Hỗ Chuẩn giơ tay phải nắm lấy cuốn sách, tay trái lật mở bìa sách, khóe mắt nhếch cao, phiếm
ánh lửa quỷ dị, thoạt nhìn không giống bộ dáng nguyên bản của hắn, mà
giống một con hồ ly tinh.
“Há rằng không có quần áo? Cùng tử cùng bào. Vương với khởi binh, tu ta qua mâu. Cùng tử cùng thù!
Há rằng không có quần áo? Cùng tử cùng trạch. Vương với khởi binh, tu ta mâu kích. Cùng tử giai làm!
Há rằng không có quần áo? Cùng tử cùng thường. Vương với khởi binh, tu ta binh giáp. Cùng tử giai hành!”
Một khúc ca bi thương truyền ra từ trong ngực Hỗ Chuẩn, trang sách cũng theo tiếng ca này mà lật giở, phát ra tiếng loạt xoạt.
“Rốt cuộc cũng tìm được ngươi.” Trúc Sanh mắt sáng rực lên, nhưng ánh sáng
kia trong nháy mắt liền ảm đạm xuống, bởi vì vô số tự phù vặn vẹo đã bay ra từ trang sách, chui vào mỗi tấc da thịt của nàng ta. Chúng nó nối
thẳng tim phổi, sau đó lại tìm cách thoát ra ngoài khiến cả người nàng
ta căng ra vài lần, lơ lửng giữa không trung.
Tưởng Tích Tích đang bám vào tường viện không nhịn được suýt phát ra một
tiếng thét kinh hãi nhưng lại bị Lưu Tự Đường ở bên cạnh bưng kín miệng, “Đừng nhúc nhích, hiện tại ai cũng không cứu được nàng ấy nữa, nếu tùy
tiện đi ra ngoài thì chỉ là tìm chết thôi.”
Bóng dáng Trúc Sanh dưới ánh trăng chiếu rọi càng thêm thêm có vẻ quái dị.
Nó to rộng bằng phẳng, giống như bị những tự phù kia căng lên chỉ còn
một bộ da.
“Không đúng rồi,” giọng Tưởng
Tích Tích đột nhiên suy yếu giống một lông chim, nhưng lòng bàn tay nàng lại nóng đến toát mồ hôi, “Nàng không phải Trúc Sanh, nữ nhân này……
Không phải Trúc Sanh.”
Thân mình Lưu Tự
Đường chấn động, theo ánh mắt nàng nhìn về phía trước thì thấy thân thể
Trúc Sanh dần dần hóa thành một bộ diễn phục thêu đầy chữ “Vạn”. Nó bị
đám tự phù ở bên trong căng ra đến mức vang lên tiếng tí tách, trương ra như một cơ thể khổng lồ không có tay chân và đầu.
“Thả chúng ta đi ra ngoài, thả chúng ta đi ra ngoài……”
Bên trong bộ diễn phục truyền đến từng tiếng khóc lóc và kêu la. Những quỷ
phù vừa rồi còn hung hăng giờ thấy không có cách nào tránh thoát trói
buộc thì bắt đầu la hét. Chúng hướng theo cổ áo và tay áo bay ra, muốn
thoát khỏi bộ diễn phục.
Đúng lúc này,
mấy cái lỗ trên bộ diễn phục đồng thời buộc chặt, cả bộ đồ càng ngày
càng nhỏ, vải dệt quấn quanh, phát ra ánh sáng chói mắt.
Cùng với một tiếng thét chói tai, diễn phục co lại thành một khối lớn bằng
nắm tay. Nó ở giữa không trung vừa ép vừa xoa nắm, cứ thế lặp lại, đem
những tự phù đang kêu khóc xin tha bên trong nghiền nát.
Tiếng thần khóc, quỷ kêu càng ngày càng yếu, cuối cùng mọi thứ lại quay về
yên tĩnh. Diễn phục lúc này mở ra. Nó lúc này chỉ lớn bằng một cái khăn
tay, bên trên thêu đầy chữ “Vạn”, lại phát ra ánh sáng lạnh thấu xương.
Lưu Tự Đường cùng Tưởng Tích Tích hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều là ngạc nhiên.
“Là nàng, nhất định là nàng.” Qua hồi lâu, Tưởng Tích Tích mới miễn cưỡng từ trong miệng nói ra mấy chữ này.
Lưu Tự Đường vừa định hỏi rõ ràng “Nàng” này là chỉ ai nhưng bên tai đã lại truyền đến một tiếng “Rầm”. Hai người đồng thời xoay đầu đi thì phát
hiện thanh âm này đến từ cái khăn tay kia. Nó hiện giờ giống như bị gió
thổi phồng lên, bốn góc đều dựng lên giống như một cánh buồm no gió.
Bỗng nhiên cái khăn tay kia lại lặn xuống hướng về phía Hỗ Chuẩn. Lưu Tự
Đường lắp bắp kinh hãi, tay bám lấy đầu tường muốn nhảy lên đi tới bên
kia thì lại bị Tưởng Tích Tích ở bên cạnh kéo lại.
“Tưởng cô nương, ngươi làm gì vậy, hắn cho dù có tội, cũng nên giao cho quan
phủ xử trí, không thể để hắn bị cái khăn này nuốt mất a.”
Tưởng Tích Tích nhìn không chớp mắt về phía Hỗ Chuẩn, “Quan phủ có thể trị tội người nhưng có thể quản được yêu quái sao?”
