Tần Gia Phụ Tử

Chương 20

“Tần Lãng, buổi tối đi chơi cùng tụi tui không?” 

“Đi chỗ nào? Có cái gì vui đâu mà chơi.” Tần Lãng nói một cách chán nản.

Phó Tư Bác thần bí hề hề dí sát tới bên người Tần Lãng, dụ dỗ: “Dắt cậu tới một nơi rất là thú vịđó nha.”

“Cái gì mà thú với chả vị?” Tần Lãng một chút hứng thú muốn đi cũng không có, Phó Tư Bác chỉ cười hì hì: “Tới lúc đó liền biết.” 

Tần Lãng cũng không đem lời của tên dở hơi Phó Tư Bác đặt ở trong lòng, cậu đeo lên túi sách rời khỏi phòng học.

Khi sắp đến cổng trường thì có tiếng ai đó gọi cậu lại, “Tần Lãng, chờ một chút!”

Tần Lãng quay đầu, thấy Hạ Hiểu Lêđang đứng ở phía sau.

“Tần Lãng, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Hạ Hiểu Lê trên người vẫn mặc chiếc váy màu trắng quen thuộc, ngực kịch liệt phập phồng, tóc trên trán bị dính mồ hôi ướt nhẹp, có vẻ nhưđã chạy vội một đường tới đây.

“Cậu tìm tôi có việc gì?” Tần Lãng ngạc hiện hỏi, rõ ràng mấy năm nay hai người không hề tiếp xúc với nhau, cậu cũng đâu chọc ghẹo gì cô ta. 

Hạ Hiểu Lê chầm chậm bước tới đối diện với Tần Lãng, sau đó lại cúi đầu, hai tay nắm lấy quai cặp trông có vẻ khá khẩn trương, Tần Lãng vẫn đứng trước mặt cô không nhúc nhích, để xem điều mà cô ta muốn nói là gì.

“Tần Lãng, tôi thích cậu!” 

Rốt cục, dồn hết dũng khíđể nói ra lời tỏ tình, Hạ Hiểu Lê ngẩng đầu, trên mặt đều là thần tình “bất chấp mọi thứ”.

Tần Lãng ngây ngốc vài giây, sau đó cứng ngắc “Nga” một tiếng.

Hạ Hiểu Lê biểu tình có chút thất vọng, cô cúi đầu quay sang chỗ khác, “Tôi thích cậu lâu lắm rồi, tôi sợ mai mốt tốt nghiệp sẽ không còn cơ hội để gặp cậu nữa, chi bằng nói ra bây giờ luôn.”

Vừa nói xong, cô từ trong túi sách lấy ra một lá thư tình đưa đến trước mặt Tần Lãng: “Trước đây lúc cậu đem lá thư này để trong học bàn thì tôi đã biết là cậu thích tôi rồi. Tôi vẫn luôn chờ lời thú nhận của cậu, nhưng mà sau phong thư này cậu cũng không tìm đến tôi nữa. Lúc trước tôi cứ nghĩ là con gái thì không nên chủđộng, vì thế tôi chỉ có thể chờđợi, chờ cậu tự mình nói ra lời yêu tôi.” (má nì quá sến súa~=.=)

Khi nói ra những lời này, mặt Hạ Hiểu Lêđãđỏ như máu, Tần Lãng triệt để trợn tròn mắt chết lặng, mạc danh kỳ diệu tỏ tình, còn mạc danh kỳ diệu bay ra một lá thư tình, đã vậy còn nói là mình viết? Hồi nào vậy trời!? Cậu rõ ràng chưa bao giờ viết thư tình cho Hạ Hiểu Lê cơ mà?

Tần Lãng vội vã giật lấy lá thư, mở ra bên trong vừa thấy chữ viết mà cậu vô cùng quen thuộc, không đâu xa lạđây chắc chắn là kiệt tác của cái tên ông nội Phó Tư Bác rồi!

Tần Lãng trong nháy mắt liền hiểu được, Phó Tư Bác lúc trước làm ra việc này chắc làđịnh giúp hắn tỏ tình đây mà.

