Cảnh tượng trước mắt
làm cho nàng đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, ngay sau đó cả khuôn mặt nhỏ
nhắn đỏ bừng lên: Trong kho thóc có một đống quần áo, phía dưới đống
quần áo lộ ra mấy cái tay chân trắng nõn, đang gắt gao giao triền luật
động.
Tưởng Tích Tích lúc này mới hiểu
cái tiếng kia là từ nơi nào. Nàng nhìn đôi nam nữ đang dây dưa kia mà
trong lòng âm thầm mắng một câu không e lệ, sau đó buông lỏng tay nhảy
xuống đất.
“Tiếng gì vậy?” Nữ nhân ở trong kho thóc nghe được động tĩnh ở bên ngoài thì vội vàng hỏi một câu.
“Ta chẳng nghe được cái gì cả, đừng động.” Nam nhân đang cao hứng, nơi nào còn lo lắng nhiều như vậy.
“Ai nha, ngươi mau đi xem, nếu để người khác biết chuyện của chúng ta thì ta thể nào cũng bị cha mẹ đánh chết thôi.”
“Được, được, ta sẽ đi xem một cái xem thế nào.” Nam nhân không kiên nhẫn nói, đứng lên bắt đầu mặc quần áo.
Nghe hắn nói vậy, Tưởng Tích Tích nào dám ở lại đó nữa mà nhanh chóng chạy
về phía trước, nhanh nhẹn biết mất trong tầng tầng đống kho thóc.
“Ngươi vừa rồi đi đâu vậy, sao lại lâu như thế?” Thấy Tưởng Tích Tích vẻ mặt
hoảng loạn từ ngoài cửa đi vào, Dương đại thẩm nhịn không được hỏi.
“Ta…… Đi cho ngựa ăn, sau đó đi dạo……” Tưởng Tích Tích ấp a ấp úng nói.
“Nhanh ăn cơm đi, đều nguội hết rồi.” Dương đại thẩm nói xong thì múc nửa chén cháo còn âm ấm đặt ở trên bàn cơm.
Tưởng Tích Tích nhìn chén cháo kia, cũng chưa động đũa mà chỉ nhìn Dương đại
thẩm, chậm rãi nói, “Chiều nay ta phải rời đi. Đại thẩm tử, ngươi cùng
Tiểu Nghĩa gần đây phải cẩn thận, buổi tối nếu có thể thì đừng ra ngoài, nhất định phải nhớ kỹ đó.”
“Cô nương, vì sao lại đi gấp như vậy?” Tuy rằng chỉ có hai ngày nhưng Dương đại thẩm
nghiễm nhiên đã có tình cảm với nàng. Dương đại thẩm ngồi xuống bàn,
dùng đôi mắt đầy lưu luyến mà nhìn Tưởng Tích Tích.
Tưởng Tích Tích cầm tay bà ta nói, “Ta cũng có việc trong người nên bất đắc
dĩ mới phải đi vội vàng như thế. Nhưng mấy ngày nữa ta còn tới Ngọc
Tuyền trấn, đến lúc đó chúng ta sẽ còn gặp mặt.”
Hai người bắt tay nói chuyện riêng tư nhưng thình lình lại nghe được ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng ồn ào náo động.
“Đông Hương, Đông Hương điên rồi, mau, mau đi gọi Hồ hán tử cùng lão bà của ông ta tới đây.”
“Đừng gọi người, trước tìm mảnh quần áo bọc nàng ta lại, trần truồng lộ ra
như thế, nếu để người khác nhìn thấy thì còn thể thống gì nữa.”
“Tiểu thư đâu, chạy nhanh sai người mời tiểu thư đến đây.”
Tưởng Tích Tích cùng Dương đại thẩm nhìn nhau sau đó cuống quít đứng lên đẩy
cửa đi ra ngoài. Các nàng còn chưa mở miệng thì Tiểu Nghĩa đã mở miệng
kêu lên, “Nương, vị tỷ tỷ kia không mặc quần áo, xấu hổ xấu hổ, xấu hổ
xấu hổ.” Hắn vừa nói vừa che mắt, trốn vào trong ngực mẹ hắn.
“Không có, tất cả đều đã không có, một chút không dư thừa, ha ha……” Giọng nữ
nhân mang theo tiếng khóc truyền đến. Tưởng Tích Tích theo giọng nói này tìm được nơi phát ra âm thanh. Nàng thấy một nữ tử trần như nhộng đang
nằm ở cạnh giếng nước trong viện, si ngốc cười, hai tay không ngừng cấu
xé hai nha hoàn bên cạnh. Hai người kia bị cào xé thì không biết phải
làm thế nào cho phải. Một người liều mạng ôm nàng kia, một người túm một cái chăn bông muốn trùm lên người nàng. Nhưng hai người không phải đối
thủ của nàng kia, hai ba bước đã bị nàng ta quăng ngã trên đất, đỡ eo
nửa ngày mới đứng được lên.
