Đến tối, ba người cùng tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ.
“Cô ơi mau mau thổi nến đi.” Tần Lãng hào hứng không ngừng giục Lộ Diêu, cô gật gật đầu, nhanh chóng thổi tắt ngọn nến.
“Cô vừa ước gì vậy ạ?” Tần Lãng hiếu kì hỏi.
Lộ Diêu ngẩng đầu, chớp mắt, sau đó vuốt vuốt tay: “Quên mất rồi.”
“Cô lừa em! Vừa mới ước xong làm sao mau quên như vậy được.”
“Ờ.... Vậy để cô ráng nhớ lại coi.” Lộ Diêu giả bộ suy nghĩ sâu xa, rồi đột ngột ngẩng đầu cười với Tần Lãng: “À côđãước tới khi bốn mươi tuổi, sẽ tìm được một người yêu thương cô thật lòng, sau đó hai người sẽ sống hạnh phúc cùng nhau nửa đời còn lại.”
Tần Lãng không nghĩ ngợi đã hỏi: “Vậy tại sao cô không kết hôn ạ? Cô giáo xinh đẹp như vậy, đàn ông trong trấn chúng ta đều muốn xếp hàng để theo đuổi côđó.”
“Vấn đề là những điều mà con nói thật là quá khoa trương.” Tần Tư Thanh thò ngón tay lau khóe miệng dính kem của cậu, Tần Lãng nhăn mặt đem tay Tần Tư Thanh đẩy ra. ( ー̀εー́)
Ánh mắt Lộ Diêu lúc này thoáng chút ảm đạm, nhưng chốc lát sau cô lại hồi phục như thường, cười hì hì cắt bánh ngọt, “Mau ăn bánh kem đi nhóc con.”
Đến khi buổi tiệc sinh nhật kết thúc, Tần Lãng sau một ngày dài bịép buộc làm khổ sai, cuối cùng vì quá mệt mỏi, đã lăn ra sô pha ngủ mất.
Lộ Diêu cầm một tấm chăn nhỏđấp lên người cậu, sau đi tới mở tủ lạnh lấy rượu uống.
Tần Tư Thanh ngồi bên cạnh Tần Lãn, kéo kéo tấm chăn che kín người cho cậu. Thấy Tần Lãng ngủđã sâu, Tần Tư Thanh mới cúi đầu tại khóe môi cậu nhẹ nhàng hôn một cái.
Lộ Diêu cầm ra hai cái chén vừa lúc đưa mắt nhìn đến hai cha con, ánh mắt cô lóe lóe, hứng thú nhìn Tần Tư Thanh, nhẹ giọng nói: “Anh thế mà thật sự xuống tay, nhóc dù sao cũng là con trai ruột của anh.”
Tần Tư Thanh sờ sờ mặt Tần Lãng, sau đó ngồi thẳng người dậy, nâng lên khóe miệng, “Cho nên, mối quan hệ của chúng tôi sau này sẽ càng thân mật hơn.”
“Anh không sợ nhóc con sau khi biết được sự thật sẽ không thể tiếp thu?” Lộ Diêu giơ tay ra hiểu cho hắn ra ngoài ban công nói chuyện.
Lộ Diêu rót một ly rượu đầy cho Tần Tư Thanh, rồi cũng tự rót cho mình một ly, ngửa đầu đem ly rượu uống cạn.
Tần Tư Thanh chỉ nhấp một ngụm, nhìn cô nghi hoặc: “Uống rượu nhiều hại thân, cô mỗi ngày đều uống nhiều như vậy?”
“Đại khái đi.” Lộ Diêu biếng nhác ghé vào lan can, ánh mắt mông lung, “Tôi thấy rượu là một thứ tốt đó chứ, cả mùi vịđắng chát mạnh mẽ của nó. Sau khi uống say thì càng thoải mái, cứ tưởng như mình đãđến được tiên cảnh, cái gì cũng sẽ không cần phải nghĩ ngợi nữa.”
“Cô rất có mị lực của nữ nhân.” Tần Tư Thanh cười, vươn tay vén sợi tóc bên tai của Lộ Diêu, làm cho cô hắc hắc cười thành tiếng: “Thực ra, nếu như anh không thích đàn ông, tôi nhất định sẽ chọn anh làm bạn trai của tôi.”
“Chậc, chỉ đáng tiếc hai chúng ta đều không thể.” Tần Tư Thanh quay đầu ngắm cảnh sắc bên ngoài.
“Điều đó là thật sao?” Lộ Diêu hỏi.
Tần Tư Thanh nghiêng đầu nhìn cô, Lộ Diêu bồi thêm: “Tiểu Tần Lãng.”
Tần Tư Thanh cười mà không đáp.
