Editor: Tử Sắc Y
Lúc Triệu ma ma vào phòng thì Linh Tê đang đắp thuốc cho Trang Như Mộng, mà Trang Như Ngọc đã được Trang lão phu nhân bảo vệ ở bên cạnh, Lư thị ôm nói chuyện với tâm can bảo bối Trang Như Ngọc. Nhìn thấy một màn này, lửa giận trong lòng Triệu ma ma bốc lên. Ở trên đường tới, nàng chỉ biết tam cô nương xảy ra tranh chấp với cô nương nhà mình, không biết là cô nương nhà mình bị ăn nhiều thiệt thòi lớn như vậy.
Vẻ mặt nàng giận dữ nhìn chằm chằm Trang Như Ngọc, “Tam cô nương, mới còn nhỏ mà đã ác độc, làm tổn thương đến trưởng tỷ như vậy đúng là mang lòng độc ác.”
Trong lòng Trang Như Ngọc vốn đang vô cùng sợ hãi, nhưng thấy sau khi tổ mẫu mình vào phòng liền kéo nàng bảo vệ phía sau lưng, mà vẻ mặt mẫu thân cũng tràn đầy đau lòng nhìn mình, lo lắng trong lòng cũng thoáng chốc biến mất. Nghe Mục ma ma chất vấn, nàng lôi kéo tay áo Trang lão phu nhân nhỏ giọng nức nở nói: “Tổ mẫu, Ngọc nhi không có cố ý, là do trưởng tỷ giễu cợt ta xấu xí, cho nên ta mới nhất thời mất lý trí......” Nói xong thân thể nàng lảo đảo thoáng như có thể tùy thời ngất đi.
Trang lão phu nhân vội vàng ôm Trang Như Ngọc vào trong lòng, nhìn Triệu ma ma giọng điệu không vui, “Ngọc nhi là tiểu thư con vợ cả trong phủ, không phải là người mà ma ma có thể bêu xấu.”
Nghe nói như thế, đương nhiên là Triệu ma ma biết rõ lão phu nhân đang muốn bao che cho tam phòng. Nàng làm sao cam chịu nuốt xuống cơn giận này, “Lão phu nhân thứ tội, thân phận tam cô nương tôn quý, nhưng đại cô nương chúng ta cũng không thể vô duyên vô cớ cam chịu uất ức này, không nói đến chuyện nếu phủ tướng quân biết cũng sẽ không đồng ý.” Nếu lúc trước Triệu ma ma sẽ không trực tiếp lấy phủ tướng quân ra nói như vậy, chỉ là chuyện xảy ra mấy ngày nay, khiến nàng vô cùng thất vọng với cô gia ở Trang phủ, cho nên thấy lão phu nhân lại muốn nghiêng về tam phòng nàng cũng không kiêng dè gì.
Lời này truyền đến trong tai Trang lão phu nhân, không thể nghi ngờ chính là thêm một mồi lửa. Nàng vốn không thích nàng dâu của trưởng tử, nàng muốn Vương Nhạc Quân gả vào Trang phủ nhiều năm như vậy cũng không ai không dám vâng lời nàng, cố tình là kể từ khi nàng dâu trưởng tử được gả vào trong phủ sau nhiều lần không vâng theo ý nguyện của nàng, cũng bởi vì kiêng kỵ phủ tướng quân cho nên nàng không thể khiển trách nàng quá mức, bây giờ lại thêm chuyện trưởng tử, lần quay về phủ này lại tỏ ra bất mãn rõ với nàng. Tóm lại những chuyện này, đã khiến cho Trang lão phu nhân hết sức chán ghét phòng lớn.
Ánh mắt vẩn đục của Trang lão phu nhân trầm xuống, “Đại cô nương là tiểu thư Trang phủ chúng ta, cho dù phủ tướng quân cũng không thể ỷ thế hiếp người quản được chuyện trong nhà Trang phủ chúng ta. Hôm nay chuyện này cũng chỉ là hai tỷ muội bọn họ chút đánh chút nháo thôi, nơi nào đáng để xé to như vậy. Huống chi lần trước Ngọc nhi nhà ta ở Mai viên ăn thiệt thòi lớn như vậy, Ngọc nhi cũng rộng lượng đâu so đo chuyện gì, hôm nay không phải là Như Mộng chỉ bị một chút vết thương nhẹ thôi à, nàng là tỷ tỷ cũng nên nhường nhịn Ngọc nhi chứ.” Nói xong nàng thương yêu vuốt gương mặt nhỏ nhắn của Trang Như Ngọc, rồi kéo tay nàng quay người muốn rời khỏi.
