Tần Gia Phụ Tử

Chương 32

Thấy Tần Lãng không lên lớp, Phó Tư Bác chủ động gọi điện tới dò hỏi tin tức. Tần Lãng cũng chỉ nói cho có lệ hai câu liền muốn ngắt cuộc gọi, thấy thế Phó Tư Bác không vòng vèo nữa, lập tức phun ra điều khiến hắn hưng phấn từ sáng đến giờ: “Tớ nói cho cậu một tin tốt, ba của cậu không dạy lớp chúng ta nữa. Nghe nói......Ờ… Tớ đã quên mất cái người hói đầu kia nói những gì, dù sao chuyện quan trọng là ba cậu đã thôi việc rồi.”

“Cái gì!?” Tần Lãng lập tức nhảy dựng lên từ trên sô pha.

Phó Tư Bác tiếp tục dùng ngữ khí có chút nhàn nhã bồi thêm: “Đúng vậy, ba của cậu không còn dạy ở trường nữa......”

“Bàn thứ ba, đếm ngược từ hàng cuối lên, em học sinh bận áo khoác trắng đang cúi cầu nghe điện thoại, đúng! Em đó!! Mời em đứng lên cho tôi!” Lúc này một thanh âm mười phần trung khí của một người đàn ông vang lên bên kia đầu dây, làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người.

“Cúp cúp, ông thầy hói đầu mới tới này thật cmn đáng ghét.” Phó Tư Bác vội vàng treo máy.

Tần Lãng choáng váng. 

Thôi việc? Vậy ba đã đi đâu rồi?

Nhớ tới chuỗi sự việc vừa xảy ra trước đó không lâu, Tần Lãng đã có chút đứng ngồi không yên.

Ba hẳn là rất tức giận đi? Vậy là ba đã bỏ mặc không quan tâm đến mình nữa? Là vì mình làm cho ba giận sao?

Càng nghĩ, Tần Lãng càng thấy tức, cậu trực tiếp tông cửa chạy ra ngoài. Nhất định phải tìm ông ba vương bát đản nói cho rõ ràng, làm gì có cái thể loại cha như thế chứ!?

Tần Lãng tìm tới khách sạn mà Tần Tư Thanh ở, sau khi hỏi thăm nhân viên tiếp tân thì biết được hắn đã trả phòng. Tần Lãng bắt đầu có điểm lo lắng, chẳng lẽ,...... ba thật sự cứ như vậy ném chính mình, mặc kệ không quan tâm nữa? Một mình mình biết sống làm sao đây?

Tần Lãng ủ rũ trở về nhà, cậu ngồi thừ người nhìn nhìn điện thoại do dự hồi lâu, rốt cuộc là nên gọi hay là không nên gọi? Nếu gọi đi thì, hai người vừa phát sinh chuyện tình kì cục như vậy, cậu nên nói những gì đây? Làm thế không phải thực xấu hổ sao? Còn nếu không gọi...... Vây ai sẽ nuôi nấng, chăm sóc cho mình chứ? Đúng, chính là nguyên nhân này, ổng chính là ba của mình, một người ba thì phải làm tròn trách nhiệm của mình không phải sao? Sợ gì chứ, mình lập tức gọi qua!

Vì thế Tần Lãng hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh bấm số điện thoại của Tần Tư Thanh, điện thoại reo vang vài tiếng giòn giã, “Kính chào quý khách, số máy quý khách vừa gọi hiện không liện lạc được….”

Thậm chí không tiếp điện thoại của mình luôn! Tần Lãng cảm giác tất cả tóc trên đỉnh đầu mình đều dựng thẳng lên cả rồi.

Lúc này chuông cửa lại đột nhiên vang lên, Tần Lãng buông điện thoại, trong lòng lại ẩn ẩn có chút chờ mong cùng vui sướng, chẳng lẽ là ba ba? Cậu chậm chậm di chuyển tới huyền quan, dán dính người lên trên cửa, rồi thông qua lỗ mắt mèo nhìn ra bên ngoài thám thính tình hình, nhưng nhìn nãy giờ vẫn không thấy ai hết. Cậu run tay mở khóa an toàn, đẩy cửa ra, lát nữa phải nói chuyện như thế nào đây?......

“Tiểu Lãng.” 

“Ông nội!?” Tần Lãng kinh ngạc nhìn ông nội đang cười ha hả trước mặt, chính là quá mức kinh ngạc, về phương diện khác thì cũng có một chút thất vọng.

