“Cái này còn không
phải rõ ràng rồi sao? Trong núi dã vật, hoa quả phong phú, thế nào cũng
thú vị hơn so với kinh thành nhiều.” Hữu Nhĩ nghe đến sắp ngủ gật, cứ
ngáp một cái lại một cái.
“Con khỉ ham ăn này. Thân Bao Tư kia ẩn cư núi sâu là vì một quyển sách. Hắn muốn đem
quyển sách kia giấu đi, để nó vĩnh viễn không thấy mặt trời cho nên mới
không thể không mang cả gia đình tránh ở trong núi.”
“Quyển sách kia chính là Ngự Phách Từ sao?” Hữu Nhĩ đột nhiên tỉnh táo cả
người. Bốn chân hắn chấm đất, nhìn Yến Nương chằm chằm.
“Dã sử ghi lại, Tần Ai Công lúc ấy không bái một binh một tốt mà chỉ phái
Tử Hổ cùng Tử Mãn, hai vị sĩ phu tùy đi theo Thân Bao Tư kháng Ngô. Thân Bao Tư rất là khó hiểu, cho rằng Tần Ai Công đang trêu đùa chính mình
nên buồn bực không thôi. Nhưng Tử Hổ lại cười ha hả lấy từ trong túi ta
một quyển sách, cũng nói cho Thân Bao Tư rằng có quyển sách này ở đây
thì chẳng sợ đối phương có thiên quân vạn mã cũng không sợ. Thân Bao Tư
vốn không tin lắm nhưng lúc tới nơi hai quân đối chọi thì lần đầu tiên
hắn mới nhận thức được uy lực của Ngự Phách Từ. Những quỷ phù tự như
châu chấu bay ra giáng xuống đám quân Ngô, đem bọn họ cắn nuốt đến không còn gì, kể cả ngựa cùng khôi giáp đều không lưu lại. Thân Bao Tư xem
đến trợn mắt há hốc mồm, vội hỏi Tử Hổ sách này là từ nơi nào đế thì Tử
Hổ chỉ nói bên người Tần Vương có cao nhân tương trợ nhưng cụ thể là
thần thánh phương nào thì hắn lại không nói cho Thân Bao Tư.”
“Nếu Ngự Phách Từ bách chiến bách thắng thì vì sao Thân Bao Tư lại phải mang theo nó ẩn cư núi sâu làm gì?”
“Trước khi Ngũ Tử Tư đào tẩu có nói cho Thân Bao Tư rằng chí hướng của người
Tần cao xa, tuyệt không cam tâm chỉ làm chư hầu một phương. Hiện tại bọn họ binh phì mã tráng, hơn nữa lại có cuốn sách ma này trợ lực thì tương lai khẳng định là uy hiếp lớn nhất. Thân Bao Tư nghe xong Ngũ Tử Tư nói thì thừa dịp trời tối trộm đi quyển Ngự Phách Từ này, cũng mang theo
gia quyến chạy vào rừng sâu.” Yến Nương sắc mặt ngưng trọng, “Nhưng ta
nghĩ hắn cuối cùng cũng bị người ta tìm thấy, cho nên Ngự Phách Từ lại
một lần nữa trở lại trong tay người Tần.”
“Ngươi hoài nghi vị cao nhân bên người Tần Vương kia chính là hắn sao?” Một
trận gió thổi tới, đem Hữu Nhĩ sợ tới mức vội quay về phía sau nhìn,
phảng phất sợ ai đó đứng đằng sau, “Nhưng đó là hơn một ngàn năm trước
rồi……”
“Cho nên ngươi hỏi ta bước tiếp
theo nên làm như thế nào thì ta cũng không đáp ngươi được. Bởi vì đến
hôm nay ta mới biết được hắn đáng sợ thế nào. Mà đồ vật hắn che giấu
càng vượt xa tưởng tượng của chúng ta.”
Tưởng Tích Tích cùng Lưu Tự Đường vội vã đi vào thư phòng của Trình Mục Du,
lại kinh ngạc phát hiện bên trong không có người, Tưởng Tích Tích nhìn
đèn dầu trên bàn đốt được một nửa thì nhẹ nhàng nói: “Đại nhân hẳn là có việc gấp nên vội vã đi ra ngoài, nếu không cũng sẽ không quên tắt đèn
như thế này.” Nàng thấy Lưu Tự Đường rầu rĩ nên cũng không nói tiếp mà
rót một ly trà cho hắn, “Còn đang suy nghĩ đến chuyện biểu huynh của
ngươi sao?”
Lưu Tự Đường nhấp môi nói,
“Ta tuy rằng không biết nó từ khi nào thì biến thành biểu huynh của ta
nhưng trong lòng ta thì Hỗ Chuẩn kia tuy rằng không tốt nhưng vẫn yêu
quý ta thương tiếc ta. Cho nên tình cảm huynh đệ chúng ta vẫn vô cùng
tốt, chưa bao giờ thay đổi. Hiện tại tuy rằng ta đã biết thân phận thật
của hắn nhưng vẫn vì hắn mà lo lắng, sợ hắn bị những quỷ phù kia cắn
nuốt đến không còn.”
“Nhưng hắn đúng là
đã giết người a, mặc kệ cố ý hoặc là vô tình, Lục Kiều cùng Kính Nhi
chết đều liên quan đến hắn.” Tưởng Tích Tích nghiêm mặt nói.
“Dù vậy, ta cũng không tán thành dùng tư hình với hắn, đặc biệt là thứ tà
thuật này. Nếu ta có thể thân thủ đem hắn đến quan phủ là tốt nhất.”
