Hai mươi mấy cỗ thi
thể được trùm trong bao đặt trong Thẩm thị từ đường, thoạt nhìn thấy ghê người. Gió nhẹ thổi bay góc vải bố làm bốc lên mùi hôi thối khiến những thủ vệ đứng xung quanh từ đường đều phải nín thở, miễn cho chính mình
nôn hết cơm ra ngoài.
Bởi vì không có chỗ thích hợp để sắp đặt, Trình Mục Du chỉ phải sai người đem những cái xác đó tạm thời đặt trong từ đường này, lại để Sử Phi dùng khoái mã đuổi
tới Tân An thành triệu tập bọn nha dịch lại đây. Rốt cuộc người chết
nhiều như vậy, chỉ bằng ba người bọn họ thì khẳng định là không đủ.
Ánh mắt Trình Mục Du xẹt qua đống thi thể xếp thành hàng, cuối cùng dừng
lại trên người Vương Chi Du. Sở dĩ hắn có thể nhận ra tú tài kia bởi vì
vải bố trên cái xác bị nhiễm một tầng máu đỏ tươi, hoàn toàn khác những
thi thể còn lại. Kỳ thật vừa rồi lúc vớt thi thể lên hắn đã phát hiện
trừ bỏ Vương Chi Du thì những cái xác còn lại đều bị nước ngâm đến
trướng lên, trong bụng đầy nước. Chỉ có Vương Chi Du lại vẫn gầy như khi còn sinh thời, chẳng qua trước ngực hắn có một vết đao xuyên qua lưng.
“Các nàng đều là bị chết đuối, chỉ có ngươi là bị đâm chết rồi mới ném vào
trong nước phải không?” Trình Mục Du lẩm bẩm nói với cái xác kia.
“Đại nhân, Yến cô nương tới nói là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.” Sử Kim ở bên tai hắn thấp giọng nói.
“Mau mang nàng tiến vào.” Trình Mục Du không chút nghĩ ngợi đã buột miệng thốt ra.
Chỉ chốc lát sau, bóng dáng Yến Nương xuất hiện ở cạnh cửa từ đường. Nàng
cũng giống như mấy ngày trước đứng tránh mưa trong từ đường đổ nát kia,
thần thái nhẹ nhàng tự tại, hoàn toàn không bị mùi hôi của mấy chục cỗ
thi thể trong này dọa sợ.
Trình Mục Du
tạm thời đem nghi ngờ trong lòng xóa đi, tiến lên đón nàng, “Yến cô
nương, thi thể của Vương Chi Du cũng được tìm thấy ở trong hồ.”
“Ta biết, chuyện này đã đồn khắp trấn cho nên ta mới đến nơi này tìm đại nhân.”
“Chẳng lẽ cô nương có manh mối gì sao?” Nghe xong lời nàng nói, Trình Mục Du trong lòng cả kinh.
Yến Nương nhẹ chỉ phía dưới nói, “Hôm qua Vương Chi Du tới khách điếm tìm
ta, nhưng lúc ấy ta không ở đó cho nên hắn vội vội vàng rời khỏi. Hôm
nay điếm tiểu nhị nghe nói hắn đã chết thì mới nhớ tới chuyện đó mà báo
cho ta.”
“Cái gì? Hắn đi tìm ngươi? Vì sao lại tìm ngươi mà không tìm ta?” Trình Mục Du nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy, vì sao hắn không đi tìm ngài chứ?” Yến Nương cười như không cười nhìn hắn.
Trình Mục Du nháy mắt mới phản ứng lại, hắn bước nhanh đến bên xác Vương Chi
Du, kéo tấm vải bố xuống, sau đó từ bên hông móc ra một thanh chủy thủ,
hai ba phát đã đem quần áo hắn cắt rách.
Thi thể Vương Chi Du bị nước hồ ngâm đến trắng xanh, giống như con người
hắn, đơn thuần và trong sạch không chút tạp chất. Ánh mắt Trình Mục Du
quét từ cổ hắn xuống dưới chân vài lần nhưng không phát hiện ra manh mối gì có giá trị.
“Hắn hình như không lưu
lại cái gì cho chúng ta,” hắn có chút thất vọng nói, nhưng rất nhanh lại phát hiện được cái gì đó nên ngồi xổm xuống, nâng lên tay phải đang nắm chặt của Vương Chi Du lên.
“Nắm chặt như vậy thì nhất định là đồ quan trọng rồi.” giọng Yến Nương vang lên từ
phía sau, nàng cong người cúi xuống nhìn, trong mắt đầy tò mò.
Trình Mục Du phí sức chín trâu hai hổ mới bẻ được năm ngón tay nắm chặt của
Vương Chi Du nhưng đồ vật bên trong lại làm hắn thêm thất vọng. Trong
tay Vương Chi Du chỉ có vài cây cỏ dại, xem ra người này cũng không
thông minh như bọn họ tưởng để lưu lại chút manh mối sau khi mình chết.