Không phải ba ba......

………………..

“Vì sao phải đi B thị?” Tần Lãng nghe xong lời gia gia nói, tâm tình càng không thể ổn định thêm được nữa.

“Để làm quen một chút với hoàn cảnh bên kia mà thôi, về sau ba con ở bên đó công tác cũng tiện hơn. Cho nên… gia gia không phải đã đến đây sao, ông sẽ chăm sóc cho tiểu Lãng nhóa~”

Tần Lãng nhìn lão gia tử cười đến không thể khép miệng, trong lòng có chút vắng vẻ, một hồi lâu cậu mới mở miệng hỏi: “Vậy mai mốt ba sẽ ở đó công tác luôn sao?”

Kỳ thật Tần Lãng cũng đại khái biết được nguyên nhân rồi, ba ba nhất định là vì không muốn nhìn thấy cậu. Nhưng Tần Lãng vẫn nhịn không được muốn hỏi, nếu gia gia nói ra đáp án không giống với mình thì sao?

Xem như triệt để nháo một trận đi, nghĩ đến đó, Tần Lãng thế nhưng lại có tâm tình muốn khóc.

Đồ vương bát đản! Ngay cả cầm thú cũng không bằng!!! Thế nhưng lại muốn xuống tay với nhi tử của mình. Từ khi nào ông ba khốn kiếp đó đã đánh chủ ý lên cậu? Mà đây là loạn luân, chuyện này căn bản không có khả năng!

Nhưng là......

Vì sao ba lại muốn như vậy?? Ah ah ah, phiền chết người.

Tần Lãng vùi đầu chui vào trong chăn, ánh mắt nhòe nhòe.

Mà Tần Tư Thanh lần này vừa đi, thật đúng là không trở lại. Một cuộc điện thoại cũng không đánh cho Tần Lãng, cũng không đến căn hộ này lần nào nữa, cứ thế đột nhiên biến mất khỏi thế giới của cậu.

Mỗi ngày trôi qua, Tần Lãng đã không phải đề phòng những lúc đối mặt với Tần Tư Thanh, cũng không cần lo lắng cảm giác trái tim không ngừng đập thình thịch điên loạn khi nhìn thấy hắn. Nhưng so với trước, cậu lại cảm thấy như càng khó chịu hơn. Cậu sẽ không ngăn được bản thân nghĩ đến Tần Tư Thanh lúc nào sẽ trở về, suy nghĩ đến hình dáng của Tần Tư Thanh, lúc ngủ thì sẽ giật mình bừng tỉnh, ở trường học thì không yên lòng, đầu óc của cậu đều hoàn toàn bao phủ bởi Tần Tư Thanh mất rồi.

Cứ như vậy đột nhiên gián đoạn liên lạc. 

Không còn ba ba sớm đến gọi cậu rời giường, không còn ba ba quản quản cậu không được nói cái này không thể nói cái kia, không còn ba ba mỗi lần tan lớp sẽ đến nắm tay cậu hỏi hang hôm nay có nghịch ngợm hay không, cũng không còn mỗi lần về nhà sẽ nhìn thấy ba ba đứng ở trong phòng bếp bận tạp dề làm cơm cho cậu, lại càng không có thể nhìn thấy ba ba đeo kính mắt ngồi trên sô pha đọc báo giấy mỗi ngày. Kỳ thật Tần Lãng vẫn luôn âm thầm khen ngợi, ba ba đeo mắt kính thật đúng là rất đẹp trai, mấy lời la lối om sòm trước kia đều toàn là dối lòng cả.

Tần Lãng thật nghẹn khuất, sắp nghẹn khuất đến hỏng mất rồi.

Mà lão gia tử nhìn thấy cháu trai bảo bối cả ngày đều mang bộ dạng rầu rĩ như u hồn cũng gấp đến giơ chân.

Vài ngày sau, lão gia tử tìm cơ hội nói với Tần Lãng, “Đợi đến cuối tuần, ông nội sẽ mang con đến chổ ba ba chơi hai ngày nha?”

Tần Tư Thanh ở công ty của lão gia tử cũng đã bắt đầu thích ứng với môi trường làm việc, công tác kỳ thật cũng không tính bận rộn cho lắm, chính là xã giao hơi nhiều, bình thường chuyện phải làm nhiều nhất chính là cũng một ít lão nhân có mối quan hệ hợp tác lâu dài với công ty ăn cơm uống rượu. Đặc biệt Tần Tư Thanh lại là tân giám đốc, chỉ là mời cơm thôi cũng đều bận rộn đến nổi không có cơ hội ăn một mình. Tần Tư Thanh uống rượu không nhiều, tửu lượng của hắn khá hạn chế, mấy ngày nay chịu nhiều ép buộc như vậy, tâm trạng của hắn đang khá là bực bội.