Trang Như Mộng yên lặng nhìn một màn này trong lòng hết sức khó chịu, nhưng cố tình không có một giọt nước mắt nào chảy xuống, “Vẫn còn ôm hy vọng xa vời, bây giờ nhìn lại thật sự đúng là chuyện buồn cười.” Không đầu không đuôi nói một câu, nàng giơ tay lau đi nước mắt, kéo lại Triệu ma ma muốn đi lên cản Trang Như Ngọc, “Ma ma, bên mẫu thân có biết chuyện này không?”
Ánh mắt Triệu ma ma phức tạp liếc mắt nhìn nữ oa trước mắt, trong khoảng thời gian này những thay đổi của nữ oa nàng đều thấy trong mắt, mặc dù có khoảng thời gian trước bởi vì từ miệng Chu đại phu biết được phu nhân khó có thể mang thai lần nữa mà giận chó đánh mèo với nàng, nhưng nàng cũng hiểu nữ oa trước mắt, trong lòng cũng không dễ chịu hơn mình. Nhìn vết thương trên mặt nữ đồng, cuối cùng nàng cũng không đành lòng trách móc nàng nặng nề. Triệu ma ma thoáng suy nghĩ một chút mới trả lời, “Trước đó không lâu phu nhân và lão gia bởi vì chuyện giúp dân gặp nạn nên đã xuất phủ rồi, nếu không cũng sẽ không để cô nương phải chịu uất ức như vậy. Cô nương yên tâm, sau khi phu nhân về phủ chắc chắn sẽ chủ trì công đạo cho ngươi.”
Nghe lời này Trang Như Mộng lắc đầu một cái, “Mẫu thân mới ra khỏi tháng thân thể còn chưa khôi phục tốt, tam muội muội chỉ cào mất một chút da cũng không gì đáng ngại, mong ma ma đặt chuyện dưỡng thân thể mẫu thân lên trước mới là chính sự (chuyện đúng).”
Triệu ma ma nghe thấy lời này trong lòng vô cùng chua xót, nàng vuốt mái tóc Trang Như Mộng thở dài nói, “Đại cô nương hiểu chuyện......”
Hành động của Trang lão phu nhân người trong phủ rất nhanh đều đã biết, trong chốc lát chi thứ hai Trang Như Nguyệt đã đi tới Như Mộng cư. Hôm nay Trang Như Nguyệt mặc một y phục màu vàng, cả người thoạt nhìn vô cùng hoạt bát. Nhìn trên mặt đại tỷ tỷ mình thích có thêm một vết sẹo, nàng tức giận dậm chân nói, “Ta biết ngay tam tỷ tỷ là người bại hoại mà, nàng quả thật là lòng dạ ác độc.” Vừa nói xong nàng sợ truyền đến tai tam tỷ tỷ bại hoại, tròng mắt đen lớn đảo vòng, uy hiếp các nha hoàn đang hầu hạ trong phòng, “Không cho các ngươi đi tố cáo, nếu không nếu không......”
Nhìn Trang Như Nguyệt cố gắng muốn nói ra một lời uy hiếp, cố tình lại không nghĩ ra được bộ dáng quẫn bách, trái lại khiến cho tâm tình Trang Như Mộng khá hơn một chút, “Tiểu Nguyệt Nhi, nếu không thì ngươi làm như thế nào?”
“Ơ ~ đại cô nương còn có tâm tình trêu chọc Ngũ cô nương à, xem ra di nương ta uổng công lo lắng cho ngươi rồi.” Nghe lời này Trang Như Mộng tìm về phía tiếng nói truyền đến, chỉ thấy một nữ nhân mặc y phục màu hồng đào đang đi vào phòng, cổ ngọc thon dài, mảnh vải nửa che nửa đậy lại bộ ngực sữa, cả người vô cùng kiều mỵ. Mới vừa mang thai tròn ba tháng bụng nàng còn chưa hề lộ ra, nhưng hai tay của nàng lúc nào cũng che ở trên bụng. Nhìn Vương di nương đến gần mình Trang Như Mộng lạnh lùng nói, “Không nhọc di nương lo lắng, di nương không có việc gì thì nên ở trong phòng dưỡng thai cho tốt, bằng không nếu xảy ra chuyện gì tổ mẫu lại muốn trách tội ta.”