Tần Lãng đem thư tình cầm trong tay, nhìn bộ dạng khẩn trương hiện tại của Hạ Hiểu Lê, trong lòng cảm thấy thực bình thường, không còn tiếng đập thình thịch như trước kia, nhưng cậu vẫn luôn nghĩ Hạ Hiểu Lêđáng yêu, từ tiểu học đến bây giờđều rất xinh đẹp. Cô ta cũng là người đầu tiên khiến cho trái tim cậu rung động đấy thôi. 

Nhưng còn hiện tại thì sao? Tần Lãng ở trong lòng suy nghĩ, hình như giống mà hình như cũng không giống.

Hạ Hiểu Lê thấy Tần Lãng không nói gì, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Nói ra hết rồi nên tớ cũng cảm thấy dễ chịu hơn, cứ như vậy đi. Hẹn gặp lại.”

Cô xoay người liền bỏ chạy. Tần Lãng không tự chủđược gọi tên cô: “Hạ Hiểu Lê!”

Hạ Hiểu Lê lập tức đứng yên, Tần Lãng dưới ánh chiếu tàđầu có chút choáng choáng, đã nói ra những lời mà mình thậm chí còn chưa suy nghĩ kĩ, “Chúng ta kết giao đi.”

Hạ Hiểu Lê quay đầu lại, miếm môi, trên mặt đỏ bừng, cuối cùng cô chỉ gật gật đầu rồi bỏ chạy như bay.

Tần Lãng đứng ở tại chỗ sững sờ, cậu cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân đầy mặt mê mang.

“Tần Lãng.” Tần Lãng nghe thấy tiếng kêu ngẩng đầu, ba ba đang đứng ở trước cổng trường đợi cậu.

Không biết là do Tần Tư Thanh đột nhiên xuất hiện dọa sợ hay sao, Tần Lãng cảm thấy trái tim mình lại không an phận mà loạn đập, thình thịch thình thịch, cả ***g ngực đều như vang dội tiếng trống.

Tần Tư Thanh ngày mai sẽ rời khòi, ở nhà làm sẵn một bàn đồ ăn, chờ Tần Lãng trở về, nhưng tan học đã qua một lúc lâu mà Tần Lãng còn chưa thấy mặt, nên hắn mới lo lắng màđi tới trường xem.

Vừa hay, một màn tỏ tình kia đều lọt vào mắt của Tần Tư Thanh, mà hắn cũng cố tình không đề cập đến, làm như thường lệ tới trường đón Tần Lãng, dắt cậu về nhà.

Đến cuối cùng vẫn là Tần Lãng không thể chịu được nữa, cùng Tần Tư Thanh nói: “Ba ba, vừa rồi Hạ Hiểu Lê nói thích con.” 

“Ân, rồi sau đó?” Ba ba thoạt nhìn đều bình thản như mọi ngày.

Tần Lãng vẻ mặt ảo não gục đầu xuống, “Con đãđồng ý rồi.”

“Vậy không phải là chuyện tốt sao? Lúc trước không biết là ai cứ theo đuôi ba nói thích cô bạn học cùng lớp?” Tần Tư Thanh khẽ cười nói.

“Nhưng mà không phải như vậy.” 

“Tại sao lại không phải hử?” 

“Không biết, chính là không giống với lúc trước.” Tần Lãng rối đến lông mày đều xoắn quẩy cùng một chỗ.

Tần Tư Thanh nắm tay cậu, dưới ánh hoàng hôn bóng hình của hai người hoàn quyện vào nhau. Tần Tư Thanh cũng không nói gì nữa. 

Lúc vềđến nhà, Tần Lãng nhìn thấy trong viện có một chiếc xe hơi mới, cậu liền hào hứng ném cặp sách nhào lên coi coi, “Đây là xe hơi của ai vậy ạ?

“Tiểu Lãng.” Ngoài cưa vang lên tiếng của ông nội, Tần Lãng ngẩng đầu nhìn sau đó vui sướng chạy tới: “Gia gia! Ông đã trở lại!”

“Thế nào? Có thích chiếc xe này không?” 

“Thích! Chẳng lẽ là tặng cho con sao?” Tần Lãng thân thủ lau lau đầu xe, không ngừng khen ngợi.

