Tân An Quỷ Sự

Chương 527

Kéo Yến Nương vào tận cửa Tễ Hồng tú trang, Tấn Nhi mới hướng nàng xua xua tay, xoay người về Tân An phủ. Cầm túi hương trong tay, hắn tung tăng nhảy nhót, lắc qua lắc lại, chỉ chốc lát sau bóng dáng hắn đã biến mất trong cửa lớn của Tân An phủ.

Thấy Tấn Nhi đi rồi, Yến Nương lúc này mới đẩy cửa đi vào Tễ Hồng tú trang, mới vừa bước qua ngạch cửa, nàng liền nhìn thấy Hữu Nhĩ đang xắn tay áo bắt cua, vừa bắt vừa quay đầu nói: “Cô nương, đám cua này được nuôi đến béo ú, một đám giương nanh múa vuốt, thật đúng là không dễ bắt.”

Yến Nương đi đến ghế nằm xuống, lười biếng nói, “Ngày mai ngươi làm cua, nhớ rõ bỏ thêm chút thảo quả, một phách của Tấn Nhi mới trở về, cần tĩnh tâm.”

Hữu Nhĩ đáp, lại mở miệng nghi hoặc, “Cô nương, lúc chúng ta vừa tới Tân An, ngươi liền lấy một phách của Tấn Nhi, đem nó khâu vào túi hương, sao bây giờ lại đem nó trả lại cho tiểu tử kia chứ?”

Yến Nương ngửa người nằm thẳng, một tay chắp lên mí mắt, ngăn trở ánh sáng trên đỉnh đầu, chậm rãi nói, “Ngày đó ta sở dĩ lấy một sợi hồn phách của hắn là bởi vì hắn là huyết mạch duy nhất của Trình gia, ta nghĩ vạn nhất chúng ta không có chứng cứ hạ độc của Trình Đức Hiên thì cũng có thể lấy hắn ra áp chế lão tặc kia.” Nói đến đây, nàng than nhẹ một tiếng, “Nhưng hiện tại sợ là không dùng được.”

Hữu Nhĩ khó khăn vớt lên một con cua cuối cùng, cũng không màng càng cua sắc nhọn, vội quay đầu lại hỏi, “Vì sao không dùng được? Là bởi vì cô nương cũng có cảm tình với tiểu tử kia cho nên mới không đành xuống tay với hắn sao?”

Yến Nương nhẹ nhàng mà cười, “Ngốc tử, nửa tháng trước ngươi tìm được con chó săn của Chung Chí Thanh thì hắn đã nói gì, chẳng lẽ ngươi lại quên mất sao?”

Mắt Hữu Nhĩ đảo trái phải, loạn lên một lúc mới trở về chính giữa, trong miệng lúng ta lúng túng nói, “Hắn nói Chung Chí Thanh đã biết bí mật của Trình đại nhân, còn Trình Mục Du cũng tham dự và tế bái mười năm gì đó, ai nha, tóm lại lung tung rối loạn một đống lớn, ta cũng không hiểu có ý tứ gì, dù sao tới cuối cùng, cô nương liền cho hắn một cây châm chấm dứt tính mạng hắn, không lưu lại.”

Yến Nương bị hắn chọc vui vẻ, tay cũng hạ xuống. Nàng ngồi thẳng người dậy, khóe miệng ngậm cười nói, “Nghe không hiểu không quan trọng, dù sao ngươi cũng phải nhớ kỹ, trước kia là ta oan uổng Trình đại nhân, cho rằng hắn cùng phụ thân hắn là cá mè một lứa, cùng một giuộc. Hiện tại đã rõ ràng hắn không phải gian nịnh, ta liền không thể đem Tấn Nhi ra áp chế Trình Đức Hiên được, đã hiểu chưa?”

Hữu Nhĩ “Nga nga” đáp ứng, trong lòng kỳ thật vẫn là một mảnh hỗn độn, hắn chỉ nhớ rõ nửa tháng trước vào một đêm nguyệt hắc phong cao, Yến Nương biết được chân tướng rồi thì có bộ dáng này: Đầu tiên nàng vô cùng khiếp sợ, lúc sau thì một quyền đem một gốc cây to đập gãy, hối hận không ngừng, luôn nói may là chưa làm ra việc ngốc nếu không chẳng phải muốn hối hận cả đời sao.

Nghĩ đến đây, Hữu Nhĩ lắc đầu: Trên thế gian này sự thật quá mức phức tạp, người tốt người xấu gì đó khả năng chỉ trong sớm chiều đã đảo ngược. Nó vẫn nên thành thật làm một con khỉ có thể nấu cơm, quét tước là được, chuyện khác đều nghe cô nương sai đâu đánh đó.

Nghĩ thông suốt rồi hắn liền đem mấy con cua cao hứng đi về nhà bếp. Nhưng vừa mới bước đi thì hắn lại thu chân về, quay đầu nhìn về phía Yến Nương, nhẹ giọng nói, “Cô nương, Hứa Đại Niên rốt cuộc là lấy gan rồng ở đâu ra? Có phải là hắn không?”

