‘Lão nhị’ biểu tình rồi. Trịnh Thế Bân tận lực cố không nghĩ đến những hình ảnh khiến mình bị kích động nữa. Nằm yên trên sofa mềm mại, phải mất một lúc lâu sau anh mới bình tĩnh mà ngủ được.
Hồ Loạn nằm trong chăn bông, cả người ngủ đến thoải mái. Chợt cảm thấy khát nước nên cậu liền mở mắt ra, ngoài trời đã đen kịt, trong phòng cũng tối om. Cậu nhớ là trước lúc ngủ đâu có tắt đèn đâu nhỉ.
Hồ Loạn chậm rãi đi ngoài ra lấy nước uống. Lúc quay đầu lại thì thấy có người đang nằm trên ghế sofa.
Dưới ánh đèn mờ, cậu nheo mắt lại nhìn cho kỹ, ra là ảnh đế.
Lý trí nói cho cậu nên đánh thức anh dậy, bảo anh lên giường nằm vì sofa không giống với giường, nhưng tư tâm lại nói cậu hãy cứ từ từ. Hồ Loạn lựa chọn nghe theo vế sau. Cậu ngồi xổm xuống ngắm người đàn ông đang ngủ. Cậu đã từng xem ảnh chụp hồi còn trẻ của Trịnh Vĩ, cực kỳ khí suất. Trịnh Thế Bân cũng là kế thừa ngoại hình từ bố, dáng người đẹp, mũi cao thẳng, mày kiếm, mắt nhỏ, lông mi gần như là hoàn mỹ, anh khí đến nỗi khiến người ta ghen tị.
Với tư cách là một fan của anh, có thể ở khoảng cách 10 cm quan sát thần tượng như thế này, thật sự đây là giấc mộng không thể tưởng tượng nổi. Đẹp trai là chuyện tốt, nhưng chẳng có mấy người chống cự lại được sự tàn phá của thời gian. Ngày nay có rất nhiều nam-nữ minh tinh đi phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng Hồ Loạn biết Trịnh Thế Bân không đi. Có thể là do anh coi nhẹ chuyện này, nhưng càng lớn tuổi trông anh lại càng có nét hơn.
Khi ý thức chưa được tỉnh táo, con người ta thường sẽ lớn mật hơn rất nhiều. Hồ Loạn cúi lại gần say mê ngửi mùi hương trên người nam thần. Cậu đã đi quanh siêu thị cả một ngày, rốt cuộc cậu cũng biết mùi nước giặt mà ảnh đế dùng chính là Ná Khoản (), sau đó cậu mua về giặt lại toàn bộ quần áo của mình để có được mùi hương giống như ảnh đế.
() Nguyên văn là 哪款, mình chưa tra ra được nó tên nào khác không.
Tiếng hít thở nói cho Trịnh Thế Bân biết bên cạnh anh có người.
Hồ Loạn có chút mất hứng, chọt chọt nhẹ vào ***g ngực rắn chắc của ảnh đế, sau đó lại chọt chọt vào phần ngực đầy xương của mình. Mắt nhìn mũi đối phương một hồi lâu, đột nhiên nhớ tới một câu không nhớ rõ là đã đọc ở đâu.
“Nghe nói đàn ông mũi cao, tính dục rất lớn.” Giọng cậu rất nhỏ, cam đoan sẽ không đánh thức ảnh đế dậy.
Cậu ngồi trước mặt ảnh đế, nhắm mắt lại, bỗng nhiên nhớ ra hình như vừa nãy lúc ngủ mình có gọi tên ảnh đế.
“Thế Bân?” Cậu lắp bắp nhíu mày nói ra miệng, sau đó thoáng nhìn về phía anh.
Ặc, người tỉnh rồi?
Đôi mắt của Trịnh Thế Bân đang nhìn cậu. Hồ Loạn cảm thấy đầu óc như bị đóng băng, muốn đứng lên nhưng vì ngồi xổm lâu nên hành động rất chậm. Động tác của Trịnh Thế Bân lại nhanh hơn, lập tức kéo tay cậu, khiến cả người cậu nhào lên người anh. Thừa lúc cậu vẫn chưa hoàn hồn, môi đã áp xuống hôn môi cậu.
Không phải là tò mò về tính dục của anh sao? Giờ sẽ cho cậu có cơ hội được tìm hiểu.
Hồ Loạn chấn kinh, trợn tròn mắt. Lúc cậu giãy tay ra định chống thân mình thì liền đụng tới thứ-gì-đó nóng như lửa, trong đầu “ầm” một tiếng thật to. Trịnh Thế Bân ôm cậu chặt hơn, tay trái luồn vào trong áo, sờ soạng đến phần eo.
Trịnh Thế Bân không nhịn được càng lúc càng dùng sức mà hôn. Anh hơi mở mắt ra nhìn hai má đã sớm đỏ bừng của Hồ Loạn, lại tiếp tục hôn sau, lúc nặng lúc nhẹ mà liếm môi cậu, đoạt lấy hô hấp của cậu. Tiếng nước chảy “tí tách” trong phòng tắm đập vào màng nhĩ Hồ Loạn, cả người cậu lúc này đều bị khống chế.
