Tân An Quỷ Sự

Chương 657

Trên người nàng là một tầng tuyết đọng thật dày, hiển nhiên nàng đã bò trên nóc nhà thật lâu, cũng nghe thấy mọi chuyện bọn họ nói với nhau, nói không chừng xuyên qua khe ngói nàng còn nhìn thấy toàn bộ quá trình ông ta độc sát cha con Vương gia.

Trình Đức Hiên nín thở, “Ngươi…… Vẫn luôn trốn ở đó sao?”

“Ngươi chính là giết người như thế sao? Đem độc giấu dưới móng tay, trộm pha vào nước, chỉ cần một chút là đủ để giết người.” Yến Nương chậm rãi nói, trong giọng nói là bi thương đếm không hết, giống như đang hỏi ông ta, cũng giống như đang kể rõ với mình.

Trình Đức Hiên gật đầu, mặt không biểu tình nói, “Không sai, chỉ cần một chút như vậy đã có thể lấy mạng người kia. Hắn tuy ngồi ở ngôi cửu ngũ chí tôn nhưng lúc chết cũng không khác gì bọn họ, phần cổ bị rút gân, toàn thân căng lên, đúng rồi, mắt hắn cũng không nhắm lại, cứ thế ngơ ngác nhìn chằm chằm ta khiến ta sợ tới mức thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Nhưng sau đó ta nghĩ lại, hắn chết không nhắm mắt không phải vì oán giận không cam lòng, mà vì lo lắng cho một người. Người kia sẽ vì cái chết của hắn mà không màng tất cả gấp gáp trở về, cho dù nàng biết phía trước là một cái bẫy.”

Nói tới đây, ông ta bỗng nhiên cười, nhìn người trước mặt nhẹ giọng nói, “Vì hắn, ngươi có thể không màng tất cả, lúc trước là thế, bây giờ cũng thế, ta nói đúng không, Lâm Kính Ẩn?”

Yến Nương nao nao, nhưng sắc mặt lại không có chút thay đổi gì, “Ngươi…… Đã đoán được ta là ai sao?”

Trình Đức Hiên phát ra một tràng cười ù ù, sau đó vươn tay kéo áo choàng càng chặt hơn, “Ta thiếu chút nữa đã bị ngươi lừa, ngươi quỷ kế đa đoan, thận trọng từng bước, tiếp cận Trình gia từng chút một, thậm chí còn an bài Lý Ngọc San đến trong phủ trước, thiếu chút nữa hại cả nhà ta đều tiêu vong. Nếu không phải ngày đó hắn tới tìm ta thì hiện giờ ta đã nằm trong tay ngươi rồi.”

Yến Nương đứng yên bất động, nhưng trong đáy mắt lại như có hai ngọn lửa màu vàng sáng lên, hỏi: “Hắn? Là hắn?”

Nói xong mấy chữ này, người nàng đã vọt tới trước thi thể của Vương Khi Vân, duỗi tay túm cổ áo ông ta dậy, xách ông ta ra ngoài phòng, thân mình uyển chuyển nhẹ nhàng như một cơn gió. Nhưng còn chưa đi tới cạnh cửa thì thi thể của Vương Khi Vân lại động vài cái, sau đó, một tràng tiếng ho khan truyền tới lỗ tai Yến Nương.

Nàng kinh ngạc cúi đầu, lại thấy Vương Khi Vân hơi hơi mở mắt, một tay ấn ngực, nỗ lực ho khan, giống như muốn ho một ngụm khí nghẹn ở đó ra.

Yến Nương chấn động, nhẹ buông tay đem lão nhân kia nhi vứt trên mặt đất, cả người nàng khẽ run lên, lùi về sau hai bước, “Ngươi…… Ngươi không chết?”

“Ông ta đương nhiên không chết, nếu ông ta chết thì không phải ngươi sẽ có chứng cứ ta hạ độc sao?” Trình Đức Hiên hơi hơi híp mắt, ngón cái nhẹ vuốt móng tay của ngón trỏ, “Chỉ cần một chút Mạn đà la cùng Ma Hoàng núi là có thể khiến tứ chi tê dại, yết hầu co chặt, ngất đi, thoạt nhìn hiệu quả không khác với hạt mã tiền chút nào.” Ông ta ngước mắt, gắt gao nhìn thẳng vào Yến Nương, “Nếu không như thế thì làm sao lừa được ngươi, Lâm Kính Ẩn, ngươi nói có phải không?”

Biết mình mắc mưu, Yến Nương không giận chỉ cười, trên mặt lại lóe sáng, ẩn ẩn lộ ra vảy rồng. Nàng bỗng nhiên nâng tay, vung về phía Trình Đức Hiên, mà lão nhân kia giống như bị một cỗ lực hút về phía nàng, vững vàng dừng trong tay nàng.

