Tấn Công Ngược Thành Phi

Chương 5

Hai nha hoàn được gọi vội vàng trả lời, “Bẩm cô nương, lão thái thái ngủ trưa vừa mới tỉnh chưa được bao lâu.”

Trang Như Mộng gật đầu một cái, vòng qua hai người này bước vào phòng. Nha hoàn được là Thu Đồng vội vàng xoay người thăm dò: “Đại cô nương, có muốn nô tỳ vào trước thay ngươi thông truyền hay không.”

Trang Như Mộng nghiêng đầu nhìn nàng một chút, trái lại sinh ra chút hảo cảm với nha hoàn này. Nàng cười nói với Thu Đồng, “Không cần.” Nói xong lại cất bước đi tiếp về phía trước.

Nha hoàn đứng chờ ở cửa thấy Trang Như Mộng tới, vội vàng thay nàng vén rèm lên. Trang Như Mộng vừa nhấc mắt, nhìn thấy tổ mẫu tay cầm viên cờ đen đang suy nghĩ nhìn về phía bàn cờ. Nha hoàn đứng chờ ở bên cạnh Trang lão phu nhân, thấy đại cô nương đi tới đang muốn đi lên nhắc nhở lão thái thái, thì thấy đại cô nương lắc đầu với nàng một cái, vì vậy nàng ngừng lại rồi kính cẩn đứng ở một bên.

Sau khi Trang Như Mộng tìm một chỗ ngồi, liền an tĩnh chờ ở trong phòng. Khoảng chừng sau hai khắc, rốt cuộc Trang lão phu nhân cũng đã đặt xuống viên cờ đen nói, “Không chơi không chơi nữa.” Nói xong nàng dời mắt, giống như mới phát hiện ra Trang Như Mộng ở trong phòng mình, “Ơ, đại cô nương tâm cao khí ngạo ở trong phủ chúng ta, lúc nào đã có rãnh rỗi đi tới chỗ lão thái thái ta đây.”

Nghe giọng tổ mẫu không vui, Trang Như Mộng cố nén chán ghét ở trong lòng mềm giọng gọi, “Tổ mẫu.”

“Một tiếng tổ mẫu này ta không dám nhận đâu, không phải là đại cô nương vô cùng tức giận sao, thế nào lại hôm nay đi tới phòng của lão thân đây.”

Trong lòng Trang Như Mộng âm thầm kêu khổ, chỉ thấy nàng bước lên mấy bước đi tới trước mặt Trang lão phu nhân, rồi nhào vào trong ngực nàng (lão phu nhân) lấy lòng lắc lắc cánh tay lão thái thái, ngọt ngào gọi, “Tổ mẫu, tổ mẫu......” Nghe giọng điệu lấy lòng, trong lòng Trang Như Mộng âm thầm khinh bỉ mình một lần. Không nghĩ tới một người hai mươi tuổi như nàng, lại còn có một ngày làm nũng khoe mẽ như vậy.

Thấy vẻ mặt của lão thái thái rốt cuộc cũng hơi dãn ra, trong lòng Trang Như Mộng thở phào nhẹ nhõm. Nàng ra vẻ đáng thương nói,“Tổ mẫu, Mộng nhi biết sai rồi.”

Trang lão phu nhân vốn muốn cố ý lạnh nhạt nàng một hồi, nhưng hôm nay thấy dáng vẻ của đại tôn nữ (trưởng nữ) như vậy trong lòng rốt cuộc cũng không đành. Nàng thở dài, vỗ vỗ đầu Trang Như Mộng giả bộ tức giận nói: “Nha đầu này, có biết lỗi ở chỗ nào không?”

“Mộng nhi không nên ỷ vào sự sủng ái của tổ mẫu, mà hành động vô pháp.”

“Nói như vậy, ngược lại là lão thái thái ta làm hư ngươi rồi.”