Tần Lãng gia gia cười tủm tỉm nói: “Là cho ba của con, mai mốt lên thành phốở còn có phương tiên đi lại, chờ con trưởng thành ông nội sẽ mua cho con một chiếc xe còn tốt hơn chiếc này nhiều.”

“Xí, nguyên lai không phải cho con à.” Tần Lãng đầy mặt ghét bỏ phủi phủi tay, ra vẻ ta đây rất mất hứng. Lão gia tử bị chọc đến cười ha ha vui vẻ. 

Cơm nước xong, đợi Tần Lãng lên lâu, lão gia tử liền gọi Tần Tư Thanh lại nói chuyện.

“Không bằng con cứđến tiếp nhận công việc làm ăn của ta, nay cũng một bó to tuổi rồi, ta nghĩđãđến lúc ta nên nghĩ ngơi. Nếu con có thể giúp ta quản lý mọi chuyện ở công ty thì ta có thể thoải mái dưỡng già rồi.”

“Con không có hứng thú với công việc này.” Tần Tư Thanh mí mắt cũng chẳng thèm nâng lên, tiếp tục lau lau chùi chui cặp kính trong tay. 

Lão gia tử tay cầm quải trượng run run, cuối cùng vẫn kiếm chếđược bản thân không cầm cây gậy nện thẳng vào người Tần Tư Thanh.

Hai người đối thoại trước sau như một vô cùng ngắn ngủi, lão gia tử bị chọc tức, tinh thần có chút không tốt, quyết định trở về phòng uống vài viên thuốc định tâm đơn.

Tần Lãng nằm lăn ra giường gọi điện thoại cho Phó Tư Bác, nghe tiếng ồn ào ởđầu dây bên kia, Tần Lãng hiếu kì hỏi hắn: “Cậu hiện tại đang ởđâu?” 

“Trong câu lạc bộ a!”

“Cậu nói đùa đi, chưa đủ tuổi làm sao vào đóđược!?” Tần Lãng lập tức ngồi bật dậy, ngạc nhiên thì cũng có chút chút, nhưng phần nhiều lại là hưng phấn.

“Hắc, ca ca cuả người là ai cơ chứ, nơi nào tôi muốn tới thì liền tới à.” Tần Lãng thậm chíđều có thể tưởng tượng đến bộ mặt thối nát vênh váo của Phó Tư Bác ở bên kia, “Uy, vậy cậu cóđịnh đến không à, không tới thì tui chơi một mình nha.”

“Đến! Đương nhiên đến! Ngu sao mà không tới chứ, cậu chờ tiểu gia, thay quần áo xong tui lập tức tới liền.” Tần Lãng treo điện thoại xong liền phóng tới tủ quần áo bên cạnh, chỉ thấy bên trong có vài bộđồở nhà, phỏng chừng là ba ba đã sắp xếp lại hết rồi.

“Ba ba!” Tần Lãng vội vã kêu Tần Tư Thanh lên. 

Lúc Tần Tư Thanh giúp cậu lôi ra vài bộ quần áo đi chơi, nhìn thấy bộ dáng vô cùng háo hức của Tần Lãng, trong lòng lại suy đoán tên nhãi con nhà mìng lại muốn đi đâu đây.

Tần Lãng hai ba cái đãđem quần áo trên người lột sạch sẽ, nhanh chóng cầm lấy quần áo Tần Tư Thanh đưa tới yếm thử vài cài rồi mặc vào, vừa xong xuôi đã lập tức chạy đến tựu vãng ngoại bào (chạy vô cùng nhanh).

Tần Tư Thanh nhãn tình hơi hơi nhíu lại, nhìn chằm chằm bóng dáng cao chạy xa bay của Tần Lãng.

Bình thường Tần Tư Thanh đưa cái gì thì Tần Lãng sẽ mặc cái đó, đâu có chúýđến kiểu dáng đẹp xấu bao giờ, hôm nay lại khác thường như vậy. Chẳng lẽ là hẹn hò với bạn gái?

Tần Tư Thanh suy nghĩ một hồi thấy khả năng này rất lớn. 

