Tân An Quỷ Sự

Chương 433

Thân mình Hữu Nhĩ tựa như một con lăn lớn, đi đến đâu thì tựa như sóng lớn, đem đám âm binh đang leo lên trên tường toàn bộ cuốn xuống.

Nhưng số lượng âm binh quá lớn, đám này rơi xuống thì đám kia lại trèo lên, nối tiếp nhau không ngừng, căn bản quét không được.

Tưởng Tích Tích cùng Lưu Tự Đường đứng ở trên tường thành, lo âu nhìn tình hình giằng co phía dưới, trong lòng càng ngày càng khẩn trương: Đám âm binh này thực sự khó chơi, chỉ cần chúng nó còn một khối da thịt thì nhất định sẽ không từ bỏ, phải chém giết đến tan xương nát thịt, vân da toàn bộ tiêu trừ mới bỏ qua. Cho nên mặc dù có mãnh tướng như Hữu Nhĩ thì tình huống vẫn u ám như cũ, trong lúc nhất thời phân không ra thắng bại.

Bỗng nhiên, một tên âm binh thừa dịp Hữu Nhĩ chưa chuẩn bị, dùng một lang nha bổng gãy trên tay, hung hăng nện lên chân nó, Hữu Nhĩ gào một tiếng, bắt lấy tên âm binh kia ném trên mặt đất khiến nó rơi đến dập nát.

Tưởng Tích Tích nhìn thấy tình cảnh này thì nôn nóng cắn ngón tay của mình. Lực chú ý của nàng đều đặt trên người Hữu Nhĩ, không để ý đến một đoạn cánh tay huyết nhục mơ hồ đang bò đến bên chân mình, một phen túm lấy mắt cá chân nàng, đem nàng kéo xuống dưới tường thành.

Tưởng Tích Tích kinh hô một tiếng, thân mình trượt xuống dưới, mười ngón tay bám lấy đầu tường, móng tay đều bị đứt nhưng vẫn không ngăn được lực kéo xuống.

Cũng may trong lúc nghìn cân treo sợi tóc thì Lưu Tự Đường bắt lấy cánh tay của nàng, dùng toàn lực mà kéo nàng lên trên tường thành. Nhưng vừa mới túm nàng lên được một nửa thì một âm binh khác lại kéo được mảnh cánh tay kia, khiến Tưởng Tích Tích lại bị kéo xuống dưới.

“Đừng nhìn xuống, nhìn ta là được rồi.” Lưu Tự Đường ôn nhu hướng Tưởng Tích Tích nói, hắn nhìn thấy diện mạo âm binh kia cực kỳ đáng sợ, tròng mắt chỉ còn một con, một hốc mắt khác thì cắm một mũi tên dài, tròng mắt bị chọc nát nhừ, huyết nhục mơ hồ mà treo bên dưới, cho nên hắn sợ Tưởng Tích Tích nhìn thấy cảnh này sẽ sợ hãi mà phân tâm rồi buông tay ngã xuống.

Tưởng Tích Tích nghe lời, chỉ nhìn vào mắt hắn, trong mắt hắn trừ bỏ nàng còn có ý cười mềm nhẹ, tươi cười này khiến nàng tạm thời quên mất mắt cá chân đang đau đớn, cũng đem nơi cứng rắn nào đó trong lòng nàng tan đi hơn nửa.

“Tích Tích, nghiêng đầu sang một bên.” Lưu Tự Đường bỗng nhiên thấp giọng quát.

Tưởng Tích Tích đem đầu nghiêng về phía tường thành, ngay sau đó nàng cảm thấy một cơn gió lạnh lướt qua sau lưng: Thanh Phù kiếm không nghiêng không lệch đâm trúng cánh tay đang túm lấy mắt cá chân của nàng, dứt khoát chém nó thành hai đoạn, khiến âm binh bên dưới cũng ngã theo.

Thân minh Tưởng Tích Tích đột nhiên chợt nhẹ, nàng được Lưu Tự Đường một phen túm đến trên tường thành. Nhưng nàng chưa kịp thấy may mắn thì vội quay đầu nhìn xuống dưới, “Lưu đại nhân, Thanh Phù kiếm rơi rồi, đó là bảo kiếm Hoàng Thượng ngự tứ, không ném được đâu.”

“Một thanh kiếm thôi mà, quan trọng là ngươi bình yên vô sự.” Lưu Tự Đường nói câu này rất nhẹ, đến nỗi chỉ mình hắn nghe được.

Hai người, một người nhìn kiếm, một người nhìn người còn lại, tuy là bóng dáng thành đôi, nhưng lại không cùng tâm sự. Đúng lúc này chợt bên dưới vang lên một tiếng vang lớn, ngay sau đó, tiếng kêu sợ hãi truyền đến: “Cửa thành bị phá rồi, âm binh sắp vào thành.”

Người trên thành lâu đều chấn động, hoảng hốt mà chạy xuống bên dưới, đi đến bên người Trình Mục Du. Bọn họ nhìn thấy cửa thành bị vỡ một lỗ lớn, bên ngoài khói báo động cuồn cuộn, gió cát đầy trời, vô số âm binh gào rống tru lên hướng bên trong vọt tới, bọn chúng chiến thành một đoàn với Hữu Nhĩ lúc này cũng đã phi thân từ trên tường xuống.

