Tân An Quỷ Sự

Chương 47

“Hóa ra hắc xà trên trán các ngươi là ý tứ này……” Yến Nương cắn môi, đáy mắt toàn là thương hại.

Hình ảnh trong nước vẫn chưa biến mất, ánh nến lay động vài cái, một người bỗng nhiên xuất hiện trong phòng. Hắn đứng ở một góc nhà, bị bóng tối che mất gương mặt, chỉ có thể mơ hồ nhận ra đó là một nam nhân. Yến Nương cúi người, muốn xem bộ dáng của kẻ nọ nhưng trong phòng vốn tối tăm, hơn nữa mặt hồ bỗng nhiên run rẩy làm cho nàng khó có thể nhìn rõ bộ dáng của nam nhân kia. Yến Nương nhìn thấy hắn duỗi một cánh tay lên giá, giống như đang đánh đàn mà vuốt ve đống châm kia vài vòng, cuối cùng chọn trúng một cây cốt châm vừa thô vừa lớn, vân vê vuốt ve giữa ngón tay. Ngón tay hắn lướt từ đuôi cây châm, lau đi vết máu đỏ sậm bên trên, vừa lòng than thở nói: “Hôm nay chọn ngươi đi.”

Ánh nến giống như nổi điên, trong ngực nam nhân kia phát ra vài tiếng cười run rẩy, sau đó hắn cầm cây châm đi đến bên ngọn nến nướng lên, thẳng đến khi có khói bốc lên hắn mới vừa lòng, đứng dậy đi đến chỗ mấy thân ảnh ở giữa nhà.

Hồ nước lại một lần điên cuồng đong đưa, Yến Nương nghe được một tiếng kêu không lớn nhưng lại thê lương, sau đó hình ảnh trong hồ vỡ vụn ra một lần nữa mặt hồ trở lại như trước đó.

Yến Nương đứng thẳng thân mình, sắc mặt lạnh đến dọa người, trong miệng lại cười nhạo lên tiếng, “Trách không được các ngươi một đám đều âm hồn không tan, hóa ra lúc sinh thời lại bị người ta làm nhục như thế.” Nàng liếc mắt thật sâu vào giữa hồ, sau đó thở dài, tay vung lên, “Trở về đi, cũng nên trở về rồi.”

Ánh trăng từ trong đám mây đen lộ ra một nửa, lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào một mảnh nhà cửa tối đen ở bên dưới. Kinh tiểu thư vội vã đi dọc theo ven tường, mỗi vài bước nàng ta lại quay đầu nhìn xung quanh, phảng phất như sợ bị người ta phát hiện ra hành tung của mình. Lúc đi qua Phật tháp nàng ta lập tức bất động, buông tay nải trên người ra mà bùm một tiếng quỳ xuống, quy quy củ củ dập đầu lạy ba cái, đến cái cuối cùng nàng ta đập mạnh trán xuống đất sau đó quỳ như vậy bất động, mặc cho nước mắt nhỏ giọt trên mặt đất. Qua một hồi lâu, nàng ta mới nhặt tay nải lên, tiếp tục đi về phía trước.

Mắt thấy sắp tới cửa, Kinh tiểu thư thả chậm bước chân, nàng ta cẩn thận lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, xác nhận thủ vệ đều đã ngủ rồi mới cẩn thận giữ chặt then cửa, nhẹ nhàng đem cửa lớn mở ra. Vừa mới chuẩn bị nhấc chân thì đột nhiên có một bóng người đi đến, cơ hồ muốn đụng vào người nàng. Kinh tiểu thư vốn khẩn trương, bị dọa như vậy thì thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Nàng ta ôm ngực, chân mềm nhũn nằm liệt trên mặt đất.

“Tiểu thư thứ lỗi, là Trình mỗ lỗ mãng.” Người nọ lại là Trình Mục Du, hắn đi đến trước mặt Kinh tiểu thư, duỗi tay nâng nàng dậy, nhẹ giọng dò hỏi, “Không làm tiểu thư bị thương chứ?”

“Đại nhân quá lời,” Kinh tiểu thư đứng lên, thân thể chậm rãi nghiêng sang một bên, nhỏ giọng nói, “Sao muộn thế này đại nhân mới về?”

Trình Mục Du vừa định mở miệng lại dừng lại hỏi, “Có một số việc nói ra sợ dọa đến tiểu thư, vẫn là không nói đến thì tốt hơn,” hắn nhặt tay nải trên đất lên, nhướng mày hỏi, “Đêm hôm khuya khoắt, tiểu thư đây là muốn đi đâu?”

Kinh tiểu thư ngây ra một lúc, miễn cưỡng cười cười, “Đại nhân hiểu lầm, trong bao này có một chút quần áo và bạc vụn, ta vốn định đem chúng nó giao cho Hồ thúc trông cửa, gần đây nhà họ có chút sự tình, cho nên……” Nàng vừa nói vừa nhìn Hồ lão hán đang cuộc tròn ở một bên cửa ngủ gật.

