Cố Hiểu Hiểu ăn trưa xong, liền theo thói quen lên giường nghỉ ngơi một lát.
Hôm nay nàng vừa ngủ lại được, Yến Trạch Hiên liền có một đám khách không mời mà đến.
Người dẫn đầu nàng biết, là con gái duy nhất của An Bình, Dư Diêu quận chúa. Lần trước trong yến tiệc sinh nhật của hoàng hậu, phụ thân nàng cầu tình giúp Đoạn Hành.
Phía sau Dư Diêu có Cẩm Sắt đi theo. và thêm mấy người con gái quần áo đoan trang xa lạ, nhìn tuổi tác ngược lại so với hai người kia lớn hơn nhiều, nên chắc không phải nha hoàn của hai người.
Cố Hiểu Hiểu gọi Bão Cầm dâng trà, nàng đứng dậy mời người ta ngồi xuống.
Nàng có thể không để ý tới bọn người Cẩm Sắt, nhưng lại không thể không đối đãi khách khí với Dư Diêu quận chúa.
Cha nàng là An Bình hầu, là lão thần của tiên đế, chinh chiến sa trường hơn hai mươi năm, tiếng tăm lừng lẫy uy viễn đại tướng quân, trong triều đình trong dân gian đều cực kỳ nổi tiếng.
Nếu không phải lúc trước tiên đế bỗng nhiên chiếm binh quyền của ông ta, chỉ phong ông làm hầu vương, chỉ sợ bây giờ nói là quyền khuynh thiên hạ cũng không đủ.
"Tần Vương phi thời gian này thật là tiêu dao." Dư Diêu giọng mỉa mai mở miệng, nàng mặc một bộ váy áo làm nổi bật lên da thịt trắng hơn tuyết, xinh đẹp động lòng người.
Chỉ là khuôn mặt kia có chút giương nhiều hơn mấy phần ngang tàng hống hách,phá hủy mỹ cảm quanh thân.
Nàng khoác áo ngoài, quay người ngồi xuống, nhuyễn tiên cũng bị cởi xuống, để lên bàn.
"Vương phi tỷ tỷ đến nhìn cũng không nhìn chúng ta một chút, là do tỷ muội chúng ta, không xứng cùng người chăm sóc vương gia sao?" Cẩm Sắt vừa lên đến liền chụp tội danh cho Cố Hiểu Hiểu, dùng từ nghiêm khắc,
Dư Diêu thản nhiên thưởng trà, không nói không rằng, một bộ dạng đợi xem kịch vui.
Cố Hiểu Hiểu dò xét cẩn thận hai vị nữ tử đằng sau Cẩm Sắt: "Hai vị là......"
Cẩm Sắt cười duyên nói: "Các nàng à, là lão nhân trong vương phủ."
Thấy Cố Hiểu Hiểu vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, Dư Diêu cười nhạo nói: "Thân là Vương phi, trong phủ Vương gia có bao nhiêu nữ nhân đều không rõ ràng, vương phi thật đúng là...... Tùy tiện!"
Cố Hiểu Hiểu cũng không cùng nàng nói lại, nhưng mà ngược lại là nghe được ý vị trong lời Dư Diêu.
Nàng dẫn mấy người Cẩm Sắt vào cửa, lời vừa nói cũng không chút nào tự coi mình là khách, nghiễm nhiên tự cho mình là chủ nhà.
Cũng không biết nàng sao lại chạy vào phủ Tần Vương, tâm tư nàng đối với Đoạn Hành, trong kinh thành không người không hiểu, nhưng Đoạn Trạch lên ngôi, Đoạn Hành thất thế, An Bình hầu không thể nào đem nữ nhi gả cho Đoạn Hành, nhưng hôm nay điệu bộ này của Dư Diêu......
Không phải là, đang nghĩ sẽ gả vào phủ Tần Vương đi?
Cẩm Sắt câu môi cười một tiếng, nhìn về phía Cố Hiểu Hiểu, mắt ẩn chứa khiêu khích: "Hai vị này năm đó vương gia xuất cung khai phủ, tri sự nữ quan do Thái hậu ban cho.
