Ngày hôm đó Trang Như Mộng đang dùng cơm ở Toái Ngọc hiên với Trang phu nhân, Trang phu nhân nhìn thấy mấy ngày nay Trang Như Mộng đã gầy đi không ít, không ngừng gắp thức ăn vào chén của nàng, cho đến khi trong chén của Trang Như Mộng chất thành một ngọn núi nhỏ nhưng vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Trang Như Mộng nhìn chén cơm tràn đầy thức ăn, bất đắc dĩ nói, "Mẫu thân, làm sao Mộng nhi có thể ăn hết nhiều như vậy."
Trang phu nhân nghe lời này, nhíu mày nói, "Thân thể ngươi vẫn còn ở giai đoạn phát triển, tất nhiên cần phải ăn nhiều một chút." Vừa nói vừa gắp một đùi gà để ở phía trên.
Nghe lời này, Trang Như Mộng tiếp tục đấu tranh nói: "Mẫu thân, lượng cơm Mộng nhi ăn vốn cũng không ít, người gắp nhiều thức ăn cho Mộng nhi như vậy, sau này Mộng nhi lớn lên sẽ trở thành cô nương béo nhìn không đẹp." Nói đến đây, Trang Như Mộng sờ sờ hai gò má múp míp của mình, ngược lại thật sự lo lắng điểm này mấy phần.
Vẻ mặt Trang phu nhân nhướng lên, "Ai dám nói cô nương nhà ta khó coi chứ, Mộng nha đầu, ngươi xem khuôn mặt ngươi vốn múp míp, trong thời gian này cũng nhanh đã hóp đi rồi, làm nương đau lòng muốn chết." Nói xong nàng lại gắp lên một cái cánh gà, nhưng khi nhìn sang chén cơm đã đầy không còn chỗ, chỉ đành phải đặt ở trong chén mình.
Trang Như Mộng thấy rốt cuộc Trang phu nhân không gắp thức ăn cho nàng nữa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lập tức dời đi lực chú ý của Trang phu nhân, "Mẫu thân, lần trước lúc biểu tỷ Ngọc Hương tới, có mời ta đi tham gia bữa tiệc huyện chủ An Khang với nàng, trước kia ta chưa từng thấy huyện chủ An Khang, không biết huyện chủ An Khang này có dễ tiếp xúc hay không?"
Nhắc tới huyện chủ An Khang, lông mày Trang phu nhân cũng nhanh nhíu thành một đường, nàng nhìn Trang Như Mộng rối rắm nói: "Trái lại trước kia vi nương có biết huyện chủ An Khang, nếu người khác không chủ động trêu chọc nàng, thì cũng xem như dễ tiếp xúc, chỉ là chỉ là......" Nhìn bảo bối khuê nữ tò mò nhìn mình chằm chằm, Trang phu nhân hạ quyết tâm tiếp tục nói, "Chỉ là nghe nói nữ nhi huyện chủ An Khang từng thích của Hầu gia ở Bạch gia, ban đầu nếu không phải Liễu di nhà ngươi có ân với Bạch phủ, được lão hầu gia làm chủ đồng ý mối hôn sự giữa Liễu di và Hầu gia ngay lúc đó, thì nói không chừng khuê nữ huyện chủ An Khang đã được gả vào Hậu phủ Trung Nghĩa rồi. Mà bây giờ khuê nữ huyện chủ An Khang đã 20, có tin đồn nói nàng đang chờ Hầu gia Bạch gia......"
Lòng Trang phu nhân tràn đầy rối rắm kể về chuyện xấu của bạn mình, nhìn thấy hai mắt nữ nhi tỏa sáng như nghe bát quái chưa đủ trong lòng nàng cũng thoáng yên tĩnh, sau đó mới dặn dò, "Khuê nữ ngoan, chuyện này ngươi không được nói ở trước mặt Liễu di, tránh khiến nàng phiền muộn mà ốm bệnh. Còn ngươi, đi tham gia bữa tiệc huyện chủ An Khang nên chú ý một chút, cố gắng đừng để cho huyện chủ An Khang biết được quan hệ giữa ngươi và Liễu di, tránh gặp phải chuyện phiền toái không cần thiết." Thấy Trang Như Mộng đều gật gật, Trang phu nhân tiếp tục nói, "Hôm qua trong cửa hàng hồi môn của ta mới lấy về một ít trang sức thời thượng mới, đợi lát nữa dùng cơm xong, ngươi dẫn Linh Tê đi ra cửa hàng chọn mấy bộ, nếu muốn đi tham dự tiệc, thì đương nhiên phải ăn mặc thật xinh đẹp."