“Tần Tư Thanh, anh thật sự quá hung hiểm, ngay cả thân sinh nhi tử của mình còn không bỏ qua nha. Nhưng từ khi nào mà anh lại đánh chủý lên nhóc con, mà tại sao lại là Tần Lãng chứ?”
Tần Tư Thanh đạm nhạt cười: “Không biết.”
Không phải hắn không muốn trả lời Lộ Diệu, mà sự thật là ngay hắn cũng không biết lý do vì sao. Nếu như nói lâu ngày sinh tình? Tựa hồ lại có chút không đúng. Lúc nhóc con mới sinh ra hắn cũng như bao người cha khác, tình yêu theo năm tháng lớn lên của Tần Lãng cũng dần dần biến chất, nhưng nếu muốn hắn nói một thời gian cụ thể thì Tần Tư Thanh thực sự không thể giải đáp thắc mắc này.
Tuy nhiên có một thứ không hề thay đổi, đó là Tần Lãng vẫn luôn là bảo bối trân quý nhất của hắn, bất quá sau khi nhóc con lớn lên, Tần Lãng đối với hắn đã có hơn một phần hàm nghĩa khác.
“Anh gài bẫy ai cũng được nhưng không thể lừa cả con trai ngốc của mình à.” Lộ Diêu quay đầu lại nhìn Tần Lãng đang ngủ say trên sô pha, sau đó khẽ cười lên: “Tần Lãng là một đứa trẻ rất tốt.”
“Vậy thìđã sao?” Tần Tư Thanh vẻ mặt đầy yêu chiều nhìn Tần Lãng, hắn nhấp một ngụm rồi chậm rãi thưởng thức hương rượu vang thuần khiết, “Nhóc con đãđịnh là cảđời không thể rời khòi tôi.”
Trong đôi mắt ấy tràn ngập sự khát vọng, rõ ràng Tần Tư Thanh là một người lạnh lùng không màn đến yêu ghét nhưng lại kiên định với tình cảm này như vậy, Lộ Diêu có thể từ trên biểu hiện của hắn nhìn ra vô cùng chân thật, đồng thời cô còn cảm giác được, Tần Tư Thanh là một người nam nhân vô cùng độc chiếm.
“Con đường về sau sẽ không dễđi.” Tựa hồ như không phải nói với Tần Tư Thanh, màđang nói cho chính cô, ánh mắt Lộ Diêu đã có chút mơ hồ, thanh âm đều mang theo men say.
Tần Tư Thanh giương nhẹ khóe môi: “Tiểu Lãng đã có tôi ở bên cạnh, con đường tương lai của nhóc con sẽ luôn thuận lợi.”
Lộ Diêu liền bật cười, “Thật tốt......” Cô hâm mộ nói rồi lại cúi đầu rót xuống một ly rượu đầy.
“Con cô thì sao?” Tần Tư Thanh hỏi.
Lộ Diêu ngước mắt nhìn hắn, sau đó lắc đầu, “Tôi không thể. Tôi không thể hại côấy, côấy có cuộc sống riêng của mình, có người đàn ông yêu côấy, côấy sẽ rất hạnh phúc.”
Nói một nửa, Lộ Diêu bất đắc dĩ cười: “Huống chi đã qua nhiều năm như vậy, côấy chắc cũng đã sớm quên.”
“Người nữ nhân ngốc nghếch này.” Tần Tư Thanh vươn tay che hai mắt của cô, trong lòng bàn tay nhanh chóng ướt át.
Hắn nghe được người phụ nữ bên cạnh phát ra một giọng nói khàn khàn và mỏi mệt đến cực độ: “Tôi đã liều mạng muốn thoát ra, tôi sợ nhìn thấy côấy, anh có biết thế giới thực ra rất nhỏ bé, tôi biết côấy đang rất hạnh phúc, nhưng tôi lại rất khổ sở. Cuối cùng sau nhiều năm như vậy, tôi đã không còn gặp lại côấy, nhưng tôi vẫn không ngăn mình nhớđến người con gái đó, cảm giác đau đớn ấy cứ như chỉ mới ngày hôm qua, vừa nghĩđến thôi tôi liền đau đến chết đi sống lại. Tôi cứ sợ rằng một ngày nào đó, cảm giác đau đớn này sẽ giết chết tôi, vì tôi đã quá yêu côấy. Có thể là hơi đạo đức giả một chút, nhưng sự thật chính là như vậy.”
…
“Tần Lãng, về nhà.” Tần Lãng mơ mơ màng màng nghe được thanh âm của Tần Tư Thanh, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên mặt cậu, Tần Lãng cau mày hướng bên trong xê dịch.