“Hì hì, Mộng nhi ăn nói vụng về, Mộng nhi chỉ biết Mộng nhi là trưởng nữ của tổ mẫu, đương nhiên là tổ mẫu rất thương yêu Mộng nhi.”

Thấy cháu gái có tính tình bướng bỉnh trước sau như một lại biết nhận sai như vậy, Trang lão phu nhân hoài nghi nói: “Có phải chính là nương ngươi dạy ngươi nói như vậy không?”

Nghe Trang lão phu nhân nói như vậy Trang Như Mộng gấp đến độ giẫm chân, “Tổ mẫu......”

Nhìn dáng vẻ ngây thơ của nữ oa trước mắt, lửa giận trong lòng Trang lão phu nhân đã tiêu tán đi hơn nửa, rốt cuộc cũng là trưởng nữ của mình, là tôn bối (cháu) đầu tiên, cho dù không phải là tôn bối mình thương tiếc nhất trong lòng nhưng vẫn yêu thuuongw. Nàng ôm Trang Như Mộng vào lòng ngắt cái mũi của nàng nói: “Sau này không được tái phạm nữa.” Trang Như Mộng nhếch miệng cười một tiếng, tất nhiên là miệng nói đồng ý.

Bên này hai bà cháu đang cười đến vui vẻ, thì có nha hoàn đi vào phòng bẩm báo nói Tam tiểu thư tới. Vừa nghe thấy muội muội tốt của mình tới, thái độ của Trang Như Mộng hơi khựng lại. Sợ bị người phát hiện, nàng vội vàng cầm lên ly trà ở bên bàn uống nhanh một hớp. Đợi đến khi Trang Như Mộng để xuống ly trà trong tay, thì trong nhà đã có thêm một nữ oa ăn vận khéo léo.

Tam cô nương Trang Như Ngọc chính là thiên kim con vợ cả tam phòng, nàng chỉ sinh nhỏ hơn Trang Như Mộng một tháng còn có một ca ca sinh đôi cũng chính là Nhị thiếu gia Trang Nhân Bân của Trang phủ. Nhắc tới Trang lão phu nhân thì phải nhắc đến hai đứa con trai, phụ thân của Trang Như Mộng là trưởng tử của Trang phủ Trang Thiên Bảo, dưới hắn còn có một di nương sinh thứ đệ cũng chính là Nhị lão gia Trang phủ Trang Thiên Thuận, với một đệ đệ cùng nương là Tam đệ Trang phủ Tam lão gia Trang Thiên Kỳ. Bởi vì Tam lão gia còn nhỏ cho nên Trang lão phu nhân hết sức thiên vị, mà Tam cô nương ở trước mặt của nàng này cũng được hết sức sủng ái.

Không chỉ vừa nghe thấy Tam cô nương tới, trên mặt Trang lão phu nhân đã mừng rỡ đến nở hoa.

Chỉ thấy nữ oa này toàn thân vận màu hồng cánh sen váy tím nho, vào phòng trước đoan Trang thi lễ với Trang lão phu nhân một cái. Trang lão phu nhân hài lòng gật đầu một cái, rồi cười bảo nàng đến trước mặt mình. Đám nha hoàn vội vàng đem tới hai gối êm, đặt ở sau lưng Trang Như Mộng và Trang Như Ngọc. Nhìn thấy cái gối êm này, Trang Như Mộng ngây thơ nói: “Ta chính là được nhờ phúc phần của Tam muội.”

Một câu nói dường như vô tâm này thốt ra, một nhóm nha hoàn đem gối êm lên nhất thời thay đổi sắc mặt. Trang lão phu nhân nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của trưởng tôn nữ, trên mặt cũng có chút không nhịn được, nàng nghiêng đầu nói với nha hoàn: “Thu Vân phạt một tháng tiền lương ngươi lui xuống trước đi.”