Thấy Trang phu nhân càu nhàu, rốt cuộc Trang Như Mộng đã dùng cơm xong, cuối cùng dưới lời càu nhàu của Trang phu nhân, dẫn theo Linh Tê vào trong xe ngựa rời khỏi Trang phủ. Xe ngựa lái đến giữa ngã tư đường, dọc theo đường đi người người rộn ràng ầm ĩ rất náo nhiệt. Cửa hàng hồi môn của Trang phu nhân, là một tiệm trang sức rất nổi tiếng, chỉ có điều là hơi cách xa phố xá sầm uất một chút, cho nên khách không đến đó nhiều, nhưng quản sự được Trang phu nhân giao phó lại là một người rất biết cách làm ăn, đều sắp xếp quản lý cửa tiệm một cách thỏa đáng. Hôm nay Trang Như Mộng muốn đi đến cửa tiệm này, tìm một ít đồ trang sức hợp mắt.
Xe ngựa xuyên qua phố xá sầm uất, rất nhanh bốn phía đều vắng vẻ, Trang Như Mộng nhìn thấy còn phải đi thêm một đoạn đường mới đến, liền muốn chợp mắt trên xe ngựa. Linh Tê nhìn thấy, yên lặng ngồi ở một bên cũng không nói chuyện. Ai ngờ xe ngựa mới đi nửa đường, màn xe đột nhiên bị một người vén lên, Trang Như Mộng chưa hay biết chuyện gì xảy ra, thì trong xe đã có thêm một nam tử đang ngồi.
Linh Tê bị dọa đến không chịu được, nhưng lại không dám hét to ra tiếng, bởi vì nàng đã nhận ra nam tử anh tuấn trên người đầy những vết máu loang lổ này, chính là người lần trước nàng theo cô nương nhà mình đi xem Ngũ cô nương thì gặp phải vị đang nói chuyện với lão gia Tấn vương Điện hạ.
Trang Như Mộng cũng bị tình huống xảy ra đột ngột, mà ngây người, nhưng rất nhanh nàng đã phản ứng lại, nhìn Lưu Hoành nghi ngờ nói, "Tại sao vương gia lại đột nhiên xuất hiện trong xe ngựa của dân nữ?"
Phản ứng của Trang Như Mộng và Linh Tê không ngờ lại khiến Lưu Hoành hài lòng, thấy thích khách tạm thời còn chưa đuổi theo kịp, Lưu Hoành thở phào nhẹ nhõm, cười tà mị một tiếng với Trang Như Mộng, "Hôm nay nếu như ngươi tạm thời giúp ta tránh khỏi kẻ thù, ta sẽ hứa với ngươi một chuyện."
"Còn nếu dân nữ không muốn?"
Nghe lời này, lông mày Lưu Hoành nhướng lên, "Ta nói nếu như, thì sẽ không có tình cảnh không muốn."
Trang Như Mộng nhìn cánh tay Lưu Hoành vẫn còn đang chảy máu, sờ sờ chóp mũi nói: "vương gia thật đúng là nhất ngôn cửu đỉnh (nói một lời giữ một lời), cũng không cho tiểu nữ có cơ hội lựa chọn."
Cảm nhận được ánh mắt của Trang Như Mộng, Lưu Hoành chen người đi lên phía trước nói, "Tiểu nha đầu, ngươi còn không mau suy nghĩ tính toán một chút nên làm gì đi, phải biết người có thể bức bổn vương đến bước này, tất nhiên là dạng người khó giải quyết."
Lúc này xe ngựa vốn đang đi, như vậy có thể nói khoảng cách Lưu Hoành vừa bước lên trước quá gần với Trang Như Mộng, thậm chí Trang Như Mộng có thể ngửi thấy được mùi mặc hương dễ nghe trên người hắn, tất nhiên là phải xem nhẹ mùi máu tươi nồng nặc kia. Trang Như Mộng thấy Lưu Hoành thật sự tính toán ném toàn bộ mọi chuyện cho nàng giải quyết, trong lòng nàng thầm mắng mấy câu, nhưng lại không thể làm gì được hắn. Nghĩ tới những lời Lưu Hoành vừa mới nói, Trang Như Mộng mở miệng trả lời, "Chuyện vương gia nói sẽ nhận lời làm một chuyện với tiểu nữ là thật sao?"
"Đó là đương nhiên."
"Vương gia nhất ngôn cửu đỉnh, tất nhiên sẽ không nuốt lời." Nói như vậy, trong mắt Trang Như Mộng thoáng loé lên vài tia giảo hoạt, nàng nghiêng đầu nói nhỏ mấy câu với Linh Tê, Linh Tê nghe thấy Trang Như Mộng phân phó, vẻ mặt có thể nói là vô cùng đặc sắc. Nàng nhìn sang nam tử anh tuấn ở trước mắt, chần chờ nói với Trang Như Mộng: "Đây cũng không thích hợp đi?"
