Sau khi hỏi xong,
Tưởng Tích Tích đem một ít bạc vụn nhét vào tay Tiểu Liễu nói, “Đi mua
kiện quần áo mới đi, cổ tay áo ngươi đều rách rồi. Nếu sau gặp được
người nào có thể phó thác chung thân thì nên rời khỏi chỗ này, vĩnh viễn đừng trở lại nữa.” Nàng cầm lấy kiếm trên bàn, vừa xoay người muốn đi
thì lại bị Tiểu Liễu gọi lại.
“Tưởng đại nhân, cảm ơn ngươi.” Trong giọng nói của Tiểu Liễu có mang theo tiếng nức nở.
Tưởng Tích Tích không chịu đựng được nhất chính là người khác cảm tạ mình nên ừ hữ một tiếng rồi lại đi ra ngoài.
“Còn có một việc, ta quên nói cho đại nhân,” Tiểu Liễu đuổi theo nói, “Kính
Nhi cô nương mấy năm nay vẫn luôn trải qua thật dư dả, bởi vì mỗi lần
nàng đi Vân Hồ thư viện đều có thể mang được bạc trở về.”
Tưởng Tích Tích quay đầu lại, “Bạc?”
“Ân, có lần cô nương uống say nói mê sảng liền nói Hỗ Chuẩn, ta không cần
bạc, ta muốn tâm của ngươi, ngươi có thể cho ta sao? Có phải tâm của
ngươi cho nàng rồi thì không lấy lại được không?”
“Nàng?”
Tiểu Liễu gật gật đầu, “Ta không biết nàng đó là ai nhưng hẳn là người Hỗ
tiên sinh cực kỳ yêu thương, là người hắn đặt trong đáy lòng.”
“Lục Kiều……” Tưởng Tích Tích giúp Tiểu Liễu nói ra tên này, “Nhưng hắn yêu
nàng như vậy sao còn hứa chuộc thân cho Kính Nhi chứ, lại còn cho nàng
bạc nữa chứ?”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng khua chiêng gõ trống, Tưởng Tích Tích vểnh tai hỏi, “Bên ngoài sao lại náo nhiệt như thế?”
“Tưởng đại nhân không biết sao? Tân lâu đã xây xong, hôm nay chính là ngày
khai trương. Hoa Cô cô sớm đã lên kiệu, còn mời dàn nhạc về, nói muốn
gióng trống khua chiêng đem những cô nương đến từ ngoại vực tới địa chỉ
mới.”
Tưởng Tích Tích cười lạnh một
tiếng, “Trách không được khi ta vừa vào cửa thì đã thấy một đám cô nương mặc quần áo lố lăng, kể cả là giữa mùa hè thì quần áo của các nàng cũng quá lộ liễu đi.”
Nghe được trong giọng nói của nàng có ý trào phóng, Tiểu Liễu chỉ ở bên cạnh hắc hắc cười không nói tiếp.
Một đội kiệu đi đến địa chỉ mới của Tê Phượng Lâu trong tiếng khua chiêng,
gõ trống. Trong mành xe mày xanh biếc thường có mấy ngón tay đánh đỏ
chói thò ra. Những cánh tay đó không có tay áo che, chỉ đeo một chuỗi
ngọc trang sức, móng tay thì sơn lên, đều trắng giống như bạch ngọc,
khua múa ra những hình dạng đẹp, giống như đang mời chào nam nhân vậy.
“Thật đúng là không ra thể thống gì. Bây giờ cô kỹ nữ vào thành mà giống như
đoàn đón dâu vậy.” Các nam nhân sôi nổi nghị luận, ánh mắt nhưng lại
treo ở những cánh tay xinh đẹp kia, không sao dứt xuống được.
Mắt thấy sắp tới tòa thanh lâu thì đội ngũ chậm rãi ngừng lại. Tòa lâu này
so với tòa nhà cũ còn lớn gấp đôi, trang trí cũng vô cùng xa hoa khí
phái, kim bích huy hoàng như một tòa cung điện. Cửa kiệu từng cái mở ra, các cô nương còn chưa lộ diện thì hương khí trên người đã bay ra, huân
các nam nhân xung quanh đến mức tâm đều không yên, trong lòng rục rịch
không thôi. Bọn họ nhìn chằm chằm các cỗ kiệu, trong lòng đều âm thầm
tính toán: Những cô nương dị vực này chính là không giống các cô nương ở đây, ngay cả mùi hương trên người cũng đậm hơn, tính tình khẳng định
cũng càng phóng đãng hơn. Bọn họ không giống các cô nương Trung Nguyên
sợ nọ sợ kia. Đến lúc ôm trong lòng không biết sẽ mất hồn đến đâu. Mọi
người nghĩ nghĩ, trên mặt không khỏi ngoác ra nụ cười, giống những đóa
hoa cúc nhăn nheo.
“Các cô nương, hạ
kiệu.” Tiếng Hoa Cô vang lên trước cửa. Giọng nàng ta như chuông đồng,
giống một nam nhân, mỗi từ đều lộ ra đắc ý.
“Vâng, cô cô.” Bên trong kiệu đồng thanh vang lên tiếng trả lời kiều mị, mấy cỗ kiệu giật giật, mấy đôi chân nhỏ liền xuất hiện.