Vào tới câu lạc bộ, Tần Lãng thẳng thắn tán thưởng nơi này thật tuyệt vời, giữa ánh đèn đầy màu sắc và tiếng nhạc đinh tai nhức óc, cậu cuối cùng cũng thấy được tên Phó Tư Bác đang nhảy loạn trên sàn nhảy, còn Tào Đông Đông thì bị vứt xó một bên, rầu rĩ uống nước trái cây.

Tần Lãng rót xuống một ly rượu, sau đóđối Tào Đông Đông nói: “Đừng uống thứđó nữa, mau uống cái này này.”

Nói xong liền nhét vào tay Tào Đông Đông một ly rượu đầy, gặp Phó Tư Bác vừa lúc quay lại, thoạt nhìn là nhảy đến mệt mỏi rồi, không ngừng hô khát nước, rồi giật lấy ly rượu Tần Lãng vừa đưa cho Tào Đông Đông uống ngay một ngụm. 

Tào Đông Đông lên tiếng: “Đến đây là không được đâu, cô chú về nhà mà biết được sẽ mắng chúng ta.”

“Ngươi theo ta một đường đến đây đều cằn nhằn lải nhải miết, bộ không phiền hả? Ngồi qua một bên đi.” Phó Tư Bác khinh thường dùng chân đáđá Tào Đông Đông, Tào Đông Đông đành dịch sang bên cạnh.

Tần Lãng hỏi: “Cậu rốt cụôc vào đây bằng cách nào?” 

“À, chổ này là do chú của tôi mở, tôi muốn thìđến chơi thôi.” Phó Tư Bác gãi gãi đầu, đem thân mình tựa vào trên người Tào Đông Đông, lôi một điều thuốc nhét vào miệng, nhìn như kẽ du côn.

Pho Tư Bác đưa một điếu cho Tần Lãng, Tần Lãng lắc đầu từ chối: “Tôi không hút thuốc.”

“Sao thế? Sợ ba cậu mắng hả? Cậu mới vừa uống rượu đấy thôi.”

“Không phải, chỉ là tôi không thích.” Tần Lãng nhìn chung quanh đánh giá, trong mắt tràn ngập tò mò và hứng thú.

“Đừng nhìn làm gì, sẽ không có ai nói chuyện với chúng ta đâu.” Phó Tư Bác thở dài.

Tần Lãng quay đầu ngạc nhiên,”Hả?” 

“Chú tôi đã dăn dò mấy tiếp viên trong đây rồi, họ sẽ không cho người khác đến gần hay nói chuyện với tụi mình, chỉ cho tôi đem bạn đến chơi thôi. Nếu mà cãi lời thìổng sẽ mách cho ba tôi biết.” Phó Tư Bác không ngừng càu nhau rót xuống một ly rượu vang.

Tào Đông Đông ánh mắt nhìn chằm chằm mọi hành động của Phó Tư Bác, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu đừng uống nữa. Nếu dì mà biết được thì sẽ lại mắng tôi.”

“Không sao, chuyện này tôi gánh cho cậu.” Phó Tư Bác ngược lại lần đầu tiên hào phóng đối đãi với Tào Đông Đông như vậy, nhưng Tần Lãng vẫn nhìn ra được Phó Tư Bác nhất định là không cóý tốt gìđâu, rõ kỳ quái.

Quả nhiên chỉ thấy Phó Tư Bác rót một ly rượu khác đưa cho Tào Đông Đông, “Uống hết đi!”

“Tôi không uống.” Tào Đông Đông nhất quyết ngậm chặt miệng, Phó Tư Bác uy hiếp nói: “Cậu mà không uống, lúc về nhà tôi sẽ nói là do cậu dạy hư tôi.”

“Cậu lần trước cũng ép tôi uống một lần rồi!” Tào Đông Đông đứng lên tức giận đẩy Phó Tư Bác ra, trên mặt rõ ràng là mất hứng.

Thấy Tào Đông Đông sắp nổi xung Tần Lãng nhanh chân đạp Phó Tư Bác một cước: “Được rồi, cậu ta không muốn uống thìđừng ép buộc nữa, Phó Tư Bác, cậu làm ra hành động đê tiện như vậy mà không thấy ngại à?” 