“Ngươi đã không có cơ hội tự tay đưa hắn cho quan phủ nữa rồi.” Trình Mục Du
cùng Sử Phi đẩy cửa đi đến, trong mắt hắn giống như chứa đầy chuyện xưa.
“Đại nhân, ngươi cũng biết Hỗ tiên sinh là một con hồ yêu sao?” Tưởng Tích Tích nghi ngờ nói.
“Mấy canh giờ trước, ta nhìn thấy Yến Nương sốt ruột từ cửa đi qua, liền
cùng Sử Phi lặng yên đi theo ở phía sau, muốn nhìn một chút xem nàng rốt cuộc muốn đi đâu. Nhưng tốc độ của nàng quá nhanh, chúng ta theo nàng
đến ngoại ô thì bị mất giấu, cũng may hôm qua mới vừa mưa lớn, chúng ta
vẫn có thể miễn cưỡng lần theo dấu chân trên đất đi tới. Đúng là trời
xanh không phụ người có lòng, chúng ta rốt cuộc cũng phát hiện ra thân
ảnh của nàng ở một mảnh đất trống giữa rừng. Bên cạnh nàng có một con hồ ly đang ngồi xổm. Con hồ ly kia không chỉ có thể nói chuyện mà còn có
thể trong phút chốc trút bỏ lớp lông mà biến thành Hỗ Chuẩn.”
“Quả nhiên là nàng thiết kế,” Tưởng Tích Tích vừa động sóng mắt, nói “Đại nhân, nàng ta không đem hồ yêu diệt trừ sao?”
Trình Mục Du khẽ lắc đầu, “Xem ra hai người bọn họ đang thương lượng cái gì
đó. Một lát sau, bọn họ tựa hồ đạt thành một cam kết rồi Yến Nương tiếp
nhận một hạt châu Hỗ Chuẩn đưa qua sau đó thả hắn chạy.”
Nghe Trình Mục Du nói như vậy, Lưu Tự Đường thoáng buông xuống lo lắng còn
Tưởng Tích Tích thì lại nhíu mày, “Hỗ Chuẩn là hung phạm hai vụ án, cứ
thế bị nàng thả đi thì về sau chúng ta đi đâu tìm hắn đây?”
Trình Mục Du thở dài, hắn đi đến ghế trước ngồi xuống, mười ngón tay giao
nhau, “Hiện tại vấn đề mấu chốt nhất không phải là tìm Hỗ Chuẩn mà là ta luôn cảm thấy hai người họ có chuyện quan trọng gạt chúng ta. Hỗ Chuẩn
rất có thể lấy việc này làm lợi thế, đổi lấy tánh mạng cho mình,” hắn
nhìn về phía Lưu Tự Đường, “Quyển sách kia là từ đâu tới?”
Lưu Tự Đường nhíu mày, “Nếu không phải chính hắn đem tới thì chỉ có thể là
thừa kế từ ông ngoại. Ông ngoại ta thích nhất là sưu tập sách, cho nên
khả năng lớn chính là ông ngoại cho hắn.”
“Hiền đệ, việc này rất quan trọng, có thể thỉnh ngươi ra sức tìm hiểu giúp
xuất xứ của quyển sách này không?” Trình Mục Du nói đến khẩn thiết.
Lưu Tự Đường đứng dậy hành lễ, “Việc của Vân Hồ thư viện liên quan đến Hỗ
gia, tuy không phải bổn gia của ta nhưng cũng cùng ta có huyết thống chí thân, tự nhiên bụng làm dạ chịu. Chỉ là, nhân huynh vì sao một hai phải tìm được xuất xứ của quyển sách kia? Mà quyển sách này với vị Yến cô
nương của Tễ Hồng tú trang lại có quan hệ gì chứ?”
“Ta nhất thời cũng nói không rõ lý do bên trong chỉ là vị Yến cô nương
kia……” Hắn suy nghĩ nửa ngày, lại tìm không ra một từ để hình dung nàng, đành phải thôi, “Hiền đệ, chỉ có thể làm phiền ngươi đi về Hỗ gia một
chuyến. Chỉ là đường xá xa xôi, không biết có ảnh hưởng đến việc triều
đình không?”
Lưu Tự Đường lộ ra một nụ
cười đã lâu không thấy, “Cả triều văn võ ai mà không biết người nhàn
nhất chính là ta chứ? Coi như ta về nhà thăm người thân, nhất định sẽ
không cô phụ việc nhân huynh gửi gắm.”
Lửa bùng cháy, bầu trời sáng sủa lập tức bị khói che kín. Tần Vương nhìn
một mảnh đen nghìn nghịt kia, khóe miệng run rẩy vài cái, “Huynh đài có
nghe được tiếng người khóc thét không?”
“Đại vương chỉ cần nghĩ là đang nướng dê bò là được, không cần chú ý.”
“Nhất định phải dùng người sống sao?”
“Đang sống sờ sờ bị nướng chết thì hận mới có thể tận xương. Lấy người sống
tế thiên, giam linh hồn người giống thì mới có thể chế ra Ngự Phách Từ
này.”
Ánh trăng thanh lãnh đánh
vào phiến đá xanh trên con đường bên ngoài Vân Hồ thư viện, thấy bốn
phía không có bóng người, một cuốn sách không có chữ viết, chỉ còn lại
mấy trang giấy màu vàng mới thật cẩn thận từ cửa viện chạy ra ngoài.
Cuốn sách như có hai chân, trái phải lắc lư, nhanh chóng chui vào bụi cỏ ven đường, dưới ánh trăng biến mất vào trong con đường mòn.