“Đại nhân, đại nhân, Tưởng cô nương đã trở lại.” Một tràng tiếng gọi ầm ĩ truyền đến, vang vọng khắp Tân An phủ.
Trình Mục Du buông sách trong tay, từ thư phòng một đường chạy chậm nghênh
hướng ra cửa. Trước cửa lớn của Tân An phủ có một chiếc xe ngựa, một
người trẻ tuổi dáng người cao lớn đang ôm Tưởng Tích Tích từ trên xe đi
xuống, giao nàng cho Trình Mục Du đang lo lắng đầy mặt.
“Tích Tích.”
“Đại nhân, Kinh Vân Lai…… Mau, đi Kinh phủ……” Tưởng Tích Tích nói đứt quãng, hơi thở yếu ớt.
“Kinh Vân Lai đã chết, ngươi trước đừng nói chuyện vội. Ta sẽ lập tức giúp
ngươi chữa thương.” Trình Mục Du thấy quần áo quấn trên bụng nàng đã bị
máu nhuộm ướt sũng thì vội vàng bế nàng tiến vào nội thất. Hắn đi được
hai bước thì quay đầu lại nhìn thoáng qua người trẻ tuổi đưa Tưởng Tích
Tích trở về, “Huynh đệ trước nghỉ ngơi chút, ta xử lý xong việc của Tích Tích sẽ đến tìm ngươi cảm ơn.”
Người trẻ tuổi kia nở nụ cười đồng tình, gật đầu với Trình Mục Du rồi theo mọi người vào Tân An phủ.
“Người đã trở lại?” Yến Nương rút một kim cuối cùng khỏi mảnh vải sau đó
giương mắt nhìn Hữu Nhĩ đang lấp ló đứng ở cửa hóng chuyện.
“Đã trở lại,” trên vai Hữu Nhĩ vắt khăn lông trắng, không chút để ý nói, “Đi cùng về là một nam nhân anh tuấn.”
“Bộ dáng người nọ ra sao?” Yến Nương vừa nói vừa giũ mảnh vãi ra, trên vải
dệt màu tuyết trắng có một đóa hoa huyết sắc đang liều mạng vươn những
cánh hoa ra ngoài. Những cánh hoa đó tựa như ngón tay mềm mại, tinh tế
của cô nương. Bọn chúng uốn lượn, cuộn lại, giống nhưng đang mời chào
người đối diện.
“Trông giống quan gia, ăn mặc có vẻ đàng hoàng.” Hữu Nhĩ đến gần tấm vải, nhẹ nhàng chạm vào đóa
hoa yêu diễm kia, “Ai u,” hắn kêu một tiếng, đột nhiên rụt ngón tay về,
“Ta vừa rồi dường như nghe thấy có người đang nói chuyện.”
Yến Nương không chút để ý liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi nha, đúng là hấp tấp,
cái này gọi là vong linh hoa, có thể thông hướng địa phủ, đem vong hồn
người chết về dương gian.”
Hữu Nhĩ trừng mắt, nhảy tới nhảy lui vòng quanh đóa hoa kia, nhưng không dám lại gần nửa bước, “Ngươi thêu nó làm gì?”
“Làm bình phong,” Yến Nương cuốn mảnh vải nói, “Ngày mai ngươi đến sau núi
chém vài cây thanh trúc, nhớ kỹ là phải lấy trúc từ trong núi sâu, nơi
quanh năm không thấy ánh nắng, âm khí thịnh nhất ấy.”
Hữu Nhĩ gãi gãi đầu, vốn định hỏi thêm hai câu nhưng lại bị ném cho tấm
vải, “Cất nó đi, ta cũng mệt mỏi nên về phòng nghỉ trước đây.”
Hữu Nhĩ vội đi theo, nhíu mày che trước người nàng, “Vết thương chưa khỏi
hẳn sao? Ngươi hiện tại tuy rằng không sợ hỏa châm, nhưng súc sinh kia
là do hài cốt của mấy trăm đồng linh ngưng tụ thành, giết nó thì ngươi
cũng bị tổn thương nguyên khí, cần gì phải liều mạng như thế?”
“Ngươi, cái vật nhỏ này thế mà cũng biết được quan tâm đến người khác rồi đấy,” Yến Nương híp mắt, dùng ngón trỏ nhẹ chọc cái trán của Hữu Nhĩ, “Đi
giúp ta hỏi thăm lai lịch của vị quan gia kia cho rõ ràng. Đêm đó ta
thấy mây tía từ phía tây tới thì phát hiện ra hắn chính là cứu tinh của
Tân An phủ, có lẽ tương lai cũng có thể trợ chúng ta một tay.”
Trình Mục Du từ phòng của Tưởng Tích Tích đi ra thì đã là nửa đêm, Sử gia
huynh đệ đã ngồi xổm ở cửa ngủ rồi. Bọn họ nghe được động tĩnh thì cuống quít bò dậy, “Đại nhân, Tưởng cô nương như thế nào rồi?”
“Ta đã giúp nàng xử lý miệng vết thương, hiện tại nàng đã ngủ.” Giọng Trình Mục Du bình tĩnh lại có chút mất tự nhiên.
“Vậy bọn thuộc hạ yên tâm rồi.” Sử Kim mặt lộ vẻ vui mừng, Sử Phi lại có
chút không yên tâm, hắn nhìn chằm chằm Trình Mục Du, “Chỉ là bị thương
ngoài da sao? Thuộc hạ thấy Tưởng cô nương chảy không ít máu đâu.”
