Da đầu Hồ Loạn run lên. Âm thanh vừa mới tỉnh ngủ của Trịnh Thế Bân tràn ngập từ tính, có lẽ là do cảm kích và sùng bái mà Hồ Loạn cảm thấy tê dại không chịu được.
“Anh Trịnh, cảm ơn anh đã cho em cơ hội này.”
Trịnh Thế Bân mờ mịt cười như không cười, “Diễn không tốt thì lại bị tụt xuống thôi, cố mà diễn tốt vào để lấy mặt mũi cho bản thân.”
Nhìn Hồ Loạn, anh cảm tưởng như nhìn thấy chính mình lúc mới vào nghề, cũng là không có hậu thuẫn gì, tự mình chống chọi.
Khi đó anh không biết nhẫn nhịn giống bây giờ, mà động tí là mắng chửi người, cũng chịu qua không ít khổ sở.
Còn giờ thì thân sĩ phong độ, đã được tôi luyện mà nên.
Hồ Loạn rất trẻ, tính tình cũng không tồi, cho nên anh tự nhiên muốn cho cậu một cơ hội.
“Anh Trịnh, em nhất định sẽ cố gắng diễn thật tốt.” Khi cậu nói lời này, Trịnh Thế Bân nhìn thẳng vào mắt cậu. Màu mắt cậu thanh tuyền, lông mi gợn sóng nổi lên trên mí mắt, khí chất điềm đạm nho nhã.
Thật sự anh đã tìm đúng người rồi!
——–
Mấy ngày sau đó, Hồ Loạn vẫn ở trong phòng tập lời thoại. Không ai tập cùng cậu nên cậu đành tự tập một mình, đến ngày diễn cậu chỉ cần đọc lời thoại mình đã học thuộc làu là được.
Hồ Loạn có làn da trắng khỏe, thợ trang điểm phải thốt lên, “Trang điểm cho cậu còn dễ hơn trang điểm cho đại minh tinh nữa.”
Cậu ngượng ngùng cười, “Làm phiền anh rồi.”
Nhân vật tên Nhân Thiết là thư sinh nho nhã yếu ớt, chỉ vì ghen tị với bạn tốt có thể giành được tâm tư của nữ chính, sau lại âm thầm ghi hận mà làm nên những chuyện sai trái. Hồ Loạn ngồi bất động, mặc cho thợ trang điểm nhào nặn đủ trò trên đầu, trên mặt mình. Nửa tiếng sau, Hồ Loạn đứng lên nhìn thử vào gương, không khỏi tán thưởng. Thợ trang điểm này thật cao tay, ngũ quan của cậu lúc này vẫn giữ được nét tuấn tú nho nhã, vì tính cách của nhân vật sau này sẽ thay đổi nên phần mắt được đánh hơi xếch lên, chỉ cần lơ đãng nhíu mày hay mỉm cười đều có thể khiến cho các tiểu cô nương lao đao một phen..
Thư ký trường quay nhìn cậu, tương đối hài lòng, thái độ đối với Hồ Loạn lại tốt hơn gấp trăm lần.
Một là, tạo hình cổ trang của Hồ Loạn thực sự không tồi chút nào. Nếu nắm chắc vai diễn này không chừng có thể phất lên, dù không đến mức lập tức bay cao nhưng cũng đủ để thoát khỏi những vai diễn quần chúng nhàm chán.
Hai là, vai diễn của Hồ Loạn là được Trịnh Thế Bân trao cho. Lời nói của Trịnh Thế Bân rất có phân lượng, lại chưa từng thấy Trịnh Thế Bân đề cử người nào. Cho nên người sáng suốt đều cảm thấy phải chú ý tới cậu nhiều hơn một chút, nếu sau này thực sự phất lên…
Vì thế, người này kề tai thủ thỉ với người kia, ai cũng tận lực không gây chuyện trước mặt ảnh đế và Hồ Loạn.
Mấy cảnh trước là cảnh Hồ Loạn giết người để hại nam chính. Trịnh Thế Bân nhận ra được dấu vết còn lưu lại của Hồ Loạn, bèn thăm dò Hồ Loạn. Mưu kế bại lộ, Hồ Loạn muốn giết người diệt khẩu. Cảnh này là trận đầu hai người đấu với nhau.