“Trình Đức Hiên, gọi hắn ra đây. Hắn giống một con rùa đen rụt đầu trốn trong vũng bùn cũng lâu lắm rồi, đã đến lúc ra ngoài phơi nắng rồi.” Nàng cắn răng cười, ngón tay lạnh lẽo siết đến nỗi xương cốt Trình Đức Hiên “Kẽo kẹt” rung động.

Trình Đức Hiên vô lực mà vung tay, miệng há ra, ý đồ muốn thoát khỏi tay nàng, nhưng tất cả chỉ phí công, tay nàng như một cái kìm rắn chắc, quấn chặt cổ ông ta từng chút một, áp đến một hơi thở cuối cùng cũng phải chui ra.

“Rầm” một tiếng, cửa sổ phía sau giống như bị thứ gì đó đập vỡ, cánh cửa bị cắt chi năm xẻ bảy, bay tứ tán.

Một cái roi sắt xuất hiện, bên trên có khắc nhị thập bát tú, nhật nguyệt, Tử Vi húy, thiên bồng húy, Nam Đẩu lục tinh cùng bắc đẩu thất tinh, mỗi một phù tự đều lóe kim quang chói mắt, khiến trong nhà bị chiếu đến sáng bừng.

Roi sắt nhìn nặng nhưng lại cực kỳ mềm mại, “Bang” một cái đánh lên cổ tay Yến Nương, sau đó nhẹ nhàng văng ra, giống như một con rắn dài, biến mất đằng sau cửa sổ rách nát.

Yến Nương kêu lên một tiếng, năm ngón tay buông lỏng, ném xuống Trình Đức Hiên đi. Nàng xoay người vọt tới trong viện, ngửa đầu nhìn lên không trung, thanh âm xuyên thấu bông tuyết bay tán loạn mà truyền đi, “Đạo sĩ, ngươi ra đây, đừng như con rùa đen rút đầu mà tránh ở chỗ tối, có bản lĩnh thì ngươi và ta đánh một trận phân thắng bại. Chẳng lẽ ngươi sợ bị ta phế tiếp một bàn tay nữa sao? Thế nên mới rụt cổ trốn kỹ không dám đi ra sao?”

Nàng vừa dứt lời, cửa viện bỗng mở ra, một cơn gió thổi vào, đánh đến trên người Yến Nương, thổi tung làn váy màu xanh của nàng, giống như một con bướm sắp vỗ cánh.

Nàng nheo mắt, nhìn bên ngoài viện, chỉ thấy một bóng người đang chậm rãi đi tới. Hắn không cao lớn, không có bộ dáng tiên phong đạo cốt cầm phất trần của người Đạo gia. Trên người hắn là một bộ đạo bào màu xanh bình thường, trên đầu bùi tóc theo Đạo gia, một tay dán trên đùi, một tay cầm chặt cây roi sắt kia, dẫm lên tuyết trắng mà chậm rãi đi vào trong sân.

Nhưng đôi mắt hắn sáng đến dọa người, trong bóng đêm chúng giống như hai điểm hàn quang, giống như tập trung tinh hoa của trời đất, nhưng nếu nhìn cẩn thận sẽ thấy đằng sau con ngươi của hắn ta là một loạt con ngươi chồng chất lên nhau, cái nọ đè cái kia, giống như từng miếng tiền giấy, từ trong mắt lập lòe ánh sáng màu trắng bạc.

Yến Nương khẽ vuốt bàn tay bị thương của mình, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh, “Yêu đạo, rốt cuộc ngươi cũng chịu hiện thân.”

Trên mặt đạo sĩ cũng lóe lên ý cười, hắn ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ giọng nói: “Lâm Kính Ẩn, ngày hắn chết cũng có tuyết rơi, giống hệt hôm nay. Chỉ là đêm đó hắn vốn đã ngủ, nhưng lại đột nhiên triệu Tấn Vương vào cung, ngươi có biết vì sao không?”

Nghe được lời này, Yến Nương chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí rơi xuống từ trên đầu, chui thẳng vào gót chân nàng, khiến cả người nàng lạnh run lên, không thể thở nổi.

“Tuyết đêm đó là do ngươi biến hóa ra?” Nàng nói ra lời này nhưng giọng nói có chút không chân thật, giống như lời của người khác.

Bông tuyết điên cuồng bay múa, dừng trên đầu, trên vai nàng. Nàng đứng yên bất động ở đó, giống như ảo ảnh không thực tế.

***
Bình Luận (0)
Comment