Hỗ Trịnh nói xong liền gỡ xuống tay nải vẫn đeo trên vai, đem từng tầng mở ra, để lộ một cuốn sách bìa màu đen.
Nhìn ký hiệu lấp lánh ánh vàng trên bìa sách, cảm xúc mới rồi còn khẩn
trương của hắn liền đột nhiên tụ lại thành một đoàn, bị nó hấp dẫn. Hắn
cầm lòng không đậu hướng nó đi đến, ngón tay xoa lên bìa sách.
“Đứa nhỏ a, nếu không thể áp chế được đồ vật này thì sẽ bị nó phản phệ,
nhiều năm nay tụi nó vẫn không an phận, luôn muốn thoát ra ngoài a.” Hỗ
Trịnh ngăn trở bàn tay hắn duỗi lại đây, “Mau trốn ra đằng sau phiến đá
đi, bọn cường đạo sắp tới rồi.”
Quả nhiên đúng như lời tổ phụ nói, lúc hắn vừa trốn đi thì tiếng vó ngựa đã rõ
ràng dồn đến. Sau đó, từng bóng đen vụt ra khỏi rừng cây, trên đường
bỗng nhiên người ngựa chật như nêm cối.
Đám cường đạo kia thấy Hỗ Trịnh một người ngồi xổm ở giữa khu đất trống
trong rừng thì liền cưỡi ngựa bao lấy ông, “Lão già kia, chúng ta vốn
định đêm nay đi tìm ngươi, không nghĩ tới chính ngươi lại đưa tới cửa.
Cũng tốt, đỡ phí công huynh đệ lại đi một chuyến. Chúng ta cứ ở chỗ này
làm cho rõ ràng đi.”
Hỗ Trịnh đạm đạm
cười, “Ta cũng đang có ý này. Làm rõ thì làm rõ, thù cũ nợ mới chúng ta
hôm nay liền thanh toán hết đi.” Đôi mắt ông thẳng tắp nhìn chằm chằm
phía trước, giống như đã xem thấu hồng trần khiến tên thủ lĩnh cường đạo kia giật mình. Nhưng tên kia vừa mới lên làm Đại Vương, tất nhiên là
không thể để mất mặt trước mặt huynh đệ. Hắn lấy lại bình tĩnh, rút đao
hướng về phía Hỗ Trịnh dưới tiếng hét to cổ vũ của đồng bọn.
Hàn quang chợt lóe, cây đao hướng thẳng cái cổ già nua mà chém xuống, nháy
mắt đã thấy tới cổ Hỗ Trịnh nhưng tên kia vẫn bất động, cứ duy trì tư
thế giơ tay, thân thể giống như bị đông lại giữa không trung.
Con ngựa của hắn không kiên nhẫn, phát ra một tiếng hí vang, hướng rừng cây phía trước chạy tới còn kẻ nọ vẫn không nhúc nhích. Hắn cứ treo trong
không trung như vậy, miệng kinh ngạc hơi hơi mở ra, tròng mắt lồi ra,
ngây ngốc nhìn cảnh tượng kỳ dị bên dưới.
Cuốn sách trong tay Hỗ Trịnh không biết từ khi nào đã mở ra, bên trong phát
ra từng trận rít gào, giống như có thiên quân vạn mã đang chờ xuất phát, chỉ còn chờ ra một tiếng ra lệnh mà thôi.
Một giọng nói mang theo âm mũi ngân nga, lặng lẽ bò lên bầu trời đêm. Đó là tiếng ca của Hỗ Trịnh, trong thanh âm cao vút lộ ra thương cảm, trong
du dương mang theo thê lương khiến người nghe phải rơi nước mắt.
“Há rằng không có quần áo? Cùng tử cùng bào. Vương với khởi binh, tu ta qua mâu. Cùng tử cùng thù!
Há rằng không có quần áo? Cùng tử cùng trạch. Vương với khởi binh, tu ta mâu kích. Cùng tử giai làm!
Há rằng không có quần áo? Cùng tử cùng thường. Vương với khởi binh, tu ta binh giáp. Cùng tử giai hành!”
“Đây là…… chiến khúc trước trận sao?” Hắn trốn ở sau hòn đá chợt run lên,
rồi chậm rãi đứng thẳng lên, không chớp mắt nhìn tổ phụ đang ngồi trong
“bức tường người”.
Trong không trung ảm
đạm, đột nhiên có ánh sáng giống như ban ngày, một chuỗi tự phù thật dài từ trong trang sách bay lên trời, chúng nó phát ra kim quang lóa mắt,
uốn lượn xoay quanh rồi chui vào miệng tên đầu lĩnh kia.
“Rầm”, tên cường đạo kia nuốt nước miếng, ngậm miệng, kim quang đã biến mất, bốn phía lại biến thành một mảnh đen kịt.
Đôi mắt mọi người nhất thời không quen với việc chuyển từ ánh sáng mạnh
sang bóng tối. Bọn cường đạo hai mặt nhìn nhau, lại thấy khuôn mặt hoảng sợ giống mình của đồng bọn. Đúng lúc này, giữa không trung đột nhiên
truyền đến một tiếng rên rỉ, thanh âm này không lớn, lại tràn ngập sợ
hãi cùng thống khổ, đem bọn cường đạo sợ tới mức giật mình. Bọn chúng
lúc này đều tập trung nhìn “Đại vương” đang lơ lửng trên không.
