“Nga?” Yến Nương làm
bộ cảm thấy hứng thú hỏi, “Còn có người không biết điều như vậy sao?
Thậm chí còn không cho cô cô ngài mặt mũi sao?”
Hoa Cô khinh thường cười một cái, “Chính là cái nha đầu Kính Nhi kia. Nàng
ta bị một tên thư sinh dạy học mê hoặc tâm trí, mấy năm nay đều lười
biếng. Cũng không biết tên thư sinh nghèo kia cho nàng ta cái gì tốt mà
mấy ngày trước lại nói với ta là chuẩn bị thu tay không làm nữa. Nàng
nói cái gì mà có người muốn cưới nàng ta vào cửa. Ta cũng muốn nhìn nam
nhân có lấy ra được bạc không. Thiếu một phân một hào ta cũng đều sẽ
không thả người.” Nói xong lời này, nàng ta liền đứng dậy, “Cô nương nếu đã đáp ứng thfi ta đây không quấy rầy nữa, xin cáo từ trước.”
“Ta đưa cô cô ra cửa.” Yến Nương đi theo phía sau nàng cùng đi ra ngoài
cửa. Lúc hai người đi đến trong viện, Hoa Cô bước chậm lại, nhìn vào nhà kề bên trái, đôi mắt dần dần hiện lên một tia sáng.
“Yến cô nương,” Hoa Cô đi đến bên nhà kề, nhìn không chớp mắt vào bên trong, “Bình phong này chính là ngươi thêu sao?” Nàng chỉ vào một tấm bình
phong thêu hoa đỏ, nền trắng, trong ánh mắt tất cả đều là tham lam.
“Đúng thế.”
Hoa Cô không hỏi mà đã đi vào nhà kề, ngón tay xoa tấm vải, “Hoa này gọi là gì vậy, vì sao ta chưa bao giờ gặp qua?”
“Không biết.”
“Không biết?”
Yến Nương cười cười, “Chẳng giấu gì Hoa Cô, mấy ngày trước ta nằm mộng,
trong mộng có một con sông vừa rộng vừa dài, hai bên bờ sông có trồng
loại hoa màu đỏ này. Cánh hoa thon dài, tựa như ngón tay mỹ nhân vậy.
Sau khi tỉnh mộng, ta liền đem chúng nó thêu lên bình phong. Cho nê Hoa
Cô hỏi lai lịch của chúng nó thì ta xác thật cũng nói không nên lời. Sao vậy, cô cô có hứng thú với bình phong này sao?”
Hoa Cô đi vòng quanh bình phong vài vòng, trong miệng tấm tắc thở dài, “Ta
vừa thấy đến nó, liền cảm thấy tâm hồn không yên, giống như bị cánh hoa
hút mất. Nếu đặt nó ở Tê Phượng Lâu thì so với cái uyên ương kia còn hút khách hơn đi,” nàng tròng mắt xoay chuyển, “Cô nương có thể lại thêu
một bức bình phong giống thế này không? Ta sẽ trả giá cao.”
“Cô cô nói quá lời, nếu ngài thích thì cứ việc cho người tới mang về. Cô cô không chê là được, ngài còn chiếu cố sinh ý của Tễ Hồng tú trang như
vậy, ta còn đang không biết phải cảm tạ thế nào đâu.” Nàng nói lời này
tình chân ý thiết khiến Hoa Cô cơ hồ giả vờ muốn rớt nước mắt.
Nàng bắt lấy tay Yến Nương, “Cô nương thật là trọng tình trọng nghĩa, về sau phàm là có chỗ nào ta giúp được thì cứ việc nói. Tại thành Tân An này,
không, liền tính là Đông Kinh hay Tây kinh thì danh tiếng của Hoa Cô ta
vẫn ít nhiều có điểm dùng được.” Nói xong, nàng ta lôi ra một cái khăn
tay, lau lau khóe mắt rồi lệnh cho gã sai vặt bên ngoài tiến vào, nhanh
nhẹn đem bình phong kia dọn đến trên xe ngựa chở đi.
Hữu Nhĩ nhìn xe ngựa dần dần đi xa, nhún vai, theo Yến Nương đi vào trong
viện, “Quả nhiên là kẻ có lòng tham không đáy. Ngươi dùng chút mưu mẹo
đã khiến nàng ta cắn câu. Nếu nàng biết con sông mà ngươi miêu tả kia là Vong Xuyên thì chắc là khóc thét.”
Yến
Nương ngáp một cái, thân mình nghiêng đi, không cố kỵ mà ngồi ở trên bậc cửa, “Cũng không trách được nàng ta. Vừa rồi ta có làm chút phép khiến
nàng ta nghe thấy không phải tiếng vong linh mà là một chút ca khúc dâm
đãng. Nàng ta là một tú bà, tự nhiên sẽ bị hoa này làm mê mệt đến quên
tất cả, lòng nóng như lửa đốt muốn đem bình phong đi. Chỉ là, trong
miệng nàng ta nói đến vị Kính Nhi cô nương sắp chuộc thân kia đúng là có điểm ý tứ.”
“Có ý tứ gì, ngươi không
phải đã nói, việc nam nữ là khó nhất nghiền ngẫm nhất sao? Thất tình lục dục gì đó yêu quái chúng ta căn bản không thể hiểu thấu đáo, cho nên
cũng không cần vọng tưởng đi tìm hiểu rõ ràng.”
