Tân An Quỷ Sự

Chương 506

Hỏa thế càng lúc càng lớn, mọi con thuyền đều đang hừng hực lửa cháy vây quanh, trên sóng nước là khói đen cuồn cuộn tiếng “Kẽo kẹt kẽo kẹt” không ngừng vang lên. Rốt cuộc, cột buồm cũng chịu không được liệt hỏa nướng cháy mà ầm ầm đổ xuống mặt sông.

Trong đám lửa hồng đến kinh hãi kia, Trình Mục Du nhìn thấy những con thuyền muối đều vặn vẹo biến hình, thân thuyền bị cháy mở ra một đám vết nứt lớn, mỗi vết nứt như một cái miệng dữ tợn. Dõi mắt nhìn lại, bên trong hình như có muôn vàn quỷ ảnh đang múa lượn, một tầng lại một tầng chồng lên nhau, bọn họ hướng hắn vươn nhưng bàn tay thối rữa, trong miệng phát ra tiếng hò hét, khiến tai hắn “Thình thịch” rung động.

Trình Mục Du nhắm mắt lại, hắn biết mình đang nằm mơ, chỉ là giấc mộng này quá mức chân thận, ép hắn đến mức không thở nổi, cho nên hắn đang nỗ lực thoát khỏi đó. Nhưng đôi mắt hắn vừa khép lại thì có một âm thanh quen thuộc truyền đến, “Đại nhân, đại nhân.”

Thanh âm này khiến hắn không chút do dự lần nữa mở mắt ra, hắn nhìn thấy bên trong khói đen cuồn cuộn có một thân ảnh màu xanh nhạt, nàng nhìn hắn, từ khóe mắt đuôi lông mày đều là sầu lo, nàng nói: “Đại nhân, ngài xem, lại nổi lửa……”

Trình Mục Du vội vàng nâng cánh tay lên, “Yến cô nương, đây chỉ là một giấc mộng của ta, thuyền muối vẫn đang tốt, ngươi yên tâm.” Nói xong những lời này hắn lại lắp bắp kinh hãi: Đúng vậy, đây là cảnh trong mưo của hắn, nhưng sao nàng lại xuất hiện ở đây chứ?”

Nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều thì thân ảnh Yến Nương chợt biến mất, những thuyền muối bị thiêu kia cũng không thấy đâu. Lửa lớn hừng hực, bên trong chỉ có một bóng dáng thật lớn, không ngừng xoay quanh hướng về phía trước. Nó rất dài, cho dù nửa người trên đã chui vào trong khói đen, nhưng nửa người dưới vẫn vòng bốn năm vòng trên mặt sông.

Trình Mục Du nhìn không chớp mắt vào quái vật khổng lồ thoắt ẩn thoắt hiện trong màn khói đen, máu toàn thân hắn đều ngưng tụ thành một tầng băng sương, khiến cả người hắn bị tẩm đến lạnh lẽo.

Bỗng nhiên, trong đám khói truyền đến một tiếng thét dài thê lương, hắc ảnh lập tức rơi vào từ trên cao xuống, nện trên mặt đất, phát ra một tiếng vang nặng nề.

Trong nháy mắt, Trình Mục Du cảm giác bản thân mình có thể cử động, hắn giống như đang bước đi trên bông, chân tập tễnh mà hướng bóng dáng đang xoay quanh trên mặt đất kia đi tới.

Khói đen trước mặt tản ra, hắn cũng dần dần thấy rõ bộ dáng thứ kia: Bên miệng có râu, dưới cằm có minh châu, dưới cổ có nghịch lân, trên đầu có sừng…… Chỉ là hiện tại, nó cũng giống những người táng thân trong biển lửa, cả người cháy đen, vảy bốc khó nhẹ.

Hắn hít một hơi, chậm rãi cúi người, bàn tay chậm rãi hướng nó sờ đến. Bàn tay tiến vào đám khói đen, hắn lại chẳng sờ thấy gì, nhìn qua thì đã không thấy hắc ảnh kia đâu, chỉ còn lại một gốc hồng liên, cao vút mà đứng, trong nhụy như có châu ngọc.

“Đại nhân, đại nhân, mau tỉnh lại.”

Giọng Tưởng Tích Tích phảng phất ở ngay bên cạnh, hắn nỗ lực hồi lâu mới có thể mở mắt, mờ mịt nhìn bên cạnh: Hóa ra hắn vẫn đang ở trong phòng ngủ của mình, hóa ra những chuyện vừa rồi thật đúng là một giấc mộng.

“Đại nhân, ngài bị bóng đè, ta ở ngoài gọi mãi mà không thấy ngài tỉnh dậy.” Tưởng Tích Tích thở ra một hơi, nhưng lúc nhìn đến khuôn mặt trắng bệch của Trình Mục Du thì nàng lại lo lắng, “Đại nhân, ngài có chỗ nào không thoải mái không? Sao sắc mặt lại tệ như thế?”