Ngoại trừ dàn diễn viên quần chúng, diễn phục của các diễn viên còn lại đều rất tinh tế. Hồ Loạn cố gắng bình tĩnh, thở đều. Cảnh này là diễn cùng thần tượng, phải bình tĩnh, bình tĩnh hết sức.
Mấy cảnh trước, Hồ Loạn chỉ cần một, hai lần diễn là qua. Ánh mắt của đạo diễn đối với Hồ Loạn có chút hòa ái hơn. Thế nhưng đến khi diễn cùng Trịnh Thế Bân, đạo diễn liên tục phải kêu “cắt, cắt, cắt!”
“Hồ Loạn, mắt cậu phải nhìn thẳng vào mắt của Trịnh Thế Bân, phải diễn đi chứ! Làm lại!”
Đây đã là cảnh NG thứ sáu, Hồ Loạn bắt đầu sốt ruột, tay run run nắm thành quyền cố gắng trấn định lại mình.
(NG = no good = các cảnh quay hỏng trong quá trình quay phim)Trịnh Thế Bân không nhịn được, “Mấy cảnh trước cậu diễn cũng khá tốt. Sao diễn với tôi lại căng thẳng như thế hả?”
Hồ Loạn tránh ánh mắt của anh, mơ hồ đáp, “…Vâng.”
“Lúc nhập vai, tôi chính là kẻ địch của cậu. Cậu phải diễn như chỉ hận không thể giết chết tôi, không cần ngại ngần về thân phận ngoài đời.”
Đạo lý này đương nhiên cậu hiểu. Nhưng không hiểu sao chân tay cứ mềm oặt hết cả ra…
Được diễn cùng thần tượng, nội tâm của chú nai con Hồ Loạn ngượng ngượng ngùng ngùng, không biết phải làm thế nào cho phải.
“Cắt! Hồ loạn, cậu làm cái quái gì đấy hả?! Diễn thì diễn đi, không diễn thì biến!”
Mọi người hít sâu một hơi, ông đạo diễn này có tiếng là hay trở mặt. Có làm gì thì làm, chỉ là không được cản trở tiến độ quay phim của ông ta.
Hồ Loạn trắng bệch cả mặt, đầu tiên là kích động, sau đó là hoảng sợ, làm cậu không thể nhập tâm được vào nhân vật.
Trịnh Thế Bân lại là người bình tĩnh nhất. Tính tình được tôi luyện suốt mười mấy năm không phải là vô dụng. Anh khoát tay với đạo diễn, khuôn mặt lãnh tú, tóc bay phấp phới, ánh mắt dài nhỏ sâu như không thấy đáy, “Phối hợp với diễn xuất với tôi.”
Hồ Loạn thất thần gật gật đầu.
“3, 2, 1, bắt đầu!”
Nam nhân một thân trường y màu xanh tối, mũi cao thẳng, một tay đặt phía sau thắt lưng, nặng nề nói, “Những người đó đều là do ngươi giết?”
Hồ Loạn cuống cả lên, cả người rơi vào trạng thái cứng ngắc, cậu quên xừ lời thoại mất rồi!
Trịnh Thế Bân nhếch miệng, đột nhiên sáng tạo một đoạn diễn khác, anh xoay lại tiến lên, mở bàn tay đang giữ chứng cớ ra phía trước mặt Hồ Loạn, “Ta không phải đang hỏi ngươi.”
Quên lời thoại là điều tối kỵ. Kỳ thật Hồ Loạn cũng nghĩ đến việc nhường cho người khác diễn vai này, nhưng vai diễn này là do một ngôi sao danh tiếng trao cho cậu, làm như thế chắc chắn sẽ bị người ta khinh bỉ.
Ý thức được ảnh đế là đang giúp mình, Hồ Loạn nhắm mắt lại, ổn định cảm xúc.
Lúc mở mắt ra cậu đã nhập được vào vai diễn. Ánh mắt cậu lộ ra vẻ âm ngoan cùng ghen tị, bộ dáng thờ ơ, thản nhiên cười cười với Trịnh Thế Bân, “Là ta.”
