Huyện lệnh địa phương điều tra vụ án tàn sát một nhà Quách gia sau đó đi tới trước mộ phần của Vân nhi, tận mắt nhìn thấy bạch xà canh giữ ở trước mộ phần, hiểu rõ ngọn nguồn của sự việc. Huyện lệnh khâm phục bạch xà giết kẻ xấu báo thù, cảm nhận được sâu sắc việc cầm thú trong núi cũng có tình nghĩa.
Về sau, mấy tên nha dịch trong huyện nha vào lúc nhàn rỗi đã biên một bài vè truyền ra.
Thôn hoang vắng có thiếu nữ đoan trang hiền hậu, chẳng may Quách viên ngoại cậy thế hà hiếp.
Đưa vào đại viện ác phụ ghen ghét, thường đánh chửi vì muốn nàng bị trao đổi.
Thề sống chết không chịu khuất phục côn bổng gia thân, thân thể tàn phế hồi hương dựng ngôi mộ mới.
Bạch xà vì Vân giận dữ đồ sát cả nhà, ai nói cầm thú trong núi vô tình?
Chuyện giết người cứ như vậy mơ mơ hồ hồ mà bị bỏ qua, có người muốn quan phủ làm chút gì đó nhưng kết quả đụng phải một cái lắc đầu. Ý tứ của huyện nha rất đơn giản, ngươi muốn đi thì cứ đi đi, ta có thể nói cho ngươi biết bạch xà kia ở đâu chỉ cần ngươi dám đi là tốt rồi. Nhớ tới chuyện một tên tiểu tộc tưởng nào đó ở thôn quê dẫn đội lên núi bắt rắn cuối cùng kết quả là chết một đống người, chuyện muốn báo thù thay Quách viên ngoại cứ như vậy lắng xuống.
Bạch xà chẳng có hứng thú muốn biết sự tình đã biến thành cái dạng gì, người chết giống như ngọn đèn bị dập tắt, cô đơn trở lại trong núi tiếp tục tu luyện.
Vân nhi không còn nữa nên cũng mất đi suy nghĩ rời núi nhìn xem, đàng hoàng ở bên trong lãnh địa của mình ăn ngủ rồi tu luyện, cuộn tại dưới cây nhìn mây nghe tiếng gió, lá ngân hạnh vàng óng ả, lá cây màu vàng óng phiêu phiêu sái sái rơi vào trên thân cự xà màu trắng làm tăng thêm một chút ý cảnh, tu luyện là một con đường cô độc, giống như là gốc cây ngân hạnh cổ lão tĩnh lặng này.
Tu luyện đối với bạch xà mà nói là một hành trình chậm rãi góp nhặt từng tí một, trọng ở kiên trì không từ bỏ, không có bí tịch không có sư phụ cũng không có bất kỳ kinh nghiệm nào, thứ có duy nhất chỉ là tích lũy ngày qua ngày.
Đã từng cân nhắc qua việc tìm linh thảo linh dược ăn để tăng thêm tốc độ tu luyện, nhưng mà linh thảo linh dược nào dễ tìm được như vậy, cho dù tìm tới thì cũng sẽ có mãnh thú ở bên canh giữ, trực giác của động vật để nhóm mãnh thú đem linh thảo linh dược coi là bảo bối. Nếu cướp đoạt thì sẽ không thể tránh khỏi việc xảy ra chém giết, mà ở Thập Vạn Đại Sơn điều kiêng kỵ nhất chính là bị thương, bị thương sẽ làm cho thể năng giảm xuống dẫn đến cái chết.
Ngày thường, bạch xà nếu không nằm ở trên đá thì là quấn tại cổ thụ, hoặc đi tới hố nước giữa sườn núi tu luyện.
Thỉnh thoảng sẽ có động vật đi tới trước mặt bạch xà, phần lớn đều là nhìn một chút bạch xà quái gở rồi mau chóng rời đi, sợ cự xà tỉnh lại đem mình làm đồ ăn.
Ngoại trừ ngày mưa ở bên ngoài, thì mỗi ngày đều đi vào trong đầm nước bơi lộ thỏa thích một phen, tẩy đi mùi tanh trên người.
Núi vắng sau cơn mưa, suối trong chảy róc rách trên đá.
Bạch xà phát hiện ra mình càng ngày càng thích trời mưa cùng nô đùa trong nước, điều này đã dần thoát ly việc mà một con rắn nên làm, chỗ tốt chính là lân phiến trắng hơn lại thêm bóng loáng nữa, càng ngày càng khó nén lòng mà nhìn.