“Anh…Anh Trịnh…” Khó khăn phun ra hai chữ, cậu đã quên mất phải hô hấp thế nào, sao lại cảm thấy khẩn trương như thế này.
“Giờ mới biết gọi ‘anh Trịnh’ hửm.” Trịnh Thế Bân cười tà, còn Hồ Loạn thì mặt mày cứng đờ. Câu nói trước đó của cậu, không phải anh ấy đã nghe thấy rồi đấy chứ?
Người dưới thân không chịu nổi động tác vuốt ve của anh, cả người phát run. Trịnh Thế Bân dựa vào bên tai cậu, bật hơi, “Không phải tò mò về tính dục của tôi sao. Giờ tôi cho em được mở rộng tầm mắt.” Chờ Hồ Loạn mở miệng thì không biết phải đợi đến khi nào nữa. Chẳng bằng hiện giờ cứ ‘ninh’ miếng thịt tái này trước đã.
Hồ Loạn cảm thấy rất quẫn bách, cái thứ mà ai-cũng-biết-là-gì-rồi-đấy đang dán sát dưới thân cậu. Cậu nhắm chặt mắt lại, đến khi mở mắt ra, cậu run run đưa tay ôm cổ ảnh đế, nhỏ giọng nói, “Em…thật sự thích anh.” Cậu vẫn không thể tin được lần này là do ảnh đế chủ động, trước nay anh đế vẫn là trai thằng mà.
Trịnh Thế Bân cười tủm tỉm. Ôm người ngồi dậy, khóa cậu trên đùi mình. Hồ Loạn hai chân mở rộng, chỉ có thế quấn lấy phần eo của anh. Tư thế thân mật này giống hệt tư thế ngồi của hai người lúc ở trong xe. “Tôi đoán ra được từ lâu rồi.”
Hồ Loạn không được tự nhiên, đầu óc có chút mông lung, hơi giật mình muốn rời khỏi người ảnh đế, “Sao anh lại đoán được…”
Đương nhiên Trịnh Thế Bân không để cậu rời khỏi người mình, bàn tay to vuốt ve thắt lưng Hồ Loạn, rồi chuyển đến phần mông cong mềm mại, “Ai thích tôi, tôi đều có thể nhìn ra.” Cọ cọ vào trán của Hồ Loạn, thở ra một hơi, “Nhìn ánh mắt là biết.”
“Quá nửa đêm, ngồi bên tôi làm ra hành động mờ ám, còn cho là tôi đã ngủ say như chết nữa chứ. Em thật sự cho rằng động tác của mình là khinh công nhẹ như nước à?”
Hồ Loạn đỏ mặt, miệng hết mở ra lại đóng vào, trong lòng tràn đầy hối hận, tự dưng tò mò đi nhìn mũi người ta làm gì không biết nữa. “Em cứ tưởng anh ngủ say rồi.”
Tôi rất vui. Trịnh Thế Bân thầm nói trong lòng.
Mới đầu chỉ là những cái hôn môi nhẹ nhàng, dần dần, Hồ Loạn đẩy người anh dựa vào lưng ghế sofa, cậu cũng không biết phải làm sao, mắt ngước lên nhìn ảnh đế, lại thấy ảnh đế cũng đang chăm chăm nhìn mình, lỗ tai cậu càng lúc càng đỏ. Nhẹ rời mắt đi, cuối cùng cậu vươn đầu lưỡi khẽ liếm môi đối phương.
Thật sự không biết phải làm sao, vì trước nay cậu cũng chưa từng diễn cảnh hôn thật với ai, nên kinh nghiệm hôn không có nhiều.
Tuy hiện giờ trông thì có vẻ như cậu đang nắm quyền chủ động, nhưng cậu hoàn toàn không biết phải xuống tay như thế nào. Trong lòng Hồ Loạn thầm nghĩ: Sớm biết thế này thì đã xem trước một ít phim ở nhà để bổ sung ‘kiến thức’ rồi.
Trịnh Thế Bân nâng cằm cậu lên, hôn đến không còn chừa lại một khe hở nào, đầu lưỡi tham lam quấn vào nhau, chặn lại toàn bộ âm thanh nức nở của Hồ Loạn.
Học một biết ba, Hồ Loạn cũng hôn đáp lại, nhưng vẫn không nắm được trọng điểm. Sắc mặt cậu đỏ bừng, hai cái thứ-kia đang dựng thẳng lên, thật sự là sát phong cảnh. Cậu lấy áo lên muốn che khuất cảnh tượng ở phía dưới, lại tạo ra một trận gió thổi tới ‘cậu em’ đang dựng lên, “Ha…” Cả người đang nóng bừng, luồng khí lạnh thổi qua khiến cậu thoải mái thở ra một hơi