“A di đà phật A di đà phật……” Dương đại thẩm cũng bị sợ tới không nhẹ, “Này phải làm
sao, người điên khí lực rất lớn, không phải nam nhân thì không được,
nhưng nàng ta đang không mặc gì thế kia……”
Dương đại thẩm còn chưa nói hết lời thì đã thấy Tưởng Tích Tích lao ra ngoài
cửa đi đến bên cạnh giếng, hai tay gắt gao ngăn chặn đầu vai nữ nhân
điên kia. Nàng kia cười với nàng, cả miệng đều đỏ tươi toàn máu. Tưởng
Tích Tích lại không có chút thương hại, đầu gối đè lên bụng nhỏ của nàng kia, ngăn nàng ta cong chân đá mình.
“Mau, lấy dây thừng.” Tưởng Tích Tích hét lên với hai nha hoàn kia. Hai người kia giống như tỉnh mộng, vội về phòng tìm dây thừng tới. Tưởng Tích
Tích dùng miệng cắn dây thừng sau đó buông một tay ra trói chặt tay chân nàng kia. Nữ nhân kia rốt cuộc cũng từ bỏ phản kháng, nàng ta thở hổn
hển nằm trên mặt đất, trong miệng lại vẫn như cũ mắng không ngừng. Tưởng Tích Tích nhìn gương mặt vặn vẹo của nàng ta, trong lòng bỗng nhiên
“Oanh” một tiếng. “Ngươi…… Ngươi……” Nàng run run, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
“Còn đứng đó làm gì, không mau đem chăn đến che cho Đông Hương.” Trong viện lúc này truyền
đến giọng nói lạnh lùng của Kinh tiểu thư. Nàng ta mang theo nha hoàn
tới, ngồi xổm trên mặt đất nhẹ nhàng giúp Đông Hương sửa lại tóc tai hỗn độn, “Sao lại thế này, buổi sáng không phải còn tốt sao?”
“Buổi sáng đúng là còn tốt, nhưng vừa rồi bỗng nhiên nàng ta một mình chạy
vào, trên người không có một mảnh quần áo, trong miệng còn nói những
điều khó hiểu.”
“Nói cái gì?”
“Bị ăn sạch sẽ, bị ăn sạch sẽ, cái gì cũng không dư lại, một chút cũng
không dư lại.” Đông Hương đột nhiên rống lớn một tiếng, hù Kinh tiểu thư đến nhảy dựng lên.
“Tiểu thư,” Tưởng Tích Tích cắn môi dưới, sợ hãi dưới đáy mắt càng tụ nhiều hơn, “Phái người đi kho thóc nhìn xem đi.”
“Kho thóc?” Kinh tiểu thư nghi hoặc nhìn nàng, “Cô nương…… sao lại nói lời này?”
“Sáng này ta thấy Đông Hương đi ra cửa phía tây, lúc ấy nàng còn tốt. Chắc là gặp phải cái gì nên mới biến thành bộ dáng như thế này.” Tưởng Tích
Tích nói dối. Nàng đương nhiên không gặp Đông Hương, chẳng qua nàng ta
chính là nữ nhân ở trong kho thóc lúc nãy.
Bốn năm gã sai vặt cầm trường mâu mở cửa kho thóc ra, Kinh tiểu thư cùng
Tưởng Tích Tích theo ở phía sau. Tất cả thò đầu vào bên trong nhìn lại,
nhưng trong kho thóc ngoài quần áo hỗn loạn thì không có gì, thế nên mọi người mới an tâm đi vào trong.
“Nơi này
sao lại có quần áo của nam nhân?” Kinh tiểu thư tùy tay nhặt lên một
kiện áo dài, nàng nhìn Tưởng Tích Tích liếc mắt một cái, rồi như bỗng
nhiên hiểu cái gì sau đó lắc lắc đầu ném kiện xiêm y kia xuống hỏi. “Hôm nay có ai vô cớ nghỉ làm không?” Nàng hỏi mấy gã sai vặt đang xem xét
khắp nơi.
“Đắc Thắng sáng sớm đã đi ra
ngoài, đến bây giờ còn không có trở về.” Mấy gã sai vặt mồm năm miệng
mười đáp lời, “Tiểu thư, quần áo này hình như là của Đắc Thắng. Sáng nay ta thấy hắn khoác cái áo khoác ngắn này đi ra ngoài.”
Kinh tiểu thư hơi trầm ngâm, “Ta đã biết, chuyện này các ngươi đừng nói ra ngoài, có hiểu không?”
“Vâng.”
Tưởng Tích Tích biết Kinh tiểu thư bận tâm thanh danh của Đông Hương nên
trong lòng sinh ra vài phần hảo cảm với nàng ta. Nàng ở kho lúa vòng vài vòng, phát hiện thật sự là tìm không được cái gì vì thế mở cửa đi ra
ngoài, phóng đôi mắt sắc bén tìm bốn phía mặt cỏ quanh kho lúa.
Ánh mặt trời dừng ở trên cỏ, chiếu đến thứ gì đó chợt lóe lên. Tưởng Tích
Tích bước nhanh đi qua, ngồi xổm xuống. Trong lòng nàng đột nhiên chợt
lạnh, giống như cả người rơi vào động băng. Nàng thấy một cái lá cây có
dấu răng dính máu ở trên nhẹ đong đưa theo gió.