Lúc đem toàn tâm toàn ý đắm chìm trong chuyện nào đó, thời gian trôi qua giống như không hề hay biết.
Mười mấy năm thời gian trôi đi...
Trên tảng đá lớn ở đỉnh núi, một con bạch xà quấn quanh chầm chậm di chuyển, mượn nhờ góc cạnh đá sắc bén phá mở lớp da cũ ở đầu rắn ra, sau đó toàn thân từ trong lớp da cũ chậm rãi lột xác mà ra. Toàn bộ quá trình đại khái kéo dài khoảng mười lăm phút, lột ra lớp da cũ sau đấy nghỉ ngơi nửa ngày, thân dài đã đạt tới tám mét, chiều dài này có thể nói là rất hiếm thấy.
Bây giờ tại đỉnh núi thổ nạp mây mù có thể hút được sương mù trong khoảng cách hai mét, tiến bộ rất lớn.
Phi cầm tẩu thú bước vào tu luyện tuyệt đối là có tới hàng nghìn hàng vạn, nhưng phần lớn đều là những mãnh thú ăn thịt người là chủ yếu, hoặc là động vật có khả năng sinh tồn mạnh, động vật cỡ nhỏ ăn cỏ hoặc là hoa cỏ cây cối thành tinh đã ít lại càng thêm ít,. Động vật ăn thịt hoặc là động vật hình thế lớn khí huyết dồi dào cùng khả năng sinh tồn mạnh sẽ cơ hội khai linh trí lớn hơn nhiều, khả năng chiến đấu kém muốn vượt qua một bước kia cần phải có cơ duyên cực lớn, hoa cỏ cây cối tu luyện càng là khó lại thêm khó.
Phụ cận lãnh địa của bạch xà có một tinh quái cấp thấp mở ra linh trí, là một con sói xám, địa phương khác chắc hẳn cũng có tinh quái khác chỉ có điều là do cách nhau quá xa nên chưa có cơ hội tiếp xúc qua.
Sói xám cùng bạch xà khác biệt, loài sói rất có tính công kích vả lại trời sinh tính tàn nhẫn xảo trá, sau khi biết phụ cận có một con bạch xà thì con sói này liền bắt đầu liên tiếp khiêu khích.
Tẩu thú bước đầu hiểu được tu luyện có một cái bản lãnh cơ bản không cần ai dạy cũng tự thông tỏ, đó chính là nuốt con mồi cường đại thu huyết thực để đề thăng cho bản thân.
Bạch xà lười biếng phần lớn thời gian là dựa vào thổ nạp thu năng lượng tự do giữa thiên địa, dựa vào khứu giác rời xa sói xám, hoặc là bò lên đỉnh núi hoặc chui vào đầm sâu. Dù sao kiếp trước những năm làm người kia đối với sói vẫn là rất sợ hãi, vốn nghĩ tránh mà không gặp sẽ để cho sói xám đổi sang mục tiêu khác, ai dè lại bị sói xám coi thành quả hồng mềm.
Rốt cục, bạch xà bị kích phát gen huyết tính hiếu chiến quyết định giết sói xám đáng ghét!
Qua một phen chuẩn bị, sói xám quả nhiên chảy nước dãi lần nữa chạy tới cửa gây hấn, ở trong mắt nó bạch xà chính là thứ thịt thượng hạng, nếu ăn vào có thể đề thăng bản thân làm cho mình trở nên mạnh hơn nữa, cũng không chú ý tới địa điểm quyết chiến là ở đâu.
Hai thú mặt đối mặt, sói xám như con bê xoay người thành hình cánh cung gầm gừ, bạch xà hí lên.
"Tê ~!"
Mở miệng rắn làm lộ răng độc sắc nhọn đưa ra âm thanh cảnh cáo, chẳng qua sói xám không có ý định lùi bước.
Không nói nhảm, không có động tác dư thừa cũng không có cái gì gọi là thăm dò, hai mãnh thú vừa mới giao thủ liền vật lộn sống mái với nhau...
Bên trong cảnh đẹp như vẽ như như tiên cảnh, hai thú lấy mệnh tranh đấu!
Bạch xà cố ý để lộ ra sơ hở dùng cơ thể của mình làm mồi nhử dẫn sói xám tiến lên, ngay tại lúc mồm sói cắn trúng bản thân thì miệng rắn cũng chuẩn xác cắn trúng phía sau lưng sói xám tiêm nọc độc vào, lông sói sắc như kim châm đâm vào khiến miệng rắn máu me đầm đìa, thân thể bị sói cắn, vảy rắn vỡ vụn làm máu tươi chảy ròng, sói xám được máu tươi kích thích càng thêm liều mạng, bạch xà cũng bị kích phát dã tính dùng chiêu quấn quanh...