Cảm giác được thân thể bị người nào đó nhấc bổng lên, rồi lại rời vào một cái ôm ấm áp, Tần Lãng không khỏi dụi dụi vào ***g ngực ấm ấp của đối phương, ghé vào bờ vai vững chắc của hắn tiếp tục giấc ngủ gian dở.
Nhà Lộ Diêu chỉ cách nhà hai cha con một dãy phố, Tần Tư Thanh bế Tần Lãng trong lòng, hai chân chậm rãi bước đi trên con đường đêm tĩnh lặng.
Giầy da dưới chân nam nhân phát ra tiếng vang rất êm tai, trên trời có hàng ngàn ánh sao lấp lánh làm bạn cùng ông trăng tròn, một buổi tối mùa hè mát mẻ hiếm hoi, Tần Lãng cứ thế trôi vào những giấc mơ ngọt ngào.
Trở về nhà, Tần Tư Thanh đem Tần Lãng bế vào phòng của cậu, rồi cởi giầy, đặt cậu lên chiếc giường mềm mại, động tác của Tần Tư Thanh vô cùng dịu dàng như sợ làm rơi vỡ một vật trân bảo.
Cuối cùng, hắn ở trên trán của Tần Lãng nhẹ nhàng hôn một cái, “Ngủ ngon.”
“Phải hảo hảo yêu thương nhóc con, phải luôn che chở cho nhóc, không được làm cho nhóc ấy thay đổi, cứđể cho nhóc ấy sống hạnh phúc hồn nhiên như bây giờ. Mà anh cũng đừng giống như tôi, cuối cùng không chỉ tổn thương người anh yêu, mà còn tổn thương chính mình.”
Nhớ tới người phụ nữ nửa tỉnh nửa say kia nói ra những câu này, cuối cùng còn ở trước mặt hắn khóc to như một đứa con nít.
Lộ Diêu quả thật là một người phụ nữ rất quyến rũ vàđầy mị lực, có thể dễ dàng khiến cho bất kì ai phải ghen tỵ với cô, mà sau khi nghe những lời mà cô nói, Tần Tư Thanh càng không có khả năng để nó phát sinh.
Tần Lãng vẫn quậy phá như trước mà lớn lên, còn không ngừng nháo loạn gây rắc rối cho hắn, nếu như hắn mà không ra mặt lên tiếng, thì khẳng định là nhóc này sẽ cứ thế mà làm trời làm đất đi.
Tần Tư Thanh nhìn Tần Lãng cười cười, làm cho Tần Lãng đang ngủ mơđột nhiên cảm giác từng trận hàn ý.
Có lẽ là vì hai ngày không được ngủ ngon, Tần Lãng đêm may ngủ thập phần trầm.
Buổi sáng Tần Tư Thanh từ trong chăn đào ra con heo lưỡi Tần Lãng vẫn còn mơ mơ màng màng. Mà Tần Lãng bị quấy rối giấc ngủ, không kiên nhẫn muốn đạp hai chân Tần Tư Thanh ra khỏi giường, mỗi lần muốn cậu tỉnh ngủđều phải tốn không ít khí lực.
“Xú tiểu tử.” Tần Tư Thanh một tay kéo lấy cánh tay Tần Lãng, bắt cậu ngồi dậy, “Rời giường.”
Tần Tư Thanh lấy khăn đã nhún nước lạnh chẹt chẹt hai mắt của cậu, Tần Lãng lập tức không còn buồn ngủ, mở mắt liền cùng Tần Tư Thanh la ó tranh cãi.
“Giữa trưa không trở về nhàăn cơm, ăn tại căn tin đi, sau giờ học thìđến tìm ba.” Tần Tư Thanh đối Tần Lãng dặn dò.
Tần Lãng miệng ngậm bánh quẩy sốt ruột gật gật đầu, “Đàn ông thời kì mãn kinh thật là hay dong dài.” Cậu than thở một câu.
Tần Tư Thanh nheo nheo hai mắt, theo bản năng sờ sờ mặt mình.
“Ê, Tần Lãng, cậu biết gì chưa, hôm trước trong trường học vừa xảy ra một chuyện vô cùng chấn động đó?” Phó Tư Bác hỏi Tần Lãng.
Tần Lãng thìđầy mặt nghi hoặc: “Chuyện gì?”
“Cậu thật không biết?” Phó Tư Bác kinh ngạc hỏi.
“Được rồi, đừng thừa nước đục thả câu, muốn nói thì nói lẹđi.” Tần Lãng phất phất tay, làm nhưđang đuổi ruồi bọ.
Mà lúc này, Phó Tư Bác đầy mặt thần bí chậm rãi nói: “Là chuyện của ba cậu cùng cô giáo Dương”
“Ba tui......?” Tần Lãng dừng lại động tác trên tay quay đầu ngạc nhiên nhìn Phó Tư Bác.
