Tần Gia Phụ Tử

Chương 29

Đến lớp học ban đêm, Tần Lãng cứ thế ngồi bất động ở trong phòng tới cuối buổi.

Phó Tư Bác cùng Tào Đông Đông vẫn chưa tới, bất quá Phó Tư Bác mà cóđến học thì mới là

chuyện lạ của năm.

Cho đến khi tan lớp, Tần Lãng cũng không dám về nhà. 

Cậu hiện tại sợ nhất chính là việc gặp Tần Tư Thanh, bản thân cậu vẫn chưa nghĩ ra cách nào để có thể đối mặt với hắn. Cùng các học sinh khác rời khỏi lớp, Tần Lãng một mình đi trên con đường nhỏ, rồi ngồi xổm ven đường nhàm chán khều khều mấy hòn sỏi.

Khi Tần Tư Thanh trở về mới phát hiện Tần Lãng không có ở nhà, mới đầu hắn cũng không để ý cho lắm. Nhưng đợi đến hơn mười một giờ cũng không thấy Tần Lãng, hắn liền sốt ruột gọi điện thoại đến Phó gia, Phó Tư Bác lại nói cậu không có ở đây.

Tần Tư Thanh lại hướng tới nhà Sở Hải, vừa lúc gặp Sở Chinh lưng đeo Guitar đang đi trên hành lang.

“Tiểu Lãng không đi cùng cậu sao?”

Sở Chinh lắc đầu. 

Tần Tư Thanh cũng không nhiều lời, cầm chìa khóa xe trong tay lập tức rời khỏi.

Lúc Sở Hải mở cửa ra, Sở Chinh vẫn đứng ở trước cửa, thấy hắn chậm chạp không tiến vào liền hỏi: “Có vào hay không hả?”

“Có chút việc.” Sở Chinh đem Guitar để trên mặt đất.

“Em muốn đi đâu?” Sở Hải hỏi với theo, mà Sở Chinh đầu cũng không quay lại đã biến mất tại góc hành lang.

Lại nói đến Tần Lãng, lần này cậu chỗ nào cũng không đi, chỉ ngồi xổm ở ven đường gần trường học, đang cố gắng gỡ từng khúc mắc trong lòng.

“Nè, trên người có tiền không?” Hai tên nam sinh cao ráo, mặt mày du côn, đứng ở trước Tần Lãng lên giọng, cậu giương mắt nhìn bọn họ, “Cút ngay!”

“Thao, dám nói chuyện kiểu đó với lão tử hả!?” Người nọ đột nhiên đá Tần Lãng một cước, cậu cũng phản ứng mau lẹ, thân mình nhanh chóng né qua một bên, chỉ có ngón tay bị trày một chút.

Tần Lãng soạt một cái đứng lên, đúng lúc tâm trạng tiểu gia đây không tốt, hai tên khốn kiếp này là tự tìm chết mà.

Cậu vừa định động thủ, liền nghe thấy sau lưng có tiếng gọi: “Tần Lãng.”

Hai tên nguyên bản muốn tống tiền Tần Lãng, sau khi thấy rõ người đến là ai thì không hẹn mà cùng đồng thành: “FML, là thầy giáo!(FML=F*** my life) Chạy trước đi, mai mốt thu thập tiểu tử này sau.” 

Nói xong hai người liền cuốn cuồng chạy thoát thân.

Tần Lãng đứng im re tại chỗ, Tần Tư Thanh hướng cậu đi tới, “Về nhà.”

Thấy cậu vẫn ngoan cố không chịu nhúc nhích, Tần Tư Thanh cởi áo khoác phủ lên người cậu rồi kéo về hướng chiếc xe đang đậu.

“Con không muốn về nhà!” Tần Lãng vẻ mặt đầy kiên định, ôm lấy thân cây bên cạnh không chịu buông tay.

“Trở về rồi nói.” Tần Tư Thanh đen mặt nhìn về phía Tần Lãng.

