“Hiện…… Hiện hình?” Hữu Nhĩ nhìn phía Yến Nương, thân mình lại dịch sát đến phía sau bình phong.
“Ngươi nhìn xem chúng nó là cái gì?” Tay phải của Yến Nương hơi dùng một chút
lực, bình phong liền khép lại, lộ ra hai bóng dáng đung đưa ở mặt sau.
“Này…… Này không phải là bồn thược dược ta mua ở chợ sáng nay sao?” Giờ phút
này, trong chậu cây có hai nụ hoa một lớn một nhỏ, đang cố gắng đem tầng tầng cánh hoa nở rộ ra, lộ ra nhụy hoa màu vàng ở giữa. Cảnh này nhìn
rất đẹp nhưng lại khiến Hữu Nhĩ thấy một trận ghê tởm. Bởi vì hai nụ hoa kia nghiễm nhiên đã biến thành hai khuôn mặt người. Khuôn mặt người lớn không phải chính là nữ nhân vừa bị xe ngựa đâm khiến đầu và thân đứt
lìa kia sao? Nàng ta sắc mặt tái nhợt, hai mắt trống không, tai mắt mũi
đều xuất huyết. Còn khuôn mặt nhỏ thì chính là của đứa nhỏ chưa ra đời,
làn da trên mặt nó nhăn nheo bèo nhèo, giống một lão già đã hơn bảy
mươi. Nó đang giương miệng rộng phát ra tiếng khóc nỉ non.
“Ghê tởm.” Hữu Nhĩ vò đầu bứt tai, ở trên mặt đất nhảy tới nhảy lui, phảng
phất có vô số con rận đang chui vào da lông của hắn nhưng làm thế tựa hồ cũng không làm hắn thoải mái nên chỉ có thể vươn ra móng vuốt và lông
trắng lập tức đem hai đóa hoa kia xé nát. Máu tươi từ khe hở ngón tay
tràn ra, tích táp rơi xuống bên chân hắn. Hữu Nhĩ nhìn bàn tay bị nhiễm
hồng của mình, chạy đến bên giếng nuwóc lấy nước mà rửa, “Thật thối, so
với hương vị của Kinh Trần Cẩm còn khó nghe hơn.”
Yến Nương bị bộ dạng hoảng loạn của hắn chọc cười, “Người chết sao có thể
cùng người sống so chứ? Bọn họ đã bị Vong Xuyên nhuộm dần, tự nhiên là
tanh hôi khó ngửi.”
“Nhưng Yến Nương,
ngươi làm bình phong này đến tột cùng có tác dụng gì?” Hữu Nhĩ xách
thùng nước đem vết máu trên sân dội đi, để mặt đất trở lại sạch sẽ.
“Đến lúc đó ngươi liền biết nó sử dụng để làm gì.” Nàng cười xinh đẹp rồi vòng qua vũng nước mà đi vào phòng mình.
Lưu Tự Đường đứng ở bên ngoài Vân Hồ thư viện, hắn thấy hài tử đã từ trong
phòng học nhảy nhót chạy ra ngoài sân viện chơi đùa thì mới đi vào,
hướng tới bóng dáng cô đơn trong phòng học mà gọi một tiếng, “Biểu
huynh.”
“Tiểu tử ngươi như thế nào lại
tới nữa, làm quan ai cũng thanh nhàn như ngươi sao?” Hỗ Chuẩn cuống quít đem một thứ để vào trong cổ tay áo, quay đầu hướng Lưu Tự Đường lộ ra
một tia cười trộn lẫn bi thương.
Lưu Tự
Đường đem biểu tình của hắn thu hết ở trong mắt, nhưng không có vội vã
đi chọc thủng. Hắn cứ thế ngồi trên một cái án thư, lười biếng nói: “Khó khăn mới xong một vụ án lớn, dù sao cũng phải cho ta nghỉ ngơi mấy ngày chứ. Ngoài cửa sổ có cảnh xuân tươi đẹp, ta đâu có muốn như người nào
đó đem nó cô phụ chứ.”
“Lời nói có ẩn ý?” Hỗ Chuẩn tà tà liếc hắn một cái.
Lưu Tự Đường đem thân mình dịch đến bên cạnh hắn, mặt mày cười đến cong
cong, “Biểu huynh, vị Trúc Sanh cô nương của gánh hát mới vừa rồi còn
nhìn lén ngươi. Nàng bị ta nhìn thấy liền vội vội vàng vàng đi rồi.
Ngưoi nói xem nhiều năm như vậy ngươi liền côi cút một mình, có muốn xuy xét tới việc này không? Cũng đừng cô phụ một mảnh tình si của nữ nhi
người ta chứ.”
Hỗ Chuẩn đem sách trên án
thư sắp xếp lại cho tốt, “Ta nhớ rõ ngươi khi còn nhỏ ít nói lắm cơ mà,
năm tuổi mới miễn cưỡng có thể nói mấy chữ, tổ phụ thiếu chút nữa đem
ngươi trở thành người câm. Sao hiện tại lại nhiều miệng thế, thật khiến
người khác phiền.”
“Ta còn không phải là
vì tốt cho ngươi sao? Ngươi đã một bó tuổi rồi, lại còn chưa cưới vợ.
Nương ta, cũng là cô mẫu ngươi mỗi ngày muốn nhắc mấy trăm lần, ai mà
chịu nổi?” Lưu Tự Đường đem sách trong tay Hỗ Chuẩn cướp đi, nhìn vào
hắn.
