Tân An Quỷ Sự

Chương 357

Nghe thấy tiếng vó ngựa trên cầu xa dần, tiểu Ly mới dám thoáng dò đầu ra, thật cẩn thận nhìn về nơi xa, thấy ánh lửa màu cam chậm rãi ẩn vào trong đêm tối, hắn mới lại lùi về dưới mặt cầu, hướng Tôn Hoài Cẩn trốn trong bóng tối nói: “Tổ sư gia, người của quan phủ đi rồi, chúng ta nên nhân cơ hội này chạy đến ngoài thành, tới nơi đó rồi, trời cao đường xa, bọn họ sẽ không thể tìm được chúng ta.”

Tôn Hoài Cẩn lắc lắc cái đầu quái dị kia, chậm rãi khép lại hai mắt, thân thể dán lên mặt đất ướt lạnh, không nhúc nhích. Thân hình quái dị già nua hơi hơi rung động, hắn tựa như một lão nhân sắp lìa đời đang bi ai thương cảm cho những thứ mình đã mất đi.

“Ngài không cam lòng sao?” Tiểu Ly sinh ra vài phần đồng tình, hắn dựa gần vào Tôn Hoài Cẩn rồi ngồi xổm xuống, “Cũng phải, đợi nhiều năm như vậy, chỉ còn một bước cuối cùng.”

Thân mình bên cạnh giật giật, hướng gần hắn, tiểu Ly nghiêng đầu, “Tổ sư gia, ngài đi theo ta, yên tâm, ta nhất định sẽ tìm cơ hội hồi sinh ngài, sẽ không để ngài phải ở trong bộ dáng nửa người nửa quỷ này đâu.”

Một cánh tay đột nhiên đặt lên lưng tiểu Ly, lạnh lạnh, tản ra một cỗ mùi hôi thối, khiến hắn bị hun đến có chút ghê tởm. Cùng lúc đó trong đầu hắn nổi lên một cỗ sợ hãi mãnh liệt, nỗi sợ này cứ như dây leo quấn quanh lục phủ ngũ tạng của hắn khiến hắn không thở nổi. Vì thế, tiểu Ly thoáng dịch sang bên cạnh, “Tổ sư gia, chúng ta vẫn nên đi thôi, trong chốc lát quan phủ lại tới tìm thì không chạy kịp nữa đâu.”

Người bên cạnh tựa hồ không nghe được hắn đang nói cái gì, bởi vì, hắn lại đem một cánh tay thứ hai để lên lưng tiểu Ly, hai cánh tay xấu xí ngừng một hồi, đột nhiên dùng lực, một nắm lấy cổ tiểu Ly, một cái khác nắm chặt quần áo sau lưng hắn.

“Tổ sư gia, ngươi muốn làm gì?” Tiểu Ly không khỏi run lên, ngay sau đó hắn bị Tôn Hoài Cẩn giơ lên cao giữa không trung. Cái đầu đầy tóc trắng của con quái vật kia phát ra một trận tiếng cười “quang quác” đầy quái dị, tiểu Ly tuy không hiểu nhưng lại biết hắn rắp tâm làm gì, bởi vì một cánh tay ở bên sườn bên kia của Tôn Hoài Cẩn đang cầm cái rìu của Hồ Tĩnh, trên chuôi rìu còn dính máu tươi của vô số người.

***

Yến Nương nằm trên lan can cầu, gió đêm thổi tung tóc trên thái dương của nàng, khiến khuôn mặt vốn thanh tú của nàng càng thêm yểu điệu. Nàng vẫn không nhúc nhích, tĩnh tâm lắng nghe động tĩnh phía dưới, mãi cho đến khi tiếng kêu thảm thiết của tiểu Ly truyền tới thì khóe môi nàng mới nhếch thành một nụ cười khiến người ta không rét mà run, “Nếu biết con cháu mình cũng bị đem làm người sinh thì chỉ sợ các ngươi có ở địa phủ cũng không được an bình. Đáng đời, vì một chút chấp niệm trong lòng thế mà các ngươi hại người vô số, cuối cùng tạo ra một con quái vật như vậy. Hiện tại huyết mạch cuối cùng của Hồ gia đã táng thân dưới tay nó, cũng coi như các ngươi bị trừng phạt đúng tội rồi.”

Phía dưới cầu hình vòm dần dần yên tĩnh lại, từng đạo khói trắng vờn quanh cầu, khiến cho quang cảnh bên dưới giống như tiên cảnh. Yến Nương thoáng ngẩng đầu, nhìn ánh trăng hoàn toàn bị che khuất trên bầu trời kia liếc mắt một cái, thân mình lại vẫn không nhúc nhích. Trên mặt nàng là nụ cười như có như không ngày thường, nàng lẳng lặng chờ đợi.

Rốt cuộc, thứ nàng chờ cũng xuất hiện, dưới cầu truyền đến một tiếng hơi hơi ho khan, ngay sau đó một cái chân từ dưới vòm cầu thật cẩn thận duỗi ra, nhẹ nhàng gác trên mặt đất lầy lội.

Hắn thử thăm dò, thích ứng, thể nghiệm, rốt cuộc hắn đã ngủ trong bóng đêm 60 năm, hiện tại hắn muốn nhấm nháp hạnh phúc không dễ gì có được này.