“Cha, người như thế nào cứ thế mà đi, nhi tử còn chưa kịp tẫn hiếu với người
mà. Sao người cứ thế mà đi trước chứ?” Một tiếng khóc bi thống từ xa
truyền đến, đánh nát ảo tưởng của những nam nhân đang vây xem, cũng đánh vỡ không khí ái muội trước lâu. Tất cả mọi người đều quay đầu về phía
tiếng khóc kia, kể cả Hoa Cô đang trợn mắt há hốc mồm và những cô nương
phấn điêu ngọc trác bên trong kiệu. Bọn họ nhìn thấy bảy tám người, cả
nam lẫn nữ khoác đồ tang đi đến cửa Tê Phượng Lâu, vừa đi vừa khóc, đến
một chỗ gần mấy cỗ kiệu thì đột nhiên dừng lại, không đi nữa.
Người đi đầu xuyên qua đám người tràn ngập mùi son phấn và đi vào cửa tiệm
đối diện Tê Phượng Lâu, giơ tay gõ lên cánh cửa màu đen, vừa gõ vừa khóc ròng nói, “Lão bản, có quan tài không? Mau đem cho ta một bộ tốt nhất,
lão phụ cả đời thanh bần, hiện giờ ta muốn đem hắn an táng một cách có
thể diện.”
Nghe hắn nói như vậy, Hoa Cô
kinh hãi, nàng nhìn về phía tiểu nha hoàn sắc mặt tái nhợt bên cạnh hỏi, “Đối diện không phải một gian cửa hàng hoang phế sao? Sao lại biến
thành tiệm quan tài?”
“Nô tỳ…… Nô tỳ cũng không biết, mấy ngày
trước đây có vài người tới quét tước trước cửa hàng, ai ngờ…… Ai ngờ
liền…… Nhưng cũng không có biển hành nghề a……” Tiểu nha hoàn sợ tới mức
nói lắp lên.
Hoa Cô còn muốn hỏi lại thì
cửa đối diện bỗng nhiên mở ra, một vị lão giả gương mặt hiền từ đi ra.
Hắn nhìn người trẻ tuổi mặc áo tang trước mặt thì liền cao giọng nói:
“Khách quan, chúng ta nơi này dạng quan tài nào cũng có, bằng đá, gỗ,
đồng đều đủ cả. Ngài muốn có yêu cầu gì chúng ta cũng làm được. Con nữa, tiệm chúng ta ngày nào cũng mở, bảo đảm giá rẻ nhất thành, phẩm chất
lại rất tốt. Chất liệu quan tài tuyệt đối không lấy hàng kém chất lượng
ra đổi, không lệch, vênh, không vàng thau lẫn lộn.”
“Đại nhân, nếu ngài ở đó thì tốt rồi, mặt của Hoa Cô kia đều đen hơn cả
quạ,” Sử Kim cười đến không đứng thẳng được, “Nàng ta vốn định cho thanh lâu mới cái thanh danh nhưung lại bị tiệm quan tài kia đoạt hết nổi
bật. Những người xem náo nhiệt lúc ấy đều chạy hết, không ai lưu lại
cả.”
“Hoa Cô kia nhất định là tức chết
rồi. Nàng ta vì cơ sở mới của Tê Phượng Lâu mà không biết đã tiêu phí
bao nhiêu công phu, kết quả lại bị một tiệm quan tài nho nhỏ đánh bại.
Những người này a, đều mở mồm nói thăng quan phát tài, thăng quan phát
tài, vừa nhìn đến quan tài thì đều chạy hết, sợ xui xẻo.” Tưởng Tích
Tích cũng lắc đầu cười nói.
“Không cần
đắc ý quá sớm, ta nghĩ nàng ta nhất định sẽ không chịu ngồi yên đâu. Lấy tình tình tàn nhẫn của Hoa Cô thì nhất định phải làm chút chuyện gì đó
để giải mối hận trong lòng.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng sắc mặt Trình
Mục Du so với mấy ngày trước đã nhẹ nhàng không ít. Hắn nhìn về phía Sử
Kim, “Nhìn chằm chằm nàng ta, không được để xảy ra việc nhiễu loạn.”
Sử Kim đáp lời rồi lui xuống. Thấy hắn đi xa, Tưởng Tích Tích mới đi lên
phía trước nói, “Đại nhân, hôm nay thuộc hạ đi Tê Phượng Lâu, hỏi nha
hoàn bên người Kính Nhi thì được biết, Hỗ tiên sinh tuy rằng đối với
Kính Nhi hờ hững nhưng vẫn định kỳ lấy bạc cho nàng, hơn nữa trước khi
Kính Nhi mất tích, hắn còn đáp ứng sẽ giúp nàng chuộc thân nữa.”
“Nga?” Trình Mục Du nhíu mày kiếm lại, “Xem ra hắn cùng kia Kính Nhi kia có quan hệ không giống như hắn nói.”
“Thuộc hạ cũng nghĩ như vậy. Hỗ tiên sinh nhất định có chuyện gì gạt chúng ta, hơn nữa, ta cảm thấy hắn có nhược điểm gì đó mà Kính Nhi biết được cho
nên mới luôn để nàng ta bài bố.”