Trang Như Mộng nhìn Lưu Hoành cười híp mắt nói, "Chúng ta cũng là vì sự an nguy của vương gia, mới tùy cơ ứng biến, nghĩ đến chắc hẳn Vương Gia sẽ không ngại."
Nghe đối thoại giữa hai chủ bộc, Tấn vương Lưu Hoành ngửi thấy một mùi vị âm mưu, nhưng bất đắc dĩ là hắn đã mất máu quá nhiều, bây giờ dần dần mất sức, kết quả là hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn, hai chủ bộc này tự tay hầu hạ búi tóc mặc y phục nữ tử cho hắn. Cũng không lâu lắm, trong xe ngựa đã có thêm một mỹ nhân dáng người cao lớn.
Không sai, Tấn vương Điện hạ chúng ta, dưới sự khéo tay của Trang Như Mộng và Linh Tê, giả trang thành một mỹ nhân. Phối thêm gương mặt vốn trời sinh khôi ngô của Lưu Hoành nay giả trang, ngoại trừ vóc người cao lớn không giống với dáng vẻ nữ tử nhỏ nhắn, thì những chỗ khác có thể nói hoàn toàn chính là một mỹ nhân yêu kiều. Mặt Lưu Hoành có thể nói là đen như đít nồi, nhưng cố tình là hắn lại không phản kháng được, chỉ đành phải chịu đựng cách ăn mặc bực này.
Trang Như Mộng lại bảo Linh Tê đốt đàn hương, rất nhanh mùi máu tươi trong xe cũng tiêu tán hơn nửa phân. Vì vậy đợi lúc xe ngựa bị chặn lại, bọn thích khách chỉ thấy được hai tiểu thư xinh đẹp đang ngồi nghiêng người tựa trên giường êm của xe ngựa, và một tiểu nha hoàn vừa vặn đang pha trà, bởi vì vội vã hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều, liền đi đến những chỗ khác tìm kiếm Lưu Hoành.
Làm sao bọn họ có thể nghĩ đến, Tấn vương Điện hạ phong lưu phóng khoáng trước sau như một này, lại chính là một tiểu mỹ nhân ở trong xe ngựa.
Trang Như Mộng thấy thích khách đã đi xa, mở miệng nói với vẻ mặt Lưu Hoành đã tái xanh, "Vương Gia, dân nữ đã hoàn thành chuyện ngươi phân phó, kính xin vương gia bỏ qua cho kế tuỳ cơ ứng biến này, nghĩ đến vương gia rộng lượng như vậy tất nhiên sẽ không tính toán so đo với tiểu nữ tử ta đây."
Lưu Hoành nghe lời này, sắc mặt càng thêm khó coi. Hắn trừng mắt liếc Trang Như Mộng một cái, ngay cả lời ngoài miệng cũng không muốn nói một câu. Thấy Lưu Hoành trừng mình một cái, Trang Như Mộng yên lòng, kiếp trước nàng có nghe người ta nói, mặc dù tính khí Tấn vương Lưu Hoành không tốt, nhưng một khi hắn đã đồng ý chuyện gì, thì sẽ không nuốt lời.
Thích khách đi không bao lâu, ám vệ của Lưu Hoành đã tìm tới, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy chủ tử ăn mặc như vậy, cho dù là ám vệ có thường thấy tình cảnh máu tanh, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ cổ quái, cho nên cũng thành công khiến sắc mặt Lưu Hoành càng trở nên khó coi.
Đợi lựa chọn xong một ít đồ trang sức, sau khi Trang Như Mộng trở về trong phủ liền phái người đưa sang cho Trang Như Nguyệt một ít, sau đó nghĩ tới kế hoạch trong lòng, nàng đi đến bên ngoài cửa thư phòng của Trang lão gia.
Hạ nhân đứng chờ ở ngoài cửa thấy tiểu thư nhà mình đi tới, vội vàng đi vào phòng bẩm báo. Rất nhanh Trang Như Mộng được mời vào phòng. Vừa vào phòng nàng thấy phụ thân đang cầm xem một cuốn sách. Thấy Trang Như Mộng bước vào phòng, Trang lão gia cũng chỉ giương mắt nhìn nàng một cái, rồi tiếp tục xem sách.
Trang Như Mộng cũng không đi lên quấy rầy, chỉ phân phó Linh Tê đặt đồ vật lên bàn, rồi phất tay cho hạ nhân trong phòng lui xuống. Ước chừng qua một ly trà, Trang lão gia làm xong chuyện trong tay, sau rửa tay ở một bên, rồi đi về phía Trang Như Mộng.
Thấy phụ thân làm xong nàng ngọt ngào gọi một tiếng, "Phụ thân."
Trang lão gia ngước mắt nhìn đại khuê nữ mình mở miệng nói, "Mộng nha đầu, hôm nay đến thư phòng tìm ta có chuyện gì."