Một đoàn kim quang từ trong cơ thể tên đầu lĩnh lóe ra, đem làn da hắn biến thành nửa trong suốt. Theo mạt ánh sáng này, mọi người nhìn thấy bên
dưới làn da hắn nhô lên những tự phù, màu đen, một cái tiếp theo một
cái, rậm rạp che kín toàn thân. Chúng nó giống như có sinh mệnh, từ
trong chỗ sâu của da thịt mà bò ra ngoài, dường như muốn đem làn da hắn
căng đến vỡ ra.
“Cứu ta…… Cứu…… Cứu
ta…….” Hắn hướng những tên cường đạo đang há mồm trợn mắt kia vươn tay,
nhưng một câu còn chưa nói xong, liền nghe “Phanh” một tiếng, thân thể
hắn nổ tung, hóa thành một đoàn bột màu vàng, từ giữa không trung bay lả tả xuống dưới.
Hỗ Trịnh ngẩng đầu, nhìn quanh đám cường đạo đã xem đến há hốc mồm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, “Hiểu rõ chưa?”
Nghe vậy những tên cường đạo đó phát ra một tiếng thét kinh hãi, ném dây
cương định chạy trốn. Nhưng Hỗ Trịnh làm sao có thể bỏ qua cho bọn
chúng. Ông đứng lên, trong miệng lẩm bẩm không biết nói cái gì, ngón tay như là đang đánh đàn mà lật giở trang sách. Cùng với động tác này, càng nhiều tự phù nhảy lên từ trong sách bay ra ngoài, đuổi theo những tên
cường đạo đang chạy bốn phương tám hướng kia, chui vào miệng, mũi cùng
lỗ tai bọn chúng.
Không đến mười lăm phút sau thì mọi thứ đều an tĩnh lại. Hỗ Trịnh hắc hắc cười, “Đúng là không
biết lượng sức.” Nói xong ông liền đem sách khép lại, bìa sách nhảy vài
cái giống như là không muốn khép lại. Một tay ông ấn cuốn sách, một tay
khác bỏ vào trong miệng, dùng răng cắn rách ngón tay. Vài giọt máu tươi
rơi trên cuốn sách, đến lúc này nó mới không động đậy nữa, thành thành
thật thật nằm ở trong ngực ông, trông cũng không khác những cuốn sách
khác là bao.
“Những tự phù đó rốt cuộc là thứ gì?” Thanh âm run rẩy truyền ra từ phía sau hòn đá.
“Ngươi thấy bọn nó giống cái gì?”
“Giống……. Người.”
Hỗ Chuẩn đem cuốn sách gói cẩn thận trong tay nải, sau đó vội vã đi ra
ngoài cửa nhưng chưa ra đến ngoài thì liền đụng phải một thân hình mềm
mại, khiến hắn sợ tới mức suýt thì kêu ra tiếng.
“Tiên sinh đây là muốn đi đâu, sao lại hoảng loạn như vậy?” Kính Nhi nhìn đến tay nải trên lưng hắn thì trong mắt dần có nghi vấn, tiến đến nhìn kỹ,
“Ngươi không phải là muốn chạy trốn đi? Vì thoát khỏi ta?”
“Cô nương nói cái gì vậy? Ta chỉ là,” hắn đem tay nải ôm trong lòng, “Chỉ là có chút việc gấp muốn làm.”
Kính Nhi xoay quanh hắn vài vòng, đôi mắt lại không rời khỏi tay nải kia.
Nàng ta đột nhiên duỗi tay đem cái bao kia kéo xuống khỏi vai Hỗ Chuẩn,
hung hăng ném trên mặt đất.
“Đông” một
tiếng, cuốn sách bị nện thật mạnh trên mặt đất, làm tro bụi bay khắp
nơi. Kính Nhi nhìn một góc cuốn sách bị lộ ra thì khóe miệng run lên vài cái, “Ngươi…… Ngươi muốn đem nó ném đi sao?”
“Đúng.” Hỗ Chuẩn lộ ra khuôn mặt trắng xanh.
“Vì cái gì?”
“Ta không thể lại để nó hại người.”
“Trừ bỏ nàng, chẳng lẽ nó lại?”
Hỗ Chuẩn không có trả lời, hắn luống cuống tay chân đem tay nải buộc chặt lại, liền cõng nó đi ra ngoài cửa.
“Từ từ,” Giọng Kính Nhi truyền đến từ phía sau, “Ngươi không phỉa vì muốn
ném ta ra mới đem tiêu hủy cuốn sách này chứ?” Nàng đi lên trước ngăn
trở hắn, trong mắt tràn ngập hồ nghi.
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Phải không?” Kính Nhi tròng mắt động vài cái, “Hôm nay Hoa Cô còn cùng ta
nói nam nhân trong thiên hạ đều cùng một cái đức hạnh, vĩnh viễn sẽ
không một lòng với nữ nhân, nàng bảo ta đừng có ôm ảo tưởng với ngươi.
Ta vốn là không tin, nhưng hiện tại xem ra, ngươi là chuẩn bị đem vật
chứng này hủy đi, sau đó mưu toan bỏ rơi ta phải không?”