Cố Hiểu Hiểu hiểu ra, cái gọi là tri sự nữ quan, do Hoàng gia giáo dưỡng ra. Nói như vậy, các nàng đã cùng vương gia......
Có lẽ là nhìn ra có người ngoài ở đây, Cố Hiểu Hiểu sẽ không dễ dàng trách phạt các nàng, càng không nói được Cẩm Sắt.
"Ta giới thiệu cho tỷ tỷ một chút, vị này là Như Mai, vị này là Như Lan. Các nàng thuở nhỏ được nuôi dưỡng ở trong cung, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, so với tiểu thư bình thường, người ta còn tinh quý hơn.
Hai nữ quan có chút kiêu căng nhìn Cố Hiểu Hiểu, đã không hành lễ, còn không nói không rằng.
Cố Hiểu Hiểu có chút nhíu mày, quay đầu gọi người mang cho các nàng ghế ngồi, trái cây trà bánh bày đầy bàn.
Dư Diêu quận chúa lại quay ngắt thái độ ngang ngược vô lễ, đưa tay kéo lấy ống tay áo Cố Hiểu Hiểu, khẽ động đạo: " Hiểu Hiểu tỷ tỷ, ta có thể thường xuyên tới tìm tỷ chơi không?"
Cố Hiểu Hiểu giựt tay áo ra, âm thanh nhàn nhạt trả lời: "Nếu vương gia đồng ý, bản phi không có ý kiến gì."
Dư Diêu cong miệng lên, có thể để Đoạn Hành đồng ý, nàng còn cần nữ nhân này sao?
Cẩm Sắt lại là cực kì nhiệt tình hiếu khách: "Quận chúa muốn đến lúc nào thì đến, vương gia nhất định sẽ không cự tuyệt."
Dư Diêu quận chúa vui mừng, lúc trước Cẩm Sắt cùng nàng nói qua, người Vương phi này ở trong vương phủ không có chút thực nào, hậu viện này đến quyền quản lý vẫn còn trong tay Cẩm Sắt, cho nên nàng cũng không nghi ngờ lời của nàng ta.
Cố Hiểu Hiểu không cùng các nàng hàn huyên chuyện phiếm, trực tiếp hỏi: "Không biết hai vị muội muội có chuyện gì mà tìm ta?"
Lúc trước Diêu quận chúa không đạt được đáp án hài lòng từ phía Cố Hiểu Hiểu, liền hướng nàng liếc mắt: "Chớ cùng ta lôi kéo làm quen, bản quận chúa mới không muốn làm muội muội của ngươi."
Cố Hiểu Hiểu lễ phép mỉm cười: "Không biết quận chúa tìm bản phi chuyện gì?"
Cố Hiểu Hiểu đổi tự xưng, sắc mặt Dư Diêu lập tức liền thay đổi::Hừ, bản quận chúa muốn, Vương phi cũng không có tư cách cản. Huống chi, ai biết cái chức vương phi này ngươi còn có thể làm bao lâu?"
Cố Hiểu Hiểu khẽ cười một tiếng: "Quận chúa là nói đùa đi? Bản phi là do Hoàng thượng an hôn, đến vương gia, cũng không thể hưu thê. Nếu có người mới muốn vào phủ Tần Vương, cũng phải xưng với bản phi một tiếng tỷ tỷ phải không?"
Dư Diêu quận chúa đột nhiên nổi giận, giơ nhuyễn tiên đánh tới Cố Hiểu Hiểu, Cố Hiểu Hiểu mình, khó khăn lắm tránh khỏi cái đánh của nàng.
Dư Diêu quận chúa sắc mặt biến hóa, không thể tin nhìn Cố Hiểu Hiểu: "Ngươi từng luyện võ qua??"
CCố Hiểu Hiểu nhíu mày: "Bản phi là luyện múa."
Lúc này, Đoạn Hành mang theo Lưu Phong dậm chân tiến đến, dường như không nghĩ tới nơi này có nhiều nữ tử như vậy, cước bộ của hắn dừng một chút, còn chưa nói chuyện gì, Dư Diêu quận chúa đã nhào về phía Đoạn Hành.
"Vương gia...... Cố Hiểu Hiểu quá vô sỉ! Nàng biết võ công còn khi dễ ta!"