Sói biết mình tuyệt đối không thể bị rắn cuốn lấy, bằng vào thân thể nhanh nhẹn tránh khỏi tất sát kỹ của loài rắn.
Có nhiều năm kinh nghiệm sinh tử chém giết nên sói xám biết cho dù mình cắn bạch xà cũng chẳng qua là xé xuống lân phiến cùng máu thịt, mà một khi bị rắn quấn lấy như thế thì mình chắc chắn là phải chết. Rắn có thể thất bại, nhưng sói không thể, nó không dám bị quấn lấy.
Sói xám đã định trước là sẽ thất bại, răng độc sớm đã đem độc tố truyền vào máu thịt của sói xám, nếu như bây giờ chạy trốn còn có thể bằng vào sinh mệnh lực để tiêu giải độc rắn cũng không mạnh của bạch xà, nhưng nó đã bị mùi máu tươi kích thích phát cuồng đâu còn lựa chọn chạy trốn.
Bạch xà chuẩn xác nắm được sai lầm nho nhỏ của sói xám cực nhanh cuốn lấy cổ, ngay sau đó bằng tốc độ nhanh nhất toàn thân cuốn lấy địch thủ!
Có thể cuốn lấy sói xám linh hoạt vẫn là do mượn nhờ ưu thế của hoàn cảnh, địa điểm quyết chiến một bên là vách đá một bên là đầm sâu nên tính linh hoạt sẽ không phát huy được hoàn toàn.
Sói xám thành tinh cũng không phải là lão sói què chân, vuốt sói mỗi một lần giãy dụa đều sẽ cào rơi vảy rắn tạo thành vết thương...
Một sói một rắn điên cuồng liều mạng, máu rắn cuồn cuồn vẩy ra nhuộm đỏ vảy rắn làm bạch xà biến thành một đầu huyết xà...
Hôm nay, bạch xà thề sẽ giết chết sói xám!
Thân thể dùng sức mang theo sói xám lọt vào đầm sâu, hai con cự thú rơi xuống nước làm nhấc lên bọt nước rất lớn, sói xám biết mình đã xong đời...
Sinh vật họ rắn có kỹ năng bơi vô cùng tốt, sau khi rơi xuống nước bạch xà khống chế đối thủ mau chóng chìm xuống, hoàn toàn không để ý dòng máu màu đỏ phiêu tán ở trong nước, pháp tắc sinh tồn điều thứ ba, bất luận địch nhân mạnh hay yếu, lúc tấn công nhất định đều phải dốc hết toàn lực tàn nhẫn khát máu!
Trong đầm nước trong veo, hai con thú chìm vào đáy nước làm cát đá nổi lên.
Bạch xà quấn chặt lại rồi ghìm chặt không chịu buông lỏng, sói xám như bị điên vùng vẫy, động tác càng ngày càng yếu ớt, đầu sói một mực nhìn hình ảnh mặt nước mơ hồ cho đến khi hai mắt lâm vào hắc ám.
Đợi đến khi nhiệt độ cơ thể của sói xám hạ xuống thì bạch xà mới buông ra, vặn vẹo thân rắn vô cùng mệt mỏi kéo xác sói nổi lên mặt nước.
Thời gian đánh nhau nhìn như rất ngắn nhưng thật ra là ước chừng mất nửa canh giờ, vết thương mất máu quá nhiều cùng toàn thân vô cùng mệt mỏi nên hiện giờ cần nuốt máu thịt gấp. Bạch xà cũng không lên bờ, ngay ở mặt nước há mồm cắn cổ họng của sói xám, vốn định đem nó nuốt luôn nhưng mà thương thế quá nặng, cưỡng ép nuốt vào nếu không may sẽ làm những vết thương trên thân kia nứt ra, vì bụng căng quá mà vỡ chết thì thật oan uổng đi.
Cũng may trí tuệ của con người đã phát huy tác dụng, răng độc đâm xuyên động mạch ở cổ họng rồi há mồm uống máu, huyết dịch mới là thứ đồ ăn ăn thượng hạng ở bên trong mãnh thú.
Có lẽ là do sói xám thành tinh, nên chết lâu như vậy mà huyết dịch vẫn không có động đặc, lượng lớn máu sói tinh thuần đi vào bụng rắn.
Không bao lâu sau, bạch xà chỉ cảm thấy trong bụng nóng rực cộng thêm thương thế nghiêm trọng nữa liền ngất đi, thân rắn to lớn thuận theo dòng suối hướng hạ du mà trôi...