Vương di nương cười đến run rẩy hết cả người, “Tiện thiếp thân phận thấp kém, làm sao lão thái thái có thể vì tiện thiếp mà trách tội đại tiểu thư được.”
“Di nương nhưng thật tự hiểu mình.” Thấy nghe nói như thế, thân thể mềm mại của Vương di nương khẽ lảo đảo, Trang Như Mộng cảm thấy phiền muộn ở trong lòng cuối cùng cũng tiêu tan một chút. Mặc dù Linh Tê lặng lẽ nói với nàng, sau khi phụ thân trở về phủ chỉ đi qua phòng nhỏ của Vương di nương một lát, cũng không hề đi đến phòng ngủ của nàng;dien/d;an+l.eqd. Nhưng nhìn khí sắc Vương di nương hồng hào, thân thể còn thon gọn hơn mẫu thân rất nhiều, cho nên nàng cũng khó có thể cho Vương di nương sắc mặt tốt.
Nói xong câu đó, Trang Như Mộng quay đầu nói chuyện với Trang Như Nguyệt. Nha hoàn trong phòng thấy thái độ cô nương mình như vậy, đương nhiên cũng không có sắc mặt tốt đi để ý Vương di nương. Vương di nương bị Trang Như Mộng chặn lời trong lòng khó chịu, lại thấy thái độ nha hoàn trong phòng, trái lại tức giận đến cảm thấy ẩn ẩn đau ở bụng, vì vậy nàng mau dẫn nha hoàn và ma ma rời khỏi.
Thấy Vương di nương đã đi, Trang Như Nguyệt cũng tạm biệt rời khỏi. Triệu ma ma xem chừng phu nhân đã trở về, cũng dẫn theo người ở Toái Ngọc hiên lui ra.
Lúc này trong phòng không có người ngoài, Trang Như Mộng liếc mắt nhìn Diệu Trúc đang nhỏ giọng nức nở ở một bên, lông mày cau lại cũng không nói gì. Diệu Trúc cảm thấy ánh mắt của cô nương, nước mắt rất có thế như vỡ đê, kết hợp với năm dấu tay ở trên mặt, thật sự là khiến người thấy thương.
Hành động như vậy của Diệu Trúc, làm sao Trang Như Mộng không nhìn ra rằng nàng (DT) muốn nàng trừng phạt Linh Tê chứ, dù sao Linh Tê là người mẫu thân nàng phái tới, nhưng đều là nha hoàn nhất đẳng như nàng (DT), hôm nay Linh Tê đánh nàng (DT) cũng xem như đã vượt khuôn phép.
Trong lòng Trang Như Mộng cười lạnh một tiếng, nàng làm sao có thể vì Diệu Trúc mà thay chủ ý xử phạt Linh Tê đây. Nhớ đến lúc trước Diệu Trúc khuyên nàng ăn chén cháo kia, trong chốc lát đã có chủ ý.
“Diệu Trúc, hôm nay Linh Tê cũng lo lắng cho chủ tử ta đây, cho nên mới nhất thời xúc động. Chỉ là khiến ngươi phải chịu uất ức rồi. Chén cháo này được dùng nguyên liệu nấu ăn thượng hạng ‘cố ý ’ hầm cho ta, bây giờ ta ban thưởng cho ngươi.” Nói xong nàng nhìn Linh Tê một cái, mặc dù Linh Tê không hiểu nhưng vẫn bưng chén cháo đi thẳng đến trước mặt Diệu Trúc.