“Hắc, tôi cũng không tin hắn sẽ không uống!” Phó Tư Bác lại chậm rãi rốt một ly khác đưa đến trước mặt Tào Đông Đông, “Mau nghe lời bổn thiếu gia uống hết đi, uống hết ly này thì mọi chuyện đều coi như không có. Nếu mà không uống...... Này, nãy giờ lời tôi nói cậu có nghe không hả?”

Tào Đông Đông vẫn nhếch miệng ương ngạnh, Tần Lãng thấy chướng mắt cũng vừa định đi khuyên ngăn, ngươi nói coi cái tên Phó Tư Bác chết tiệt này tại sao lại cứ thích tra tấn một người thành thật như thế.

Thế nhưng giây tiếp theo, Phó Tư Bác đã làm ra một hành động khiến cho Tần Lãng trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy Phó Tư Bác đem ly rượu đưa đến miệng uống cạn, rồi lập tức nhào qua hung hăng đẩy ngã Tào Đông Đông trên sô pha, nhắm ngay miệng Tào Đông Đông hôn tới.

Tần Lãng xem mà choáng váng cảđầu óc, “Phó Tư Bác, cậu cmn uống rượu tới hồđồ rồi hả!? Cậu có biết mình đang làm cái gì không, mau tránh ra khỏi người cậu ấy.”

Phó Tư Bác nào thèm quan tâm lời Tần Lãng nói, hai người cứ thế miệng đối miệng gắt gao hòa thành một khối, chẳng những không buông mà Phó Tư Bác còn dính chặt hơn, rượu theo khe hỡ giữa hai đôi môi mà chảy xuống, Phó Tư Bác đối Tào Đông Đông không ngừng cắn rồi mút vào, Tào Đông Đông chỉ có thể ra sức giãy dụa, “Cậu buông tôi ra!”

Không ít người bị thu hút mà nhìn sang bên này, có người còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nhưng cũng có người lại chán ghét chê bai: “Ghê tởm muốn chết.”

Phó Tư Bác đè nặng lên thân thể Tào Đông Đông kịch liệt hôn môi, Tần Lãng nói cái gì nãy giờ cũng chưa nghe lọt vào tai lấy một chữ. 

Tần Lãng sợ tới mức chân đều nhuyễn, này, rốt cuộc thì hai cái đứa kia đang làm cái giống gì vậy!? Tần Lãng khó xửđứng chôn chân tại chỗ, xấu hổđến nỗi không biết phải làm sao.

Đột nhiên có ai đó vỗ lên vai của Tần Lãng, chỉ thấy Tần Tư Thanh đang đứng ở phía sau cậu, sắc mặt biến đen nhìn Tần Lãng. 

Tần Lãng nhìn nhìn bọn Phó Tư Bác ở bên kia ghế lô, lại nhìn qua Tần Tư Thanh, trong đầu nhất thời trống rỗng.

“Ba gọi cho con nhiều lần như vậy, tại sao lại không bắt máy?”

“Con....” Tần Lãng chỉ ngây ngốc nhìn Tần Tư Thanh. 

Tần Tư Thanh thấy tên thỏ con nhãi ranh nhà mình đầy mặt ngơ ngác, hơn nữa thoạt nhìn cũng không xảy ra vấn đề gì lớn, tâm tình nóng như lửa đốt vừa rồi mới nhuyễn đi vài phần, “Mau theo ba về nhà.”

Tần Lãng vẫn lo lắn nhìn qua bọn Phó Tư Bác, “Cậu ta, bọn họ......”

Tần Tư Thanh quay đầu nhìn thoáng qua, bộ dáng vẫn thực bình thản, chỉ nói một câu: “Còn nhỏ như vậy màđã hồ nháo.” 

Chẳng phải chuyện này là không đúng, không nên xãy ra sao, tại sao ba không qua ngăn cản hai đứa nó? Với lại bọn họđều là con trai nha! Chuyện này không phải rất kì cục sao?

Tần Lãng ngốc ngốc nhìn nhìn Tần Tư Thanh, trong mắt trừ bỏ khiếp sợ vẫn là khiếp sợà.
Bình Luận (0)
Comment