Yến Nương liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi nghĩ cái gì vậy. Ta nói là cái vị tiên
sinh dạy học muốn chuộc thân cho Kính Nhi kia, nếu ta đoán không nhầm
thì chính là cái vị Hỗ tiên sinh trong miệng Tấn Nhi a.”
“Hắn có cái gì cổ quái sao?”
Yến Nương tiếp nhận một chùm nho Hữu Nhĩ đưa qua, bứt mấy quả ném vào trong miệng, “Hắn a……”
Viện môn đúng lúc này bị người ta gõ vài cái. Tưởng Tích Tích xuất hiện ở
trước cửa, khuôn mặt âm trầm của nnagf ta nhìn hai người đang ăn trái
cây trong viện nói, “Cô nương, hiện tại có tiện để ta đi vào không?”
Yến Nương đem vỏ quả nho trong tay ném dưới tàng cây, “Đều là hàng xóm, cô nương hà tất phải khách khí như thế.”
Tưởng Tích Tích đi về phía hai người bọn họ, ngữ khí vẫn thẳng thắn như cũ,
“Mới vừa rồi ta nhìn thấy xe ngựa của Hoa Cô ngừng trước tú trang thật
lâu. Nói vậy là nàng ta lại đến bàn chuyện làm ăn với cô nương phải
không?”
Yến Nương không có lảng tránh ánh mắt chất vấn của nàng, “Tễ Hồng tú trang xác thật vẫn làm sinh ý với Tê Phượng Lâu.”
“Cô nương sao có thể làm ra chuyện thất tín bội nghĩa bực này chứ?” Thấy
nàng không thèm giấu diếm gì thì ngọn lửa giận trong lòng Tưởng Tích
Tích lại cao vài phần.
Hữu Nhĩ từ trên
mặt đất nhảy dựng lên, “Bối…… Thất tín bội nghĩa? Tưởng cô nương sao
tuổi còn trẻ mà lại giống tam cô lục bà mồm mép như vậy. Cô nương nhà ta không phải chỉ làm ăn với Tê Phượng Lâu thôi sao? Sao lại không lọt nổi vào mắt mấy người trong sạch các ngươi vậy?”
“Ta mồm mép?” Tưởng Tích Tích cũng nóng nảy, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, “Ta
là thấy Yến cô nương ở Ngọc Tuyền trấn giúp Tân An phủ nhiều việc cho
nên nghĩ nàng là người chính trực, không nghĩ tới nàng, không, ngươi,”
nàng chỉ vào Yến Nương, “Ngươi thế nhưng lại cùng người như Hoa Cô thông đồng làm bậy.”
Hữu Nhĩ muốn tiến lên nói vài câu nhưng lại bị Yến Nương ngăn cản. Nàng nhìn Tưởng Tích Tích, “Cô nương là đem mọi người trên đời phân chia thành đen trắng hai bên phải
không? Người tốt thì trắng giống như mặt giấy, không thể có nửa phần vết nhơ. Còn người xấu thì từ trong ra ngoài đều đen tuyền, không thể có
chỗ loang lổ, có phải không?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Tưởng Tích Tích cường ngạnh đáp lại.
“Đương nhiên không phải. Nhân tính tuyệt không phải chỉ có hai màu trắng đen
đơn giản như vậy. Nó kỳ thật giống như quả nho này, có quả ngọt, quả
chua. Nhưng trong vị ngọt vẫn có chút chua mà trong vị chua lại lộ ra
ngọt. Căn bản là các vị tổng hợp lại thành một thể, dùng đao cũng không
chặt đứt được.”
Lời này nói đến thật hình tượng, ngay cả người không đọc nhiều sách như Tưởng Tích Tích cũng lập
tức hiểu ra. Nhưng nàng vẫn như cũ mạnh miệng, “Ta nghe không hiểu ngươi nói đạo lý. Ta chỉ biết Hoa Cô là khối u ác tính của Tân An thành, hiện giờ nàng ta đang làm khó Trình đại nhân, cô nương về lý về tình đều
không nên giúp nàng.”
Yến Nương bình tĩnh nhìn Tưởng Tích Tích, sau một lúc lâu đột nhiên cười vang lên, “Ta chỉ
là giúp Tê Phượng Lâu thêu vài món quần áo thôi, sao còn phải nhìn mặt
mũi đại nhân nhà các ngươi? Hiện tại ngày rất nóng, cô nương cũng ăn
chút trái cây cho mát mẻ đi, đây là Hữu Nhĩ mới ngâm nước đá, đặc biệt
giải nhiệt.”
“Không cần, ta còn có việc,
đi về trước.” Tưởng Tích Tích cũng cảm thấy chính mình vừa rồi lỗ mãng.
Nàng hiện tại đứng ở đây liền thấy xấu hổ, vì thế vội vàng tìm cái cớ,
nâng bước đi ra ngoài cửa.
“Tưởng cô nương.” Yến Nương đột nhiên ở sau lưng gọi nàng.
“Còn có chuyện gì sao?”
“Thân thể của ngươi khôi phục như thế nào?”
“Làm phiền cô nương quan tâm, chỉ là bị thương ngoài da thôi. Trình đại nhân đã giúp ta dùng kim sang dược tốt nhất rồi. Hiện tại chỉ ngẫu nhiên có
chút đau, cơ bản là không còn đáng ngại nữa.”