Trang Như Mộng mở ánh mắt trong veo như nước chu cái miệng nhỏ nhắn nói, "Phụ thân không tới gặp Mộng nhi, Mộng nhi chỉ đành đến gặp phụ thân thôi." Nghe lời nữ nhi giận trách, vẻ mặt Trang lão gia hiện lên nét xấu hổ. Bởi vì chuyện của Vương di nương, hắn cảm thấy xấu hổ khi gặp nữ nhi bảo bối này, cho nên thật sự đã vài ngày không đi đến Như Mộng cư.
Nhìn sắc mặt phụ thân, Trang Như Mộng đưa hai tay nhỏ bé vòng qua cổ của Trang lão gia, lấy lòng nói: "Phụ thân không đến thăm Mộng nhi, Mộng nhi cũng chỉ có thể đến gặp phụ thân."
Trang Như Mộng hiểu chuyện như vậy, khiến cho trong lòng Trang lão gia áy náy càng sâu. Hắn sờ sờ đầu mũi của Trang Như Mộng, "Đại cô nương của chúng ta thật hiểu chuyện."
"Phụ thân......"
"Ha ha ha ha......"
Thấy phụ thân nở nụ cười, Trang Như Mộng cũng hé miệng cười vui vẻ. Nàng kéo Trang lão gia đi sang bên cạnh bàn, thấy Trang lão gia ngồi xuống, liền nói giòn giã: " Phụ thân, Mộng nhi nghe người nói hai ngày qua thấy người ho khan, cho nên mới sắc canh thuốc Tuyết Lê Tứ Xuyên đưa tới cho người. Nhân lúc còn nóng người nhanh uống đi."
Nghe lời này, Trang lão gia không khỏi ngây người. Hai ngày qua đúng thật là thân thể hắn không tốt, nhưng cố tình mấy ngày nay chuyên trong ngoài phủ, đều chất đống, cho nên cũng không chú ý đến thân thể. Hôm nay nhìn thấy chén canh Tuyết Lê Tứ Xuyên đang bốc hơi nóng, trong lòng Trang lão gia vô cùng xúc động. Nha đầu được hắn xem như tâm can bảo bối mà cưng chiều từ nhỏ, cũng biết đau lòng mình rồi.
Thừa dịp Trang Như Mộng không chú ý, Trang lão gia nghiêng đầu lén lau lệ một cái. Sau đó bưng lên chén canh Tuyết Lê Tứ Xuyên ở trên bàn, trực tiếp từng ngụm từng ngụm nuốt xuống.
Rất nhanh chén canh đã thấy đáy, Trang lão gia cầm chén đặt lên bàn, nhìn vẻ mặt nữ đồng hài lòng cười vui vẻ. Thấy vậy Trang Như Mộng kéo tay áo Trang lão gia tội nghiệp nói, "Mộng nhi có chuyện hi vọng phụ thân đồng ý."
Trang lão gia nhíu mày, ý bảo nàng nói một chút xem là chuyện gì. Trang Như Mộng cười hì hì, "Mộng nhi thấy mỗi ngày phụ thân đều bận rộn như vậy, Mộng nhi đã trưởng thành, cũng muốn giúp đỡ phụ thân xử lý một ít chuyện buôn bán."
Nghe lời này, Trang lão gia nghi ngờ nói, "Nha đầu, không phải là ngươi không thích xử lý những chuyện buôn bán sao, tại sao lại đột nhiên muốn giúp đỡ xử lý chuyện buôn bán?"
Nhìn vóc người khuê nữ lại cao thêm một chút, Trang lão gia cố ý làm vẻ mặt tức giận, "Mộng nha đầu, trên phương diện làm ăn, cũng không thể đùa giỡn được. Danh tiếng Trang phủ chúng ta có được nhiều năm, cũng là do từ từ tích lũy nên."
Làm sao Trang Như Mộng nhìn không ra, phụ thân mình cũng không thật sự tức giận. Nàng lắc lắc cánh tay Trang lão gia, giả vờ đáng thương nói: " Mộng nhi không có đùa mà, Mộng nhi chỉ muốn giúp phụ thân giảm ít gánh nặng thôi mà......"
Kết quả cuối cùng có thể nghĩ, không chịu nổi thế công làm nũng của khuê nữ, Trang lão gia chỉ đành phải đồng ý thỉnh cầu của nàng.
Từ trên đường về thư phòng, tâm tình Trang Như Mộng vô cùng tốt. Linh Tê thấy đại cô nương vừa nhảy điệu múa bính nhất, còn ngâm nga tiểu khúc, thầm nghĩ những ngày qua thấy đại cô nương làm việc càng ngày càng chững chạc, trái lại hôm nay hành động như vậy mới phù hợp với tuổi nàng.