“Nhà bọn họ xảy ra chuyện gì?” Trình Mục Du làm bộ không biết Kinh tiểu thư đang nói cái gì nên muốn thử nàng ta.

“Con gái duy nhất của ông ta là Đông Hương mấy ngày trước bị mất tích. Đúng rồi, ngày đó đại nhân ở bữa tiệc có hỏi qua mấy vụ án mất tích ở trấn, lúc ấy ta còn không có đem chuyện Đông Hương liên hệ với chúng mà chỉ nghĩ nàng bị lạc đường do thần trí không rõ. Lúc đó chúng ta đều tưởng đám người làm không quản tốt để nàng ta chạy đi mất nhưng hiện tại nhớ tới có lẽ việc của Đông Hương cũng có chút liên hệ với mấy vụ án mà đại nhân đang quan tâm.”

Nàng ta đem một đoạn chuyện xưa nói đến hợp tình hợp lý, bình thản ung dung. Từ trong lời nói của nàng ta Trình Mục Du không nghe ra có chút sơ hở gì, cũng không có lý do gì không tin nữ nhân thông minh trước mặt này. Hắn nhìn đôi mắt của Kinh tiểu thư nói, “Có lẽ vậy. Nhưng những vụ án đó đều đã là chuyện cũ, đến giờ cũng không có nửa điểm manh mối, phỏng chừng trong một chốc cũng tra không ra kết quả. Thời gian cũng không còn sớm nữa, tiểu thư nên sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Dứt lời, hắn hai tay ôm quyền hành lễ sau đó đi vào nội viện.

“Trình đại nhân xin dừng bước.” Kinh tiểu thư gọi hắn từ phía sau. Nàng ta đặt tay nải ở cạnh cửa, đi nhanh vài bước đuổi theo Trình Mục Du, “Đại nhân, ta không mang nha hoàn ra đây, một người đi đêm không khỏi có chút sợ hãi, mong đại nhân có thể cùng ta đi một đoạn đường được không?” Nói xong, nàng nghiêm túc nhìn hắn, trong ánh mắt không có nửa phần sợ hãi cùng e lệ.

“Cũng tốt,” đối với thỉnh cầu đường đột của nàng ta, Trình Mục Du tuy cảm thấy kinh ngạc, lại cũng không tiện cự tuyệt, hắn hơi hơi mỉm cười nói, “Ngọc Tuyền trấn gần đây luôn có tai họa, xác thật là nên cẩn thận một chút……”

“Đại nhân,” Kinh tiểu thư đánh gãy lời hắn nói, nàng cùng Trình Mục Du song song đi về phía trước, trên gương mặt lộ ra một tia vui sướng hiếm thấy, “Ngài có nhớ rõ lần đầu tiên gặp ta không?”

Trình Mục Du nghiêng đầu nhìn về phía nàng, “Lần đầu tiên? Chẳng lẽ không phải mấy ngày trước đây ta mới nhìn thấy tiểu thư lần đầu tiên ở Kinh phủ sao?”

Kinh tiểu thư cười lắc lắc đầu, “Đại nhân không nhớ rõ cũng phải thôi, khi đó đại nhân vừa mới nhậm chức, cưỡi ngựa từ cửa thành tiến vào, người vây xem hai bên đường đều nhỏ giọng bàn tán về ngài. Bọn họ nói: Nhìn đi, nghe nói đây là Huyện lệnh mới vừa được điều tới, nghe nói là do triều đình trực tiếp phái tới. Nhưng hắn còn trẻ như vậy không biết có đảm đương nổi chức quan này không. Nhưng ta nhìn ngài thì trong lòng chẳng chút nghi ngờ, bởi vì ánh mắt ngài rất kiên định lại sáng ngời, không một tia tạp chất. Cho dù biết mọi người đang nghị luận nhưng ngài vẫn nhìn thẳng, giống như mọi thứ đang nằm trong tầm khống chế của ngài vậy.”

“Hóa ra lúc ấy tiểu thư cũng ở đó,” Trình Mục Du có chút xấu hổ chà xát tay, “Sao mấy ngày nay không thấy tiểu thư nhắc đến chuyện này.”

“Ta cùng đại nhân giống như mây bùn, không duyên cớ gì nhắc tới những việc này chẳng phải đáng chê cười sao?”

“Tiểu thư là thiên kim sao lại nói ra lời này?” Trình Mục Du nghe nàng nói như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

“Đại nhân,” Kinh tiểu thư đột nhiên dừng bước chân, nàng quay đầu nhìn Trình Mục Du, trong ánh mắt tựa hồ có sao trời lập loè, “Hôm nay ta nói ra những lời vốn không nên nói ra này với ngài cũng là bất đắc dĩ, bởi vì nhân sinh khổ đoản, có vài lời nếu nghẹn ở trong lòng chỉ sợ không có cơ hội nói ra.”
Bình Luận (0)
Comment