“Yên tâm đi, Tích Tích còn tính may mắn, vết đao tuy sâu nhưng không tổn
thương nội tạng, ta đã cho nàng dùng thuốc hy vọng có thể nhanh chóng
hồi phục.”
“Aizzz, ta đã nói Tưởng cô nương phúc lớn mạng lớn, sao đệ không tin chứ?” Sử Kim ôm bả vai Sử Phi, mạnh mẽ túm hắn đi.
Đôi mắt Trình Mục Du dừng ở bóng dáng bọn họ càng ngày càng xa, tâm tư lại sớm đã dừng ở nơi khác.
“Trình đại nhân,” nam nhân đưa Tưởng Tích Tích trở về từ trong đình không xa
đi tới. Vừa rồi hắn ở trong bóng tối nên ba người không chú ý đến. “Thất lễ, nhưng vừa rồi trong lúc vô ý nghe được mọi người nói chuyện, thật
sự là trong lòng ta khó hiểu.”
Trình Mục
Du liếc mắt vào trong phòng, ý bảo nam nhân nhỏ giọng lại. Nam nhân kia
ngầm hiểu ý và gật đầu, sau đó đi theo Trình Mục Du đến thư phòng. Lúc
vào cửa, Trình Mục Du ra lệnh cho gã sai vặt lui ra, hắn tự mình rót một ly trà đưa đến. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn vào mặt nam nhân kia nói,
“Nói vậy ta cũng không giấu được hiền đệ, vết thương của Tích Tích xác
thật là rất trầm trọng, hơn nữa tuyệt đối không phải bị thương ngoài da
đơn giản như vậy.”
Nam nhân kia buông
chén trà, mày kiếm của hắn nhíu lại, “Ta chỉ biết là nàng bị thương rất
nặng, nhưng đến tột cùng bị thương ở đâu thì mong đại nhân không cần
giấu diếm.”
“Ngươi là ân nhân cứu mạng
của Tích Tích, cho nên ta cũng không giấu ngươi. Nhưng chuyện này ta hy
vọng chỉ có ngươi và ta biết, đừng để nó truyền đến tai người thứ ba.”
“Đại nhân yên tâm.”
Trình Mục Du dời ánh mắt khỏi mặt nam nhân kia, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong
giọng nói trầm thấp lộ ra phiền muộn, “Tích Tích đời này sẽ không thể
sinh dục. Kinh Vân Lai đâm một đao kia xuyên qua tử cung của nàng, tuy
không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại chặt đứt quyền làm mẫu thân của
nàng.”
Nam tử trẻ tuổi kinh sợ, “Ông ta …… vì sao ông ta muốn làm như vậy?”
Trình Mục Du phát ra một tiếng cười không có chút độ ấm nào, “Ông ta muốn đem toàn bộ nữ nhân trong Phật tháp chiếm làm của riêng. Tích Tích không bị khắc hắc xà lên trán đã là ngoại lệ nhưng ông ta lại lấy một loại
phương thức khác để hủy diệt nhân sinh của nàng.”
Nam nhân “Phanh” một tiếng đập kiếm lên mặt bàn, “Người này tàn nhẫn độc ác như thế thật là uổng phí sự ưu ái của thánh thượng đối với hắn.”
Trình Mục Du nhìn bảo kiếm trên bàn, thấy thân kiếm thon dài, cả người phát
ra sắc xanh đậm, chuôi kiếm còn nạm một khối ngọc thạch trong sáng,
trong tôn quý lộ ra một cỗ thanh lãnh.
“Thanh Phù kiếm,” Trình Mục Du nhìn về phía nam nhân, trong miệng nói ra ba chữ này, “Hiền đệ chẳng lẽ là……”
Nam nhân ngượng ngùng cười cười, lộ ra má lúm đồng tiền của hài đồng,
“Không dám giấu diếm đại nhân, tại hạ chính là Lưu Tự Đường.”
“Lưu Tự Đường?” Yến Nương buông kim chỉ trong tay, nhìn Hữu Nhĩ hỏi, “Ngươi quả thực nghe rõ?”
Hữu Nhĩ ngã mặt vào trên giường, mí mắt đánh nhau vài trăm hiệp mới mở ra
được, “Thiên chân vạn xác, sau đó Trình đại nhân nói hắn là cái gì con
nhím mang theo kiếm đó.”
“Ngự tiền đái
đao thị vệ,” Yến Nương mở miệng sửa lại cho đúng nhưng Hữu Nhĩ đã nghe
không được, hắn trở mình, trong giây lát đã tiến vào mộng đẹp. Yến Nương kéo chăn cho hắn, đôi mắt nhìn về phía ánh nến đang nhảy lên, trong
miệng bật ra tiếng cười lạnh, “Thật là càng ngày càng có ý tứ, thế nhưng lại đưa hắn tới.”
Nàng đứng lên đi đến
bên ngăn tủ, lấy cuộn vải bên trong ra, mở ra trên mặt bàn. Vong linh
hoa trên đó so với lúc vừa mới thêu còn lớn hơn một vòng, quanh thân tản ra quang mang kỳ dị.
Yến Nương si ngốc nhìn nó:
Hắn đi nơi đó sao?
Hắn không có tới đó, chưa bao giờ tới……