Thu Vân lúc nào cũng ở bên cạnh lão phu nhân, hôm nay bị phạt như thế sắc mặt rất khó coi. Đợi sau khi Thu Vân đi ra ngoài, các nha hoàn còn ở trong phòng đều không khỏi lén lút quan sát đại cô nương.

Trang Như Ngọc ở một bên thấy lão thái thái đột nhiên phát tác, khẽ giật mình lấy tay che miệng. Nàng vốn được mẫu thân phân phó đi đến chỗ này. Mấy người nha hoàn bọn họ an bài ở trong phòng lớn mới vừa lén lút đi truyền tin đến, hôm nay đại cô nương đột nhiên thay đổi miệng mồm trở nên lanh lợi, còn nói cho Vương di nương phải chạy trối chết. Lúc ấy nghe được lời này, trong lòng Trang Như Ngọc lại nghĩ vị tỷ tỷ này trước sau vẫn ngang bướng không chịu nói lý lẽ như một, nào có nói chỗ nào lợi hại như vậy đâu, nhất định là ở phòng lớn la lối om sòm hoành hành mới khiến cho Vương di nương tức giận bỏ đi. Nhưng mẫu thân nàng vẫn có chút băn khoăn, vừa muốn xác nhận lại những lời tối qua tiện nhân Linh Tê này nói, cho nên mới bảo nàng đi tới Tĩnh Tâm cư xem một chút.

Nhớ tới lời mẫu thân phân phó lúc trước, Trang Như Ngọc vội vàng cầm lên bánh Phù Dung ở trong khay đưa lên khoé miệng của Trang lão phu nhân. Trang lão phu nhân liền cắn một cái, ánh mắt từ ái nhìn chăm chăm vào Trang Như Ngọc. Thấy hai bà cháu này vui vẻ như chốn không người, trong lòng Trang Như Mộng có chút buồn bực, đều là cháu gái, nhưng lão phu nhân này thật đúng là đã thiên vị mà còn ra vẻ.

Thấy tâm tình của lão thái thái không tệ, Trang Như Ngọc mở miệng nói với Trang Như Mộng, “Tỷ tỷ không hổ là trưởng nữ ở trong phủ của chúng ta, lại xem trọng chuyện quy củ như vậy, vẫn là muội muội không theo kịp.”

Nghe lời này Trang lão phu nhân lộ ra vẻ không hiểu, Trang Như Ngọc thấy vậy liền nói những chuyện xảy ra ở Toái Ngọc hiên cho Trang lão phu nhân. Thấy sắc mặt lão thái thái ở trước mặt dần dần trầm xuống, trong lòng Trang Như Ngọc tuy vui mừng nhưng trên mặt lại không lộ ra vẻ mặt gì.

Trang lão phu nhân chán ghét nhìn Trang Như Mộng nói: “Ta còn nói là ngươi đã thật sự biết sai rồi, không ngờ còn nhỏ tuổi lại dám giáo huấn di nương của phụ thân ngươi, Triệu thị cũng không phải là một người tốt lại còn dung túng cho cô nương mình như vậy.”

Nghe mẫu thân của mình bị nói như vậy, Trang Như Mộng rũ mắt xuống trong mắt lộ ra chút hận ý. Mình đi tới trước lấy lòng, vốn nhớ kỹ lão phu nhân này rốt cuộc cũng là trường bối của mình, dù có thế nào thì mình cũng nên kính nàng. Nhưng, vì sao nàng lại không thích tất cả những chuyện của mẫu thân? Những năm gần đây Trang phủ đều phải dựa vào phòng lớn chống đỡ, nàng làm trưởng bối không nghĩ cho phòng lớn thì cũng coi như thôi đi, vì sao lại còn hành động ra vẻ như vậy.

Thấy nữ oa trước mắt bị mình giáo huấn cũng chỉ rũ mắt không phản ứng, trong lòng Trang lão phu nhân càng thêm tức giận, vào lúc nàng đang tính nói tiếp thì thấy Trang Như Mộng đã ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ oa tràn đầy vẻ ủy khuất, vẻ mặt đáng thương này đã khiến cho lời vừa tới miệng đã bị Trang lão phu nhân cứng rắn sửa lại, “Ngươi nói đi, vì sao ở Toái Ngọc hiên lại làm ra chuyện đó.”