“Đại nhân, làm sao bây giờ?” Tưởng Tích Tích thấy Hữu Nhĩ đã không thể ngăn chặn chúng, thân mình chậm rãi lùi về phía bọn họ thì vội nắm chặt trường kiếm trong tay, tùy thời chuẩn bị ngênh địch.

Trình Mục Du hít một hơi thật sâu, hướng phía sau hô, “Các huynh đệ, ba mươi năm trước, vô số tướng sĩ vì bảo vệ quốc gia đã táng thân tại đây, hôm nay tuy lấy ít địch nhiều, không có mấy phần thắng nhưng chúng ta cũng sẽ liều chết một phen. Thân tuy vong nhưng tâm huyết không thể mất, quyết không thể làm những người đi trước hay hậu nhân khinh thường chúng ta được.”

Lời này hắn nói đến dõng dạc hùng hồn, binh sĩ phía sau bị hắn khơi dậy một dòng nhiệt huyết, dưới sự dẫn dắt của hắn sôi nổi giơ cao vũ khí trong tay, hướng đám âm binh đông nghìn nghịt kia xông đến.

Hai bên đấu thành một đoàn, chém giết, ngã xuống, lại đứng lên, lại ngã xuống, lại bò dậy. Trong không khí đều là tiếng binh khí va chạm, trộn lẫn tiếng rên rỉ, đem tiểu thành nơi biên thùy này biến thành một tòa địa ngục nhân gian.

Trình Mục Du một đường chém giết, chém rớt đầu của mấy tên âm binh, xông thẳng đến một kẻ thân khoác áo giáp, bộ dáng giống như tướng quân mà phóng đi. Người nọ hiện tại đang đánh nhau với Lưu Tự Đường, khiến hắn không có lực mà chống trả. Nếu đổi làm ngày thường có Thanh Phù nơi tay, chỉ sợ hai người sẽ ngang nhau, nhưng hiện tại Lưu Tự Đường lại tay không tấc sắt, vô pháp phản kích, bị hắn đánh đến liên tiếp lùi về sau, mắt thấy sắp không chống được.

Trình Mục Du gầm lên một tiếng, thân mình đã uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên, hai tay nắm chặt trường kiếm, chém thẳng vào đầu người nọ. Nhưng hắn đã xem nhẹ sự linh hoạt của đối phương, tên âm binh kia đột nhiên xoay người, chông sắt trong tay hất mạnh, đánh ngang người Trình Mục Du.

“Đại nhân, cẩn thận.”

Tưởng Tích Tích khàn giọng mà hét lên, nàng nhìn cái chông sắt gào thét mà ném đến Trình Mục Du, càng ngày càng gần.

Trình Mục Du cũng tự cảm nhận được nhưng hành động này quá mức đột ngột, hắn không tránh kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn chông sắt kia hướng bụng mình vung đến.

Đúng lúc này một sợi roi sắt màu đen từ nơi xa xoay tròn mà bay đến, bên trên nó là quái phù màu vàng, lóe ánh sáng quỷ dị, tựa như những đôi mắt lập lòe trong màn đêm đen.

Roi sắt xông thẳng cái chông sắt kia bay qua, nhanh chóng đập nó thành từng mảnh nhỏ. Sau khi cứu người, roi sắt lơ lửng trong không trung, xoay đến điên cuồng. Từng luồng kim quang từ bên trong phụt ra, như một cái võng màu vàng kim đem ba ngàn âm binh kiềm giữ bên dưới.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trình Mục Du nhất thời ngơ ngẩn, chờ hắn tỉnh táo lại thì đã thấy phản ứng còn kỳ quái hơn của đám âm binh kia. Bọn họ đều vứt binh khí trên đất, đồng thời quay đầu, cả người không ngừng run rẩy, giống như thấy quỷ.

Nhưng bọn họ chính là quỷ, sao còn kinh hách đến như thế?

Trình Mục Du vô cùng hồ nghi, nhìn về phía sau: Ở nơi u ám giao giữa trời và đất là một lão đạo. Hắn mặc một quần áo bào bằng bố y màu xanh, sắc mặt hồng nhuận, mắt phượng mày rậm. Hắn đang chậm rãi đi đến bên cạnh đám âm binh.

Trên cổ hắn là một vết sẹo to bằng đầu ngón tay, vòng quanh cổ một vòng, nhìn thấy ghê người.

Thấy hắn chậm rãi đến gần, đám âm binh kéo nhau lùi về phía sau, có kẻ thậm chí còn phủ phục trên đất, hướng lão đạo kia dập đầu, trong miệng ô ô nha nha, không biết đang nói cái gì.

Trình Mục Du không hiểu bọn họ nói cái gì, nhưng cũng hiểu được vì sao đám âm binh đó lại sợ hãi đến như vậy, bởi vì trên tay trái lão đạo kia thình lình bốc lên ba ngọn lửa, đỏ thắm bốc lên, “Tạch tạch” mạo hiểm, phiếm ra ánh sáng màu lam dọa người.
Bình Luận (0)
Comment