Trịnh Thế Bân lúc này mới thấy thả lỏng đôi chút. Đối phương chuyển hóa thật nhanh, một giây trước vẫn còn là một tiểu bạch lúng túng, một giây sau đã nhập được vào vai diễn. Anh nhanh chóng nói tiếp, “Bọn họ đều là người vô tội.”
“Ta thì không vô tội sao? Cam tâm làm một tên lâu la ngu ngốc, ngay cả nữ tử mình thích cũng phải chắp tay nhường cho người ta!” Cảm xúc nháy mắt bùng nổ, Hồ Loạn tưởng tượng mình thực sự là nhân vật, hai mắt đỏ lên, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi căm giận.
Rõ ràng chán ghét đến cực điểm, nhưng vẫn cố duy trì hình tượng, muốn phát hỏa cũng phải kiềm chế.
Dần dần, Hồ Loạn có hơi cảm thấy không biết phải làm sao để diễn tiếp. Hốc mắt cậu rưng rưng, tiếp tục nói lời thoại tiếp theo, “Ta đây tài hoa đầy người, lại phải làm thế thân cho hắn, thay hắn thi cử mà phải vứt bỏ thân phận của mình, ngay cả trước mặt nữ tử mình thích cũng không thể nói tên thật ra.”
Thư ký trường quay sợ ngây người, quay đầu hỏi ý đạo diễn có nên tạm dừng diễn hay không. Đạo diễn giơ tay bảo gã im miệng, phất phất tay ý bảo
“lượn ra chỗ khác đi”.Trịnh Thế Bân biết Hồ Loạn đang nhập vai, không nói gì nữa. Anh điều chỉnh nét mặt, tiếp tục diễn tiếp. Vai diễn này của Hồ Loạn khiến người ta cảm thấy vừa đau lòng vừa chán ghét.
Kế tiếp là diễn xuất của ánh mắt. Nam nhân vóc dáng cao lớn anh tuấn trào phúng nhìn người kia.
Ánh mắt trào phúng này làm tâm lý diễn trở nên không được bình thường.
Hồ Loạn đỏ mắt, rút con đao giấu trong tay áo đâm về phía nam chính. Nam thứ võ công cực cao phản thủ, một chưởng đánh người kia ngã xuống đất. Hồ Loạn lại rút tiếp chủy thủ giấu trong giày ra đâm tới.
Mắt thấy chủy thủ sẽ làm thương Trịnh Thế Bân, Hồ Loạn đột nhiên tỉnh lại. Đoạn diễn này hai người chưa từng tập qua với nhau, người chỉ đạo võ thuật mới chỉ biểu diễn một chút thôi. Hồ Loạn chỉ là diễn viên phụ, căn bản không cần người chỉ đạo võ thuật để tâm đến. Với lại, đến cảnh đó, máy quay sẽ quay về phía nhân vật chính chứ không phải nhân vật phụ.
Tóm lại, không có sự ăn ý thì sẽ dẫn đến hậu quả, đó là “ngộ thương”
(làm thương người).Trịnh Thế Bân còn có thể ứng phó được với tình huống bất ngờ, Hồ Loạn thì lại có chút không bình tĩnh được. Lúc này đáng ra phải hô “dừng”, cơ mà chẳng ai thấy đạo diễn hô hào gì cả. Ngược lại còn xua tay bảo mọi người trật tự, chằm chằm nhìn vào màn hình máy quay.
Hồ Loạn lúc này lại vô tình thể hiện đúng được tư thái của kẻ địch, bối rối, tay chân luống cuống, võ công yếu hơn. Cậu không cần cố diễn mà tư thái này lại có vẻ rất tự nhiên.
Lúc muốn thu tay lại thì đã không còn kịp nữa. Hồ Loạn quay lưng về phía máy quay, làm khẩu miệng nói với Trịnh Thế Bân:
Tránh mau!Đúng lúc này…
“Dừng!”
Hồ Loạn cắn răng xoay người cản lại động tác chạy của mình, Trịnh Thế Bân cơ hồ cũng muốn dừng động tác của Hồ Loạn lại mà giơ tay ra. Trước mắt bạch quang chợt lóe, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn.
“A!”
“Anh Trịnh!”