Mà Tần Lãng vừa thấy sắc mặt Tần Tư Thanh, trong lòng đã biết lúc này mà đi thì không phải sẽ lập tức gặp tai ương sao, cậu lắc đầu ngoay ngoảy: “Con không đi!”

“Vì sao?” Tần Tư Thanh buông Tần Lãng xuống, giương đôi mắt lạnh lùng nhìn cậu: “Nói lý do ra.”

“Con không muốn thấy người.” Tần Lãng không chút suy nghĩ, há mồm liền nói ra câu này.

Tần Tư Thanh trầm mặc trong chốc lát rồi gật đầu, khiêng Tần Lãng lên, làm cậu sợ đến nổi tay quơ cào loạng xạ: “Người thả con xuống dưới! Đã nói không quay về là không quay về! Con sẽ kêu cứu đó!” 

Tần Tư Thanh không nói hai lời đem Tần Lãng nhét vào trong xe, đóng cửa lại. Mà cậu lúc này đang nằm dài trên ghế giả chết. Tần Tư Thanh cười lạnh một tiếng khởi động xe.

Thời điểm xe quay đầu lại, từ kính chiếu hậu có thể thấy được một chiếc xe máy đậu ở cách đó không xa, chủ nhân của nó là Sở Chinh cũng đang nhìn về phía bên này.

Sau khi thành công mang Tần Lãng về nhà, cậu liền lủi vào phòng, đem cửa đóng sầm một cái thật vang.

Tần Tư Thanh tiến tới gõ cửa, “Tần Lãng, đi ra!” Tần Lãng ở bên trong dùng chăn che đầu, phủ thật kín để không nghe thấy âm thanh bên ngoài.

Tần Tư Thanh nhu nhu mi tâm, hắn quả là hết cách với tên nhãi con này mà. Tìm vài bộ quần áo cất vào hành lý xong, Tần Tư Thanh để lại trên bàn ít tiền rồi rời đi.

Không thể nóng vội, trước để nhãi con này ổn định lại đã rồi nói tiếp.

Tần Tư Thanh đến khách sạn mướn một gian phòng, tính toán ở bên ngoài khoảng một, hai ngày.

Mà ở nhà lúc này, Tần Lãng tưởng rằng Tần Tư Thanh cũng sinh khí mình, cho đến khi phát hiện Tần Tư Thanh không cóở nhà cậu mới đứng ngồi không yên, đã khuya thế này rồi mà ba còn đi đâu chứ?

Đầu óc của cậu lúc này chứa đầy nghi vấn, bắt đầu có chút hối hận vì đã cãi nhau với Tần Tư Thanh. Một lúc sau chuông cửa vang lên, Tần Lãng cấp bách nhảy dựng chạy tới cửa.

Đi đến huyền quan, cậu ra vẻ bình tĩnh chậm rì rì mở cửa ra, nhưng đứng ở trước mặt cậu lúc này lại là Sở Chinh.

“Anh tới làm gì?” Tần Lãng trong lòng có chút thất vọng.

“Buổi tối hôm nay anh có trình diễn, đi không?” 

Nếu đổi là trước đây, Tần Lãng chắc chắn sẽ không nói hai lời cùng đi với Sở Chinh, nhưng hiện tại cậu một chút hứng thú cũng không có, “Em không đi đâu!”

“Bởi vì ba cậu sao?” Sở Chinh tựa hồ nhưđã biết trước cậu sẽ không đi, Tần Lãng lại lắc đầu, “Chính là không muốn đi thôi!”

“Ừ.” Sở Chinh đem Guitar đưa cho Tần Lãng, “Cho cậu mượn chơi.”

Tần Lãng nhìn chiếc Guitar trước mặt, đây chính là vật mà bình thường Sở Chinh luôn xem như bảo bối, lúc mới biết nhau đến chạm một cái hắn cũng không cho, mà hôm nay tại sao lại khác thường như vậy, “Cho em mượn?” Tần Lãng kinh ngạc hỏi, một bàn tay cũng không kiềm được nhận lấy.