Trang Như Mộng từ trên ghế đứng lên nghiêm túc nhìn về phía Trang lão phu nhân nói, “Theo lời tổ mẫu, hôm nay ở Toái Ngọc hiên không phải là Mộng nhi cố ý nhằm vào Vương di nương. Chỉ là từ nhỏ tổ mẫu đã dạy cho Mộng nhi, rằng Trang phủ chúng ta là nơi được hoàng thượng ngự tứ, trên dưới cả thành cũng chỉ có một mình Trang phủ của chúng ta có được vinh hạnh đặc biệt như vậy. Vì vậy người trong Trang phủ đều phải làm việc có quy tắc, không thể để cho người có tâm dùng chuyện xấu để làm văn chương trình tấu.”

Nghe lời này sắc mặt Trang lão phu nhân thoáng khựng lại, “Nhưng ngươi cũng không thể nói Vương di nương như vậy, dù có nói thế nào thì nàng cũng là người trong phòng phụ thân ngươi.”

Bị nói như thế, Trang Như Mộng làm sao không biết phần lớn thái độ này của lão phu nhân là bởi vì Vương di nương là người nhà mẹ đẻ nàng, bị nàng (TNM) làm như vậy khiến cho nàng (Tlãopn) cảm thấy mất mặt không ngừng. Chỉ là Trang Như Mộng không hối hận vì đã làm chuyện ở Toái Ngọc hiên, khi dễ đến phòng lớn của nàng, thì Trang Như Mộng đời này sẽ không im hơi lặng tiếng nữa.

Trang Như Mộng đi lên một bước đáng thương nhìn Trang lão phu nhân, “Tổ mẫu, Mộng nhi đây vì suy nghĩ cho Trang phủ của chúng ta thôi.”

Trang Như Ngọc ở một bên thấy như vậy, sợ tính toán của mình bị thất bại nên vội vàng xen vào, “Tỷ tỷ, cho dù là vì suy nghĩ cho Trang phủ chúng ta, nhưng mà Vương di nương, nói thế nào cũng là nữ chi của cữu tổ mẫu......” Nói đến đây nàng không nói tiếp nữa mà chỉ nhìn sang tổ mẫu mình.

Nếu là một di nương tầm thường thì Trang lão phu nhân cũng sẽ không để ý như vậy, lời của Trang Như Ngọc cũng là lời nói thay cho đáy lòng nàng. Nhìn thấy sắc mặt lão thái thái lại thay đổi lần nữa, Trang Như Mộng vội vàng nói, “Theo lời tổ mẫu, trước khi phụ thân rời khỏi phủ Mộng nhi đã từng đi đến thư phòng tìm phụ thân. Lúc ấy trong lúc vô tình Mộng nhi ở ngoài thư phòng nghe thấy phụ thân nói, năm nay Thánh thượng rất hài lòng với Tiễn phủ, riêng về tấm biển Trang phủ chúng ta thì lại tràn ngập nguy cơ, cho nên cháu gái mới phá lệ làm ra chuyện như vậy với Vương di nương. Có câu lễ củ không thể bỏ, tuy trước mắt Vương di nương là cháu gái cữu tổ phụ nuôi lớn, nhưng từ nhỏ Vương di nương đã mất hổ ( mất hổ —— phụ thân qua đời) tất nhiên là không dễ. Nhưng nếu nàng đã lên làm di nương của phụ thân, thì dù sao vẫn nên ở trước mặt mẫu thân tuân thủ quy củ chứ.”

