Môi của nàng có chút nhếch lên, đối đầu với đôi mắt đen cuẩ hắn, hắn môi mỏng khẽ mở, mở miệng: "Người đâu, đi mời Cẩm Sắt tới."
......
Cẩm Sắt nghe Đoạn Hành tìm nàng ta, lại là đi tới viện tử của Cố Hiểu Hiểu, mặc lên trang phục lộng lẫy mới khoan thai đi tới. Nàng ta dáng người chập chờn, lúc đi lại tóc mượt ma sát, đinh đương rung động.
Nàng ta cất bước vào yến trạch hiên, một chút liền nhìn thấy Đoạn Hành, còn có Cố Hiểu Hiểu bên cạnh, mắt to hơi động một chút, sau một khắc liền hướng Đoạn Hành mà bổ nhào vào.
Cố Hiểu Hiểutheo bản năng chớp mắt, không muốn xem hai bọn họ triền miên.
Không ngờ, Đoạn Hành lại lách mình một cái, Cẩm Sắt vội vàng không kịp chuẩn bị ngã nhào trên đất, váy áo lập tức dính vào bùn ô.
Cẩm Sắt ủy khuất nhìn về phía Đoạn Hành, bi thương nói: "Vương gia......"
Cố Hiểu Hiểu cũng ngẩn ra một lát, không hiểu hiện tại là tình huống gì, bỗng nhiên nghe Đoạn Hành cười hỏi nàng: "Lúc trước Cẩm Sắt ngại nha hoàn hầu hạ không đủ tỉ mỉ, không bằng, Vương phi hầu hạ nàng ấy một ngày đi?"
Cố Hiểu Hiểu ngạc nhiên nhìn về phía hắn, quả nhiên là Tần Vương, trước đó lại mặt mang thiếp thị trở về cũng không sao, bây giờ trực tiếp để nàng trở thành tỳ nữ......
Nàng đắng chát cười, khuất thân hành lễ: "Thần thiếp...... Lĩnh mệnh."
Đoạn Hành hài lòng: "Vậy còn không đi tới nâng Cẩm Sắt dậy?"
Cẩm Sắt cũng ngu ngơ, không lo được giữ hình tượng ôn nhu nhàn thục, cả kinh há to miệng. Đợi Cố Hiểu Hiểu xoay người đưa tay định đỡ dậy nàng ta, nàng ta mới xác định Đoạn Hành không phải là đang nói đùa.
Nhịp tim bởi vì vui mừng mà bỗng nhiên gia tốc, khóe miệng nàng ta ác liệt cười, vương gia đây là muốn giáo huấn Cố Hiểu Hiểu? Vậy thật là hợp ý nàng ta!
Nàng ta mượn cơ hội Cố Hiểu Hiểu đến đỡ, thủ đoạn bỗng nhiên vừa chớp lên, túm ngược Cố Hiểu Hiểu lại.
Bất quá nàng ta còn chưa kịp vui mừng, liền bị Cố Hiểu Hiểu đập cái đầy cõi lòng.
Tê...... Cẩm Sắt đau đến khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, một tay đẩy Cố Hiểu Hiểu xuống,...... "Ngươi cố ý đúng không?"
Cố Hiểu Hiểu chậm rãi đứng dậy, nàng bình tĩnh vỗ vỗ tro bụi, quay người đỡ ngàng ta,:"Cẩm Sắt cũng đâu cần đổ oan cho ta?"
Cẩm Sắt trợn mắt trừng một cái, cũng không so đo Cố Hiểu Hiểu có phải là nhìn thấu nàng ta không, cố ý đi ngược lại con đường cũ, nàng ta hất cằm lên, kiêu căng nói: "Ta cái gì mà ta? Ngươi nên tự xưng là nô tỳ! Vương gia nói có đúng không?"
Nàng ta làm mưa làm gió vẫn không quên lại hỏi Đoạn Hành, cũng mặc kệ bộ dáng chật vật, vứt mị nhãn thật là dọa người.
Đoạn Hành ngồi ở một bên, tự mình uống trà xem kịch, không có chút nào nhúng tay vào.
Cẩm Sắt thấy hắn không ra, liền trực tiếp ngầm thừa nhận hắn là đồng ý, càng phát trương cuồng: "Bản phu nhân mệt mỏi, tới dâng trà đấm chân."