Diệu Trúc bị những lời này trực tiếp làm cả kinh quên khóc, nhìn thấy Linh Tê bưng chén cháo đến làm sao nàng dám ăn thật. Thấy trong mắt Diệu Trúc không muốn, lại nghĩ đến lúc trước phu nhân dặn dò nàng điều tra trong viện có gian tế hay không, đương nhiên là Linh Tê đã hoài nghi chén cháo này đã bị người động tay động chân, lần này nhìn Diệu Trúc sắc mặt nàng càng thêm khó coi. Linh Tê vốn hơn hơn Diệu Trúc hai tuổi, cũng có học chút công phu quyền cước từ Triệu ma ma, chỉ thấy nàng đi thẳng lên đè Diệu Trúc xuống, bộ dáng như muốn đổ cháo vào miệng nàng.
Lần này Diệu Trúc thật sự bị doạ sợ, nàng cắn chặt môi dưới, lắc lư đầu không muốn để cháo chảy vào miệng. Trang Như Mộng thấy sức lửa cháy không sai biệt lắm, giơ tay bảo Linh Tê ngừng lại, nhìn Diệu Trúc lạnh lùng nói, “Ta làm chủ tử tốt bụng ban thưởng chén cháo này cho ngươi, ngươi lại chống đối như vậy. Diệu Trúc, ta thấy ngươi hẳn đã quen sống trong nhung lụa cũng đã quên mất đi tôn ti (lớn nhỏ). Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ta hỏi ngươi chén cháo này đã bị bỏ cái gì?”
Diệu Trúc thoát khỏi trói buộc, ngay cả trâm vòng rơi đầy đất, cũng không quan tâm đến vẻ ngoài nàng quỳ trên mặt đất uất ức nói: “Cô nương, Diệu Trúc oan uổng. Cô nương ban thưởng cháo, tất nhiên là Diệu Trúc cảm kích không thôi, chỉ là cháo này là tấm lòng phu nhân dành cho cô nương, Diệu Trúc làm sao có thể dám bỏ qua tâm ý của phu nhân.”
Thấy Diệu Trúc nhếch nhác như vậy, trong lòng Diệu Tuyết không đành, chỉ thấy nàng đi lên trực quỳ gối xuống bên cạnh Diệu Trúc, “Cô nương đã có hiểu lầm gì rồi, từ nhỏ Diệu Trúc tỷ tỷ và ta đã đi theo cô nương nhất định tuyệt không hai lòng với cô nương.”
“Diệu Tuyết, nếu nàng thật sự có hai lòng?” Nói xong Trang Như Mộng nhìn Diệu Trúc cười khẽ một tiếng, “Ngươi thật sự nói khéo như rót mật, chỉ là ngươi là nha hoàn trong phòng ta, khế ước bán thân cũng ở trên tay ta, không nói đến chuyện chén cháo này, chỉ nói đến chuyện hôm nay ta bị thương, tam muội muội có lão thái thái che chở, ta không làm gì được, thế nhưng ngươi là nha hoàn không bảo vệ được chủ tử thì ta có thể bán đi. Huống chi chén cháo này ta còn muốn mời Chu đại phu đến xem, trong đó có cái quỷ gì thì cũng sẽ rõ ràng thôi.”
Nghe nói như vậy, thấy vẻ mặt Diệu Trúc đầy sợ hãi, Trang Như Mộng bảo Linh Tê trói nàng nhốt trong phòng. Cúi đầu thấy Diệu Tuyết vừa nghi ngờ vừa ngạc nhiên, giọng điệu Trang Như Mộng mềm mỏng, “Diệu Tuyết, có câu biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Chuyện ngày hôm nay, chỉ ta Linh Tê và ngươi biết, ta tin tưởng các ngươi sẽ không giống với Diệu Trúc khiến ta thất vọng. Đương nhiên, nếu các ngươi bỏ ta, thì Trang Như Mộng ta chắc chắn sẽ khiến các ngươi phải hối hận với quyết định của mình.”
Vừa xử trí Diệu Trúc xong, Trang phu nhân và Trang lão gia sau khi trở về phủ nhận được tin tức đã cùng đến Như Mộng cư. Bước chân Trang phu nhân rất gấp, lúc đến trước mặt Trang Như Mộng, trên trán đã hiện đầy mồ hôi hột. Thấy vết thương trên mặt bảo bối khuê nữ mình, hốc mắt nàng liền đỏ lên. Lúc vào phủ, Triệu ma ma đã kể hoàn toàn đầu đuôi câu chuyện, cho nên nàng trực tiếp chạy đến đây.