“Ai nói hắn chưa cưới vợ?” Một giọng nói già nua nhưng trung khí mười phần từ ngoài cửa truyền đến. Lưu Tự
Đường quay đầu lại thì thấy một lão giả tầm năm mươi tuổi đang đi vào
trong viện. Hắn mặt đỏ gay, có một bộ râu quai nón, hai lông mày thiếu
chút là dựng thẳng đứng, giống hai con sâu dính lên trên đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh. Hắn bước qua ngạch cửa, mỗi bước đều hận không thể đem
sàn nhà đâm thành cái lỗ, nổi giận đùng đùng chạy thẳng đến trước mặt Hỗ Chuẩn, hơi thở phun lên khuôn mặt tinh xảo của hắn, “Chưa cưới vợ? Hóa
ra ngươi đối với người ngoài đều nói dối như vậy. Như thế nào, tưởng lại thần không biết quỷ không hay bắt cóc hoàng hoa khuê nữ nhà người ta,
tựa như lúc trước đối với nữ nhi của ta phải không?”
Hỗ Chuẩn lại không tức giận. Hắn không chút sứt mẻ đứng đó, mí mắt nhẹ
nhàng nhấc lên, “Nếu không phải ngài lúc trước cực lực phản đối, Lục
Kiều sao có thể không danh không phận cùng ta ở cùng một chỗ? Bất quá
ngươi yên tâm, nàng vĩnh viễn đều là thê tử của Hỗ Chuẩn, cũng là thê tử duy nhất. Đời này ta sẽ lại không cưới ai khác.”
Lưu Tự Đường vốn trong lòng thấy khó hiểu nhưng nghe hắn nói vậy thì tức
khắc minh bạch hơn phân nửa. Hắn duỗi tay che ở giữa lão nhân kia cùng
Hỗ Chuẩn, trên mặt bày bộ dáng đang xử theo phép công, “Vị tiên sinh
này, ngươi tự tiện xông vào nhà riêng đã là không đúng, lại ở chỗ này
hét lớn, ảnh hưởng đến sự thanh tịnh của thư viện. Thế này đã đủ để ta
báo quan tội ngươi gây rối rồi đó.”
Lão
nhân kia nhìn hắn sau đó đột nhiên cất tiếng cười to, giọng cười cũng
lên cao vài phần, “Tự tiện xông vào nhà riêng hả? Ta là tới nơi này tìm
nữ nhi, ai dám nói ta tự tiện xông vào nhà riêng?” Hắn một phen lật đổ
thư án trước mặt, “Hỗ Chuẩn, ngươi cái tên lừa đảo này, ta một ngày tìm
không được nữ nhi thì một ngày sẽ không để ngươi được thanh tịnh. Quan
phủ không tìm thấy thì ta liền tự mình đi tìm, tuyệt không để nữ nhi của ta chết không minh bạch.” Lúc nói từ “Chết” này thì hai mắt hắn trống
rỗng, giống như tâm đã chết theo, nhưng giây tiếp theo hắn liền móc từ
lưng quần ra một cái rìu sắc bén, hung hăng bổ về phía Hỗ Chuẩn.
Lưu Tự Đường kinh hãi, duỗi tay liền lôi kéo Hỗ Chuẩn tránh sang một bên,
cái rìu kia chệch hướng liền “Ầm” một tiếng đem cái án thư chia làm hai
nửa.
Nhìn “Kiệt tác,” của mình, lão nhân
kia phun ra một ngụm khí, vừa lòng đem rìu nhét trở lại bên hông, vỗ vỗ
tay liền đi ra phía cửa.
“Từ từ, ngươi đừng tưởng có thể chạy.” Lưu Tự Đường tức giận, muốn tiến lên đuổi theo nhưng lại bị Hỗ Chuẩn ngăn cản.
“Đừng đuổi theo, hắn lâu lâu liền muốn tới nháo một hồi, ngươi quản được lần
này cũng quản không được lần tiếp theo.” Trong mắt hắn có cảm xúc mà Lưu Tự Đường nhìn không rõ.
“Chẳng lẽ cứ để hắn làm bậy như thế sao?”
“Hắn cũng là người đáng thương, từ khi Lục Kiều mất tích liền suốt ngày uống rượu, cả gia nghiệp cũng tiêu tán, có lẽ hận ta là động lực duy nhất để hắn sống. Như vậy cũng tốt, ít nhất hắn có thể có ý niệm để tiếp tục,
chứ không phải sống không bằng chết.” Hỗ Chuẩn nói từng câu từng chữ,
giọng nói có chút dọa người.
“Ta…… cũng
không biết chính mình lại có thêm tẩu tử,” Lưu Tự Đường dựa vào gần hắn
ngồi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm sườn mặt vô cùng tịch mịch của hắn,
“Có thể cùng ta nói một chút chuyện của các ngươi không?”
Sắc thái trong đôi mắt Hỗ Chuẩn bỗng thay đổi, giống như tựa hồ chỉ một cái chớp mắt đã trải qua biển cả biến hóa. Hắn lấy từ cổ tay áo ra một cây
lược gỗ đã gãy mấy cái răng, đặt trong lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve,
phảng phất nó là khuôn mặt trong sáng của Lục Kiều, “Nàng thực tốt, rất
rất rất tốt.”