Lưu Tự Đường còn không có phản ứng lại thì trong tai đã truyền đến một loạt tiếng gầm gừ trầm thấp. Ngay sau đó, trước mắt hắn đột nhiên thoáng quá một đoàn màu cam. Thứ kia chạy quá nhanh cho nên hắn căn bản không thấy rõ nó là cái gì. Nhưng cái đuôi xù lông của nó quét qua cánh tay Lưu Tự Đường, cảm xúc đó giống hệt với cảm giác của cái thứ đã cứu hắn ra khỏi tay tên thủ lĩnh cường đạo năm nào.
Khăn tay tí tách vang lên, nó theo sát vật kia trong bóng đêm. Chỉ một lát
mà cả hai đã không thấy bóng đâu. Lưu Tự Đường nhìn về phía sân, phát
hiện làm gì còn Hỗ Chuẩn nữa, nơi đó chỉ còn một quyển sách, mỗi tờ đều
biến từ vàng thành đen, bên trên không có một cái chữ nào.
“Hắn sợ là đã không còn phương pháp xoay chuyển nữa rồi. Ngài đừng quá mức
thương tâm. Lũ bất ngờ đánh tới, ai cũng không thể nghĩ đến được.”
“Nếu không phải ta ngày thường quá mức nghiêm khắc với hắn thì hắn sẽ không
vì Tự Đường bị ngã khỏi cây mà sợ tới mức không dám về nhà. Nếu không
như thế thì hắn cũng sẽ không gặp phải lũ bất ngờ.”
“Ngài…… đang khóc sao? Ta đi theo ngài lâu như vậy, chưa bao giờ thấy ngài rơi lệ cả.”
……
……
……
“Đã mấy ngày nay ngài không ăn cơm. Vì một hài tử, sao lại phải hao tổn thân mình thế chứ?”
“……”
“Ngài đọc nhiều sách như vậy, hẳn là phải biết sinh tử cũng là việc bình thường. Sao ngài vẫn không thể hiểu thấu?”
“Ngươi là yêu, sẽ không hiểu.”
“Nhưng ta không muốn nhìn thấy ngài phiền muộn như thế.”
“Cứ nghĩ tới không thể gặp được đứa bé kia, rốt cuộc không nghe được giọng của nó nữa là ta lại bi thương đến khóc nhịn.”
“Kia…… Ta tới thay thế hắn là được.”
“Ngươi có biết, một khi đã làm người thì sẽ phải thừa nhận thống khổ của thế
gian. Giống như ngươi nói sinh ly tử biệt là chuyện bình thường vậy. Thế nên cho dù trong lòng thấy máu thì vẫn phải căn răng mà đi hết con
đường dài.”
“Ta muốn thử xem, đừng quên, ta là yêu, yêu là không có cảm tình.”
Hỗ Chuẩn chạy a chạy ở trong rừng. Nó vòng qua từng cây đại thụ, nhảy quá
từng mương máng. Nó đã thật lâu không có chạy trốn nhanh như vậy. Từ lúc lựa chọn làm người thì hắn đã quên mất tư vị chạy thục mạng là như thế
nào. Nếu không phải phía sau còn có một cái khăn tay đuổi theo thì nó
rất hưởng thụ tự do đã lâu không có này.
Đúng vậy. Nó chỉ là một con hồ ly tinh nơi sơn dã. Bọn nó đều học pháp thuật nhưng không phải còn nào cũng thành tinh. Nếu không phải nó bị một
phòng sách cổ của Hỗ lão gia tử hấp dẫn, nếu không phải nó đi theo ông
học ca từ thơ phú, cầm kỳ thư họa thì sẽ không vào Hỗ gia, không thế
thân cho Hỗ Chuẩn chết sớm, càng không gặp được Lục Kiều. Nghĩ đến Lục
Kiều, cái đuôi của nó nhẹ nhàng đong đưa một chút. Nó ngửa đầu gào lên
một tiếng với ánh trăng, rồi rơi một giọt lệ duy nhất trong cuộc đời
này.
Đột nhiên ở phía sau một thân cây ở
phía trước bỗng lóe ra một bóng người. Người nọ tiến về phía Hỗ Chuẩn
vung lên, khăn tay liền bay lại đây, vững vàng dừng ở lòng bàn tay nàng. Trên mặt nàng mang theo tò mò cười, “Hồ tinh, sao ngươi lại khóc? Yêu
quái là không có nước mắt nha.”
Hỗ Chuẩn
biết mình trốn không thoát. Nó chậm rãi đứng thẳng người, đem một thân
lông màu cam rũ xuống, lúc bước ra khỏi đống lông mao đó thì đã biến
thành một nam tử toàn thân trần trụi. Hắn giơ tay xoa xoa gương mặt tuấn mỹ, đem hạt nước mắt trong suốt kia cẩn thận giữ trong lòng bàn tay,
thê lương cười cười, “Lục Kiều từng hỏi vì sao chưa bao giờ thấy ta
khóc. Nàng cho rằng ta giả bộ kiên cường nên luôn nói nếu có việc gì thì không cần chịu đựng một mình mà có thể dựa vào nàng khóc lớn một hồi,
nàng tuyệt đối sẽ không cười ta. Nàng không biết, yêu là không có nước
mắt, bởi vì chúng nó sẽ không đọng tình. Nàng sẽ càng không biết có một
ngày ta sẽ rơi lệ vì nàng,” hắn giương mắt nhìn Yến Nương, “Cô nương tu
vi cao hơn ta không biết bao nhiêu lần nên cuộc đời này sợ là sẽ không
biết đến vị nước mắt. Như vậy cũng tốt, bởi vì tư vị này thật khổ sở,
không ai muốn trải qua lần thứ hai.”