Đúng vậy Vương di nương còn nhỏ mất hỗ, tuy nói nàng quả thật cũng coi là nữ nhi của cữu tổ phụ nhà, nhưng đó cũng chỉ là thứ đệ đã chết của Trang lão phu nhân. Nếu hiện tại nàng là nữ nhi của bào huynh (anh ruột) là trưởng tử vương phủ của Trang lão phu nhân, thì làm sao Trang lão phu nhân lại cam lòng gả nàng làm di nương cho con trai mình. Vốn thân tình Trang lão phu nhân đối với Vương di nương vô cùng mỏng, hôm nay lại nghe nữ oa ở trước mắt nói đến nghiêm trọng như vậy, còn nơi nào nàng nhớ được xả giận cho di nương, trái lại mở miệng hỏi, “Tại sao ta không nghe thấy phụ thân ngươi nói tới?”

Nghe trong giọng nói tổ mẫu lộ ra nét khẩn trương, Trang Như Mộng rũ mắt xuống trong tròng mắt hiện lên một tia giễu cợt. Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, nàng ngẩng đầu chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói, “Còn không phải là phụ thân sợ tổ mẫu ngươi biết lo lắng sao.”

Trang Như Ngọc ở một bên cuối cùng cũng chỉ là một tiểu cô nương trong hậu viện, nghe thấy tin tức này sắc mặt lập tức thay đổi. Nếu Trang phủ này thật sự mất đi sự ưu đãi của hoàng thương, thì Trang Như Ngọc nàng cũng không chiếm được cái gì tốt. Nghĩ đến đây Trang Như Ngọc không kịp tính toán đến vị đường tỷ này, trái lại nhìn Trang lão phu nhân lo lắng hỏi, “Tổ mẫu, chuyện này nên làm như thế nào cho phải.”

Trang lão phu nhân sau khi biết được tin tức, trong lòng cũng vội vàng nghe thấy câu hỏi của Trang Như Ngọc cũng không hề trả lời. Trái lại Trang Như Mộng ở một bên nói nhỏ an ủi, “Tam muội muội không cần lo lắng đến những việc này, từ trước đến giờ phụ thân ta đều xử lý chuyện bên ngoài rất tốt, chắc chắn chuyện này nhất định Trang phủ của chúng ta cũng có thể gặp dữ hóa lành.”

“Mộng nha đầu nói đúng đó, Trang phủ chúng ta sóng gió gì mà chưa gặp qua. Huống chi Thiên Bảo con ta chính là người oai phong trong giới thương nhân nhiều năm, nhất định Trang phủ chúng ta có thể gắng gượng qua được.”

Mục ma ma ở bên cạnh Trang lão phu nhân, thấy lời đại cô nương nói rất được lòng lão thái thái, cho nên bà cười khanh khách đi lên, “Lão thái thái, đại cô nương không hổ là trưởng nữ phòng lớn trong phủ của chúng ta, chỉ mới nhỏ tuổi mà đã nhìn thấu được vấn đề như thế. Lão nô thấy dáng vẻ gặp nguy không sợ của nàng, rất có phong thái của ngươi năm đó.”

Mục ma ma là ma ma hồi môn theo chân Trang lão phu nhân tới đây, đã ở bên cạnh Trang lão phu nhân hơn mấy chục năm, có thể nói là người nàng sủng ái bên cạnh. Nghe Mục ma ma vừa nói như thế trên mặt Trang lão phu nhân lộ ra một nụ cười. Nàng nhìn xem Trang Như Mộng rất hài lòng nói: “Nha đầu này, trái lại hôm nay lại trông hiểu chuyện rất nhiều.”

Trang Như Ngọc đứng ở một bên, nhìn tổ mẫu luôn luôn thương yêu mình, lúc này lại lộ ra vẻ tán thưởng về phía Trang Như Mộng, trên gương mặt xinh đẹp của nàng thoáng loé lên một tia không cam lòng, trong lòng càng hận ý với đường tỷ mà mình một lòng xem là ngu ngốc.
Bình Luận (0)
Comment