Cố Hiểu Hiểu cắn cắn môi, nhu thuận dâng trà đến, Cẩm Sắt cao ngạo giơ cằm, đột nhiên làm đổ chén trà, nước trà giội xuống người Cố Hiểu Hiểu.
"Quỳ xuống! Ngươi không biết bản phu nhân chỉ thích uống trà mây mù sao? Đến hầu hạ người cũng không xong, phế vật!"
Trên mặt cùng cổ áo Cố Hiểu Hiểu đều là nước trà, dọc theo cái cằm tí tách nhỏ tại trên mặt đất, nàng không nhúc nhích, Cẩm Sắt bỗng nhiên vỗ bàn: "Quá lắm, bản phu nhân bảo ngươi quỳ xuống, ngươi không nghe thấy à?"
Đoạn Hành rõ ràng tay đang khuấy động nắp trà, nhưng vẫn an tĩnh không nói lời nào.
Cố Hiểu Hiểu thấy hắn không có lên tiếng, hít sâu một hơi, che đậy hai tay đã nắm chặt thành quyền, chậm rãi quỳ xuống.
Cẩm Sắt lúc này mới hài lòng: "nói ngươi biết sai rồi, ngươi là phế vật."
Cố Hiểu Hiểu quỳ đến thẳng tắp, giống thư thái đêm đó sinh thần hoàng hậu thỉnh tội, lại im lặng không nói.
Đoạn Hành mắt phượng chớp nhẹ, nhìn chằm chằm nàng như có điều suy nghĩ.
"Nói đi, tiện tỳ!" Cẩm Sắt nâng tay lên, lạnh lùng liếc nhìn Cố Hiểu Hiểu, trong lòng đắc ý không kìm được.
Vương phi như thế nào? bây giờ còn không phải quỳ gối trước mặt nàng ta sao? Chỉ là rơi xuống tình cảnh như vậy, còn không chịu cúi đầu, thật sự là cứng đầu!
Nàng ta đánh xuống mặt Cố Hiểu Hiểu.
"Có chừng có mực". Đoạn Hành một phát bắt được cổ tay của nàng ta, dùng sức hất ra.
Cẩm Sắt không rõ Đoạn Hành vì sao bỗng nhiên trở mặt, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh: "Vương gia, thiếp......"
Hắn không có chút nào gợn sóng lên tiếng: "Về gấm hoa uyển của ngươi đi."
Cẩm Sắt hận hận trừng Cố Hiểu Hiểu một chút, không cam lòng hướng Đoạn Hành hành lễ cáo lui: "Vâng, thiếp cáo lui."
Đợi người đi xa, Đoạn Hành một tay ôm lấy Cố Hiểu Hiểu vào trong ngực. Thân thể của nàng cứng ngắc, cánh tay của hắn dùng sức ghìm chặt đoạn eo nhỏ nhắn, trên môi cũng mất đi đường cong: "Không bằng ái phi cũng hầu hạ bản vương mấy ngày, như thế nào?"
Cố Hiểu Hiểu hai tay chống đỡ trước ngực Đoạn Hành, buông thõng mắt đáp lại: "Đây là chuyện bổn phận, xin vương gia trước buông thần thiếp ra."
Đoạn Hành như nàng muốn, buông nàng ra, hứng thú tron mắt dần dần dày.
Cố Hiểu Hiểu vốn chưa hề làm qua việc hầu hạ người khác, nhưng lúc này trên mặt nàng lại không có chút nào tức giận.
Đoạn Hành không ngừng trêu chọc.
"Trà quá lạnh!"
Nàng ngoan ngoãn nhẹ nhàng linh hoạt đổi.
Hắn còn nói: "Nóng!"
Nàng đê mi thuận nhãn giúp thổi lạnh.
Hắn còn nói: "Khó uống!"
......
Cố Hiểu Hiểu cũng không giận, phối hợp vội vàng, Đoạn Hành cũng không có thô bỉ như Cẩm Sắt, bất quá là mệt nhọc một chút, nàng còn có thể nhẫn nhịn.
Không ngờ, Đoạn Hành đột nhiên đưa tay đẩy nàng một cái, thân thể của nàng ngửa ra sau, thẳng tắp té xuống đất......