“Ừ.” Sở Chinh đưa guitar choTần Lãng xong liền muốn rời khỏi.

“Vậy buổi tối hôm này anh lấy cái gì mà diễn?” Tần Lãng vội nói.

“Không đi nữa.” Sở Chinh không quay đầu lại đi thẳng vào nhà. 

Nhìn chiếc cửa đóng chặt ở phía đối diện, Tần Lãng nghĩ rằng, Sở Chinh này thật sự là  quái nhân.

Bất quá nhìn thấy chiếc guitar trong tay mà cậu thèm nhỏ dãi đã lâu, Tần Lãng cũng hơi chút vui vẻ lên, nhưng nhìn đến đồng hồ báo thức trong phòng khách đã gần đến nửa đêm, mà ba cậu không biết đang ở phương nào? Tần Lãng lại đầy mặt buồn bực.

Thật đáng ghét! Ba ba như thế nào có thể đối với nhi tử có loại ý nghĩ như vậy chứ!? 

Chẳng lẽ mình làm vậy là sai? Vốn chính là phải cự tuyệt không phải sao, nhưng vì cái gì trong lòng lại cảm thấy không thoải mái chút nào hết?

“Em vừa đi đâu vậy?” Vừa thấy Sở Chinh vào cửa, Sở Hải liền hỏi.

“Nhà Tần Lãng.” 

Ánh mắt của Sở Hải có chút biến đổi, quay đầu quan sát Sở Chinh, “Em ngược lại đối với tiểu tử kia rất để bụng nha!”

“So với ai đó đánh chú ý lên ba người ta thì vẫn tốt hơn nhiều.” Sở Chinh lấy một chai nước trong tủ lạnh ra rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

Sở Hải đứng ở bên ngoài hô: “Em không phải thích con gái sao?”

Sở Chinh không có đáp lời. Sở Hải chỉ đành thở dài lắc lắc đầu, từ nhỏ hắn đã không thể hình dung được tính tình của đứa em này, có chút lập dị, thích độc lai độc vãng lại rất trầm tĩnh

Đánh chủ ý lên ba của cậu sao......

Sở Hải khẽ cười, hắn thật sự rất để ý đến việc có thể cưa đổ Tần Tư Thanh. Chỉ mới nghĩ đến y chút xíu mà đỏ mặt rồi, chậc chậc...... 

Tần Lãng ôm guitar của Sở Chinh chơi một hồi thấy hết hưng trí liền đi tới phòng khách. Cậu vụng trộm chạy đến cửa phòng Tần Tư Thanh hết nhìn đông lại nhìn tây, Tần Tư Thanh không có trong phòng.

Đã muộn như vậy mà chưa chịu về nhà nữa! (#╰ 皿╯)

Tần Lãng gọi điện cho Tần Tư Thanh, điện thoại thông, nhưng Tần Tư Thanh thật lâu cũng không bắt máy. Tần Lãng lại tiếp tục gọi, gọi đến lần thứ mười ba rốt cục có người nhận máy, “Alô, cậu là ai?”

Đối phương còn chưa nói hết câu, Tần Lãng liền ba một tiếng dập mạnh điện thoại. Người ở đầu dây bên kia không phải Tần Tư Thanh, mà là giọng nói xa lạ của một người đàn ông.

Ba ba là thích nam nhân đi...... 

Chẳng lẽ hiện tại ba ba đang cùng người đàn ông khác ở chung một chổ? Ghê tởm chết!

Tần Lãng tức giận đạp bàn tra ở trước mặt một cước, thật ghê tởm! Thật ghê tởm quá đi! Giống  y như biến thái!

Mà Tần Lãng cũng không biết chính mình vì sao lại để ý chuyện này như vậy, đồng thời cũng xem nhẹ điểm ấy, chỉ nghĩ đến bộ dáng Tần Tư Thanh cùng nam nhân khác ấp ấp ôm ôm vô cùng ái muội liền cảm thấy thật sinh khí! Thật ghê tởm!
Bình Luận (0)
Comment