Một bàn tay thon đẹp từ trên hạ xuống, cầm lấy mấy cọng cỏ trong tay Vương
Chi Du, “Cỏ dại?” Nàng nhẹ giọng nói, “Đây là có ý tứ gì? Nó đại biểu
cái gì sao?”
“Chữ thảo?” Trình Mục Du đột nhiên hít hà một hơi, sau đó đỡ hai chân đã nhức mỏi chậm rãi đứng lên. Hắn nhìn Yến Nương, nói ra một từ đã nghẹn trong lòng thật lâu, “Kinh.”
“Hắn muốn nói cho chúng ta biết kẻ hại chết hắn là người Kinh gia sao? Không sai, Vương Chi Du nhất định đã nhớ tới lời Ký Dao nói với hắn trong
mộng nên mới vội vã muốn báo cho ngài biết hung thủ giết hại Ký Dao là
ai. Nhưng ngài lại ở Kinh phủ, hắn không thể tự chui đầu vô lưới cho nên mới nghĩ đến tìm ta, sau đó thông qua ta đem chân tướng nói cho đại
nhân. Đáng tiếc là lúc ấy ta không có ở khách điếm.”
“Có một đôi mắt đã sớm theo dõi hắn, người kia cũng biết chúng ta đã gặp
hắn cho nên khi thấy hắn vội đi tìm ngươi thì đoán được hắn đã biết chân tướng. Kẻ đó tìm cách diệt trừ Vương Chi Du, vứt thi thể hắn vào trong
hồ.” Trình Mục Du tiếp tục phân tích lời nàng nói.
“Đại nhân, như vậy hung thủ giết chết Ký Dao cùng Vương Chi Du là cùng một người, mà người kia ở Kinh phủ.”
Trình Mục Du bỗng nhiên quay đầu lại, giọng nói của hắn trở nên trầm thấp
khàn khàn, “Nhưng vì sao hắn lại muốn giết người chứ? Vì cái gì lại dìm
những nữ nhân này trong hồ chứ?”
“Bởi vì dục vọng.” Yến Nương ở một bên lạnh lùng nói.
“Dục vọng?”
“Trên trán những nữ nhân này đều có khắc hắc xà, đại nhân có từng nghĩ nó đại biểu cho cái gì không?”
Trình Mục Du cúi đầu, đôi mắt nhìn đến một khối thi thể, một bàn tay của nàng ta lộ ra khỏi lớp vải trắng, trên năm đầu ngón tay có thể mơ hồ nhìn
thấy những lỗ kim lớn nhỏ, “Hắc xà, dục vọng,” Trình Mục Du lặp lại một
câu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, “Các nàng bị hắn cầm tù?”
“Trong thời thượng cổ, hắc xà là tượng trưng cho sự sinh sôi nẩy nở cùng nam
tính. Xà đồ đằng cũng là một loại sùng bái từ nguyên thủy của con
người,” Yến Nương dùng giọng nói không có chút cảm tình nào để chậm rãi
thuật lại câu chuyện, “Nếu đại nhân cởi quần áo những nữ tử đó ra sẽ
phát hiện trước ngực cùng cơ quan sinh dục của các nàng còn có nhiều lỗ
kim hơn. Bởi vì các nàng cũng không phải nô dịch đơn thuần mà thuộc sở
hữu của một người nào đó.”
Trình Mục Du
trầm mặc một lúc lâu, đôi mắt hắn quét qua những cỗ thi thể bị ngâm nước đến trướng lên ở trên mặt đất. Các nàng từng là thê tử, tỷ muội, thậm
chí mẫu thân của ai đó nhưng hiện giờ sau khi nhận hết mọi lăng nhục lại bị buộc đá tảng ném vào trong nước lạnh. Nếu không phải sáng nay các
nàng thần kỳ mà nổi lên thì thân thể của họ sẽ từ từ hóa thành nước bùn, mãu loãng, vĩnh viễn không thấy mặt trời.
Nghĩ đến đây, đầu óc hắn đột nhiên ong một tiếng, Tích Tích, Tích Tích đâu,
nàng có khi nào cũng giống những nữ nhân này, bị cầm tù…… Trình Mục Du
không dám nghĩ nữa bởi vì nghĩ tiếp hắn sợ mình không có biện pháp duy
trì tỉnh táo để tìm ra chỗ nàng đang bị giam giữ.
“Hiện tại đại nhân nghĩ nhiều vô ích, không bằng sớm chạy tới Kinh phủ đi
thôi. Như vậy có nhiều khả năng cứu được Tưởng cô nương hơn.” Yến Nương
giống như nhìn thấu tâm tư của Trình Mục Du. Nàng bình tĩnh nói khiến
trong lòng hắn thoải mái hơn chút.
“Chuẩn bị ngựa.” Hắn thét to một tiếng ra bên ngoài sau đó quay đầu nhìn phía sau, “Yến cô nương có nguyện ý đi cùng không?”