Trình Mục Du chậm rãi ngồi dậy, hướng nàng xua tay nói, “Ta không có việc gì, chỉ là gặp ác mộng thôi.” Nói xong hắn xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, lúc này mới phát hiện ngoài cửa chỉ có một chút ánh sáng, rõ ràng mới vừa qua giờ mão, vì thế hắn lại nhìn về phía Tưởng Tích Tích, “Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Sớm như vậy ngươi đã tới gọi ta là vì sao?”

Tưởng Tích Tích thở dài, “Đại nhân tối hôm qua vội đến nửa đêm, thuộc hạ vốn dĩ không muốn đánh thức ngài dậy sớm như thế, nhưng,” nàng khó xử mà nhìn ra ngoài nói tiếp, “Trời còn chưa sáng đã có người nháo đến trong phủ, phụ nhân kia là nương tử của Vương trưởng quầy ở phố Nam, tối qua suýt chút nữa bị Vương chưởng quầy đánh chết ở cửa hàng cho nên đành phải đến quan phủ tránh né. Không nghĩ đến nàng vừa tới thì Vương chưởng quầy cũng theo đến, trong tay còn cầm một cây gậy dính máu, cứ thế muốn đánh chết phụ nhân này. Bọn thuộc hạ phí công phu thật lớn mới cản lại được, cha mẹ chồng nàng lại ngồi ở công dường không đi, bọn thuộc hạ cũng không dám đuổi người, sợ xảy ra án mạng.”

“Ai ngờ còn không quá một canh giờ, Tào lang trung của y quán cũng đến, phía sau ông ta còn có một đám người thật lớn. Lang trung kia nói ông ta mấy ngày nay đã khám cho không ít phụ nhân, đều là đột nhiên lớn bụng, hơn nữa không đến mấy ngày đã chuẩn bị sinh. Ông ta nhìn thấy bố cáo của chúng ta, biết chuyện này không bình thường vì thế không dám trì hoãn mà vội vàng mang theo người nhà những người kia đến Tân an phủ.”

Nghe nàng nói như vậy, Trình Mục Du nhất thời liền thanh tỉnh, hắn vừa xuống giường đi giày, vừa hỏi, “Vương gia nương tử có phải cũng to bụng hay không? Tướng công của nàng ta vì thế mới thấy kỳ quặc cho rằng nàng lăng nhăng với người khác cho nên mới ra tay nặng như thế?”

Tưởng Tích Tích gật đầu, “Không sai, thuộc hạ nghĩ tất cả những việc này đều do quỷ điểu kia làm, cho nên mới không dám trì hoãn, tới thỉnh đại nhân định đoạt.”

Trình Mục Du đã đi giày, đến bên cạnh chậu đồng lau mặt, sau đó nói với Tưởng Tích Tích, “Ngươi đi Tễ Hồng tú trang thỉnh Yến cô nương lại đây, sau đó lại dán một bố cáo ra ngoài, nói những người tự nhiên lớn bụng vô luận là đã gả hay chưa đều khẩn trương đến Tân An phủ.”

***

Qua ước chừng hai canh giờ, cửa tây sương phòng rốt cuộc “Kẽo kẹt” một tiếng bị mở ra. Yến Nương đứng ở giữa hai cánh cửa, mu bàn tay che miệng nhẹ nhàng ngáp một cái, sau đó tà nghễ liếc đám người đang vây quanh, nhàn nhạt nói một câu, “Được rồi, quỷ điểu trong bụng các nàng đều đã bị ta phong bế, sẽ không phát triển nữa.”

Mọi người tức khắc nhẹ nhàng thở ra, lại đối với nàng ngàn ân vạn tạ, sau đó chen chúc đi vào bên trong.

Yến Nương lại không có ý rời đi mà đứng ở ngạch cửa, lúc một nam nhân đi qua bên người thì vươn tay ấn chặt vai hắn, lạnh lùng liếc hắn một cái, trong miệng hỏi, “Ngươi chính là Vương chưởng quầy?”

Nam nhân kia lắp bắp kinh hãi, sau đó ngượng ngùng cười nói, “Chính là ta, đa tạ cô nương đã cứu nương tử, nếu không……”

“Nếu không nàng ta cứ thế bị ngươi đánh chết đúng không?”

Lời này nàng nói rất nhẹ nhàng nhưng Vương chưởng quầy lại thấy một đạo hàn ý nổi lên, hắn ấp úng nói, “Ta rời nhà nửa tháng, trở về liền thấy nàng lớn bụng, loại sự tình này cũng chẳng trách ta, là nam nhân nào thì cũng sẽ không nhịn được khẩu khí này.”

Yến Nương cười lạnh một tiếng, đầu hướng vào trong phòng, “Người trong phòng này cũng không khác nhà ngươi là mấy, có rất nhiều khuê nữ còn chưa gả chồng, có nhiều quả phụ không có trượng phu, nhưng đâu có thấy các nàng bị người nhà đánh đến chết khiếp?”
Bình Luận (0)
Comment