Rốt cuộc, hắn tin tưởng chính mình có thể trở về nhân gian một lần nữa, quay về trên mảnh đất này. Nơi này có không ít đồ tốt, khiến người ta nhớ mãi không quên, luyến tiếc buông tay.

Tôn Hoài Cẩn đã trở lại, hắn đi ra khỏi vòm cầu, trần truồng lộ thể trong bóng đêm. Hắn vuốt ve cơ bắp rắn chắc trên người mình, sau đó cười, thanh âm phá tan trời cao, đem áp lực cùng không cam lòng suốt mấy chục năm đều trút ra ngoài.

Thật tốt, tuy rằng trước mắt là một mảnh bát ngát hắc ám, không thể nhìn thấy gì rõ ràng, nhưng chỉ cần ngửi không khí ngọt lành này đã giống như rượu ngon thuần hương, mãi không thấy đủ, cơ hồ làm hắn say mê. Đều nói mười tám năm sau lại là một hảo hán nhưng hắn đau khổ chờ đợi 60 năm mới được trở lại. Có điều mọi thứ đều đáng giá, hiện tại dẫm lên mảnh đất kiên cố này, cảm thụ cảm giác cứng đờ, lạnh băng của nó khiến hắn thấy không còn thứ gì đẹp đẽ hơn.

Hắn đắc ý như thế, hưng phấn như thế, nhưng lại không chú ý tới trên đỉnh đầu vẫn có một đôi mắt cười đang nhìn mình. Thẳng đến khi người nọ cất giọng hỏi một tiếng, “Sảng khoái lắm hả?” thì Tôn Hoài Cẩn mới đột nhiên ngẩng đầu, vui thích trên mặt ngưng lại thành một khối băng.

“Ngươi vẫn luôn ở chỗ này sao?” Hắn cao giọng chất vấn Yến Nương, cánh tay thô tráng lại hơi hơi nâng lên, chuẩn bị xuất lực công kích nàng.

Yến Nương ngáp một cái, nói “Ta ở chỗ này được một lúc rồi. Tôn Hoài Cẩn, ngươi thật đúng là đủ tàn nhẫn, thế nhưng cứ thế chặt đứt cánh tay của tên tiểu súc sinh kia, uổng công nó còn một đường che chở ngươi, thế mà ngươi lại đem nó thành người sinh cuối cùng.”

Sắc mặt Tôn Hoài Cẩn phát lạnh, “Đây là tâm nguyện của hắn, cũng là tâm nguyện của bậc cha chú tổ tông của hắn, ta chỉ thay bọn họ hoàn thành tâm nguyện, người Hồ gia cũng có thể an tâm mà đi.”

“Đúng là càng già càng ngụy biện giỏi.” Yến Nương che miệng cười, ánh mắt rung rinh tụ trên người hắn.

Tôn Hoài Cẩn luôn cảm thấy ánh mắt nàng không có hảo ý, nhưng lại không có sát ý bên trong, ngược lại có chút trào phúng, giống như nàng đang chờ xem một hồi trò hay, một thứ gì khiến hắn không kịp trở tay.

Là cái gì chứ?

Hắn không quản được nhiều như thế, tâm hắn nhảy lên, cánh tay đã vói qua chỗ Yến Nương, nhưng duỗi được một nửa thì trong lòng hắn chợt lạnh, cánh tay cứ thế mềm sụp xuống, treo ở giữa không trung, không sao đứng thẳng dậy nổi.

Vì sao cảnh trí xung quanh lại từ từ rõ ràng thế này, hắn thậm chí có thể nhìn thấy những cái lông tơ màu đen trên cánh tay mình đang gắt gao dán lên làn da, từng cây từng cây một, dưới tiết trời mùa hạ oi bức….

Miệng hắn mở to ra, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, lúc này mới phát hiện một mảnh trăng non, thanh nhã giống như khuôn mày liễu động lòng người, đang khảm trên màn trời màu đen. Nó tuy nhỏ bé yếu ớt khiến người ta thương hại nhưng lại vẫn tỏa ra ánh trăng như hoa, che trời lấp đất mà chiếu xuống, đem mọi thứ bao phủ bên trong.

“Làm sao có thể?” Tôn Hoài Cẩn hoảng sợ nhìn Yến Nương, không biết là ở đang nói chuyện với nàng hay đang lẩm bẩm tự hỏi, “Thời gian nguyệt thực sao lại ngắn như vậy, mới có nửa canh giờ, trong sách cổ ghi lại vài lần rằng nó phải kéo dài hai ba canh giờ chứ…… Không có khả năng…… Không có khả năng……”

Yến Nương cười đắc ý, “Nguyệt thực ngắn hay dài có liên quan đến sự dịch chuyển của mặt trăng và mặt trời, lâu thì ba bốn canh giờ, ngắn thì chỉ có nửa giờ. Bất hạnh là năm nay nguyệt thực chính là rất ngắn, càng bất hạnh chính là chuyện này trên đời chỉ có một mình ta có thể tính rõ ràng, đến cả Thẩm Thanh đều không tính ra được.”
Bình Luận (0)
Comment