Ý cười bỗng nổi lên trên mặt Yến Nương, nàng híp mắt lại, nhìn bầu trời xanh thẳm, trong đôi mắt lãnh đạm xẹt qua một đạo hàn quang, “Không phải hắn thì còn là ai được nữa? Người có thể đồ long trên đời này chỉ có mình hắn. Năm đó, đến ta cũng suýt táng mệnh trong tay hắn, hiện tại hắn tuy có thương tích trong người nhưng vẫn có thể bằng lực của mình giết một con rồng có đạo hạnh thấp. Điều này chứng tỏ thực lực chân chính của hắn đáng sợ thế nào.”

Hữu Nhĩ dẫm chân thật mạnh lên mặt đất, “Lão đạo kia thực thích xen vào việc của người khác, cái gì cũng muốn nhúng một chân vào, ta thấy hắn chính là tai tinh, vừa sinh ra đã là tai họa.”

Yến Nương cười lạnh, “Ngươi cho rằng hắn giống ngươi, làm việc không có mục đích sao?”

Hữu Nhĩ mở miệng, trợn tròn hai con mắt, “Cô nương, ta vẫn không hiểu rốt cuộc cái tên này muốn làm cái gì?”

Yến Nương chậm rãi đứng lên từ ghế bập bênh, cả người mang theo một cỗ tàn nhẫn, “Yêu đạo này làm hết thảy đều vì giúp bản thân tục mệnh, hắn đã hơn ngàn năm tuổi, không có mạng người cung cấp thì sao có thể sống lâu như thế? Còn nhớ rõ vết sẹo như sợi thừng trên cổ hắn không? Đó là dấu vết hắn giết người, giết càng nhiều người thì cái sẹo kia càng thô, cho nên hắn mới thỉnh thoảng bị chính những oan hồn mình đã giết chết cắn nuốt nguyên khí, cứ cách trăm năm lại phải tìm một nơi không có người để tu dưỡng.”

Hữu Nhĩ ngơ ngác nói, “Vậy…… Vậy hắn chế Ngự Phách Từ, cũng không phải đơn thuần muốn làm một quyển quái thư, mà là vì mạng người?”

Yến Nương đập một phát lên đỉnh đầu hắn, “Bây giờ ngươi mới hiểu sao? Nhưng mặc kệ là Ngự Phách Từ cũng tốt, hay mấy trăm mạng người trong tay Tôn Hoài Cẩn cũng thế, với hắn mà nói thì chỉ là món điểm tâm, không gọi là món ăn chính.” Nói đến đây, thần sắc nàng bỗng nhiên ảm đạm xuống, “Hữu Nhĩ, ngươi nghĩ xem mệnh của ai trên đời này là quý giá nhất?”

Hữu Nhĩ suy nghĩ nửa ngày mới nói, “Nếu tính trên thượng giới và dưới địa phủ thì khó khăn nhưng nếu chỉ ở nhân gian thì tự nhiên là mệnh lão hoàng đế là quý nhất.”

Yến Nương cười đạm mạc, “Không tồi, cho nên hắn du tẩu nhân gian nhiều năm như vậy, thứ muốn nhất chính là mệnh của các bậc đế vương. Năm đó hắn sở dĩ vì Tần Ai Công chế Ngự Phách Từ, là bởi vì hắn đã sớm có khế ước với Tần Vương, hắn giúp Tần Vương đánh thắng trận, đổi lại sẽ được 10 năm dương thọ. Phải biết rằng 10 năm dương thọ của bậc đế vương không thể so với người khác, một bút mua bán này hắn được quá nhiều lợi.” Nói đến đây nàng hừ nhẹ một tiếng, “Từ đó về sau, hắn nếm tới ngon ngọt rồi thì liền khắp nơi làm ác, không tiếc trợ Trụ vi ngược, thậm chí hầu hai chủ. Nếu ta không đoán sai, lúc trước hắn phản bội Liêu quốc là bởi vì dương thọ của Cảnh Tông đã cạn, không còn giá trị lợi dụng, nên hắn mới đầu nhập vào Đại Tống, bán rẻ Lý Đức Hành.”

Hữu Nhĩ nghe thì không hiểu gì hết, chỉ nhìn chằm chằm ngón chân mình, nghĩ một hồi mới chậm rãi ngẩng đầu, “Ý cô nương là, hắn và tiên đế…… Cũng làm giao dịch sao?”

Yến Nương liếc nó một cái, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một mạt đắc ý tươi cười, “Tiên đế sao có thể hỗn chung một chỗ với hắn. Vì không chiếm được nửa phần ngon ngọt ở chỗ tiên đế nên hắn mới không cam lòng, âm thầm đầu nhập dưới trướng người khác.”

Hữu Nhĩ liếm liếm đôi môi khô khốc, ách thanh hỏi, “Là ai?”

“Đệ đệ mà tiên đế thương yêu nhất, Tấn Vương, cũng chính là Hoàng đế hiện giờ.”
Bình Luận (0)
Comment