“Đúng vậy, nghe nói là ba cậu ngày hôm qua đã cự tuyệt lời tỏ tình của cô Dương, làm hôm đó cổ khóc quá trời luôn, rất nhiều người đi qua phòng giáo viên điều thấy hết. Nè nè, vậy là cậu khỏi cần phải lo lắng chuyện mẹ kế rồi nhen, coi cái mặt vui chưa kìa. Coi như yên tâm được rồi hé hé.” Phó Tư Bác cười nói.
Tần Lãng như rơi vào cõi mộng, cậu như thế nào lại không biết chuyện này? “Đây là sự thật?”
“Nhiều người như vậy đều nhìn thấy, chẳng lẽ còn giảđược hẻ?” Phó Tư Bác nhún nhún vai, “Dù sao tôi cũng biết có vậy thôi. Mà cũng kì, không lẽ, ba cậu không nói chuyện này cho cậu sao?”
“Không có......” Tần Lãng lắc đầu.
Thế là khi chuông vừa reo hết tiết một, Tần Lãng liền vội chạy chạy tới văn phòng của Tần Tư Thanh.
Trong phòng giáo viên lúc này chỉ có mình thầy Vương đang ngồi. Thầy Vương thấy Tần Lãng thở hổn hển vội vã tới văn phòng liền hỏi, “Yêu, tiểu Tần Lãng a, còn làm gì chạy vội như thế hả, có chuyện gì sao?”
“Ba con đâu rồi ạ?” Tần Lãng vừa thở vừa hỏi.
Thầy Vương suy nghĩ một hồi, “Hẳn làđang dạy ở trên lớp, ba con sáng nay sẽ dạy hai tiết đầu liên tiếp, phỏng chừng chắc còn đang ở trên lớp......” Còn không đợi thầy Vương nói hết câu, Tần Lãng đã như một cơn gió chạy đi mất.
Thầy Vương chỉ lắc đầu: “Đứa nhỏ này.”
Tần Lãng cũng không biết vì nguyên nhân gì lại khiến cho cậu đột nhiên muốn gặp Tần Tư Thanh đến thế, chỉ là vừa nãy nghe được những lời Phó Tư Bác nói, mũi cậu liền chua chua, mạc danh cảm động một trận.
Nhanh chóng chạy tới lớp học của Tần Tư Thanh, thấy hắn đang ngồi ở bàn giáo viên đọc sách, Tần Lãng đứng ở cửa vội hô một tiếng: “Ba ba.”
Tần Tư Thanh ngẩng đầu lên, Tần Lãng đang nhìn hắn chằm chằm.
Tần Tư Thanh hỏi: “Tìm ba có chuyện gì sao?”
Tần Lãng núp ởđằng sau cửa lớp, ánh mắt chua chua, nói không nên lời, chỉ có thể lắc đầu.
Tần Tư Thanh nhìn ra Tần Lãng cóđiểm không thích hợp, liền đi tới bên người cậu: “Làm sao vậy? Có phải hay không bị ai khi dễ?”
Tần Tư Thanh mang theo ý cười hỏi, Tần Lãng biết là ba ba lại đùa giỡn cậu, kiêu ngạo hất đầu phản bác: “Làm gì có ai dám khi dễ con chứ!?”
“Vậy con chạy tới đây làm gì? Bộ nhớ ba hả?”Đôi mắt sau thấu kính mang đầy trêu tức, Tần Lãng thế mà lại gật đầu thừa nhận, “Dạ.”
Bị Tần Tư Thanh nhìn chằm chằm khiến mặt cậu có chút nóng lên, Tần Lãng trừng lại hắn, thanh âm có chút lắp bắp: “Người, người nhìn chằm chằm cái gì vậy.”
“Ba ba thích nhìn con à.” Tần Tư Thanh cười như hồ ly.
Tần Lãng ngượng ngùng quay mặt không thèm nhìn Tần Tư Thanh nữa, “Ai thèm ba nhìn chứ!”
“Tại ba muốn nhìn a.”
“Người......”
“Vậy mau nói cho ba biết, rốt cuộc có chuyện gì?”
“Ân...... Con nghe nói người cùng cô Dương, chính là, chính là người từ chối côấy......” Tần Lãng nói năng lộn xộn, trái tim cậu cứ bình bịch bình bịch đập loạn một cách lợi hại, Tần Lãng cuối cùng cũng vẫn không thểđem lời nói hoàn chỉnh, cậu bỏ lại một câu: “Thực xin lỗi!” Rồi bỏ chạy.
Tần Tư Thanh nhìn theo cậu con trai vụng về nhà mình, trong mắt loan đầy ý cười.