Hôm nay theo thường lệ, lái xe chở Tần Tư Thanh về ngôi nhà mà lão gia tử vẫn ở trước kia. Đến cổng nhà, Tần Tư Thanh niết mũi đối ông phất phất tay: “Bác về đi, tôi tự mình có thể vào.”

Người mở cửa không phải là bảo mẫu.

Tần Tư Thanh đứng ở trước cửa thật có chút hồ đồ, nghĩ là do uống rượu quá nhìu, hắn híp mắt nhìn trưng trưng Tần Lãng đứng ở cửa.

Này là thỏ con nhãi rang của hắn sao?......

Nhu nhu huyệt thái dương, Tần Tư Thanh cố gắng khiến chính mình có thể thanh tỉnh. Chỉ thấy ảo giác nhi tử đột nhiên oa một tiếng liền huớng hắn xông qua, nhào vào trên người hắn. Tần Tư Thanh theo bản năng ôm chặt lấy cậu, đồng thời thanh âm còn mang theo vài tiếng khóc nức nở của người trong lòng, rầu rĩ truyền đến bên tai: “Rõ ràng là phụ tử mà......”

Thật đúng là nhi tử của hắn. 

Mà khi thấy bộ dạng này của Tần Lãng, Tần Tư Thanh thật rất đau lòng, vỗ vỗ người cậu trấn an, hắn dụ hống: “Ngoan nào, con còn ôm như vậy thì sẽ không thể nhìn thấy ba đâu.”

Khóe miệng Tần Tư Thanh giơ lên, ánh mắt mảnh dài nheo thành một đường, bộ dạng hồ ly quen thuộc lại hiện ra.

Tần Lãng từ trong lòng Tần Tư Thanh chậm rãi ngước lên, ánh mắt ướt át gắt gao nhìn chằm chằm mặt hắn. Tần Tư Thanh ôm cậu đi vào nhà, đối bảo mẫu nói một tiếng: “Phiền bác làm một ly trà giải rượu.”

Tần Lãng quyết tâm theo sát gót Tần Tư Thanh, đi được một khoảng, hắn mới dừng chân quay người lại hỏi cậu, “Sao con lại tới đây?”

“Người tại sao lại không tiếp điện thoại của con!?” Tần Lãng chất vấn hắn, ánh mắt quật cường trừng Tần Tư Thanh, giống như một chú báo con đang vô cùng phẫn nộ.

Tần Tư Thanh lại giống như không có thấy gì hết, thoát áo vest đặt lên sô pha, nới lỏng caravat rồi hướng phòng trong đi tiếp, “Gia gia đâu?”

“Ba bỏ mặc con một mình ở nhà, rồi chạy đến nơi này.” Tần Lãng hung ác hướng hắn hét thật to.

Tần Tư Thanh từ tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ngủ cùng chiếc quần lót mới, nhìn cũng không nhìn Tần Lãng một cái, “Đến đây lúc nào? Vì sao không có ai nói trước cho ba?”

“Người còn nói người yêu con, người nếu yêu con thì sẽ không đối xử với con như vậy! Người chính là đồ khốn kiếp! Đùa bỡn nhi tử của mình bộ vui lắm sao......” Tần Lãng còn chưa có rống hết đã bị Tần Tư Thanh đổ người qua, dùng tay che kín miệng. Giọng nói vẫn ôn nhu như cũ, nhưng nghe không ra có cảm tình gì nhiều: “Không phải ba đã dặn, phải tùy vào trường hợp mà lựa lời để nói sao? Bên ngoài còn có người.” Nói xong hắn lại đi ra ngoài.

Tần Lãng cũng nhanh chóng bám theo, thẳng đến theo tới phòng tắm, Tần Tư Thanh mới dừng lại, “Muốn cùng ba tắm rửa sao?” 

Nếu là trước kia, hai bên tai Tần Lãng nhất định sẽ đỏ lên, sau đó mắng Tần Tư Thanh một tiếng rồi bỏ chạy trối chết, nhưng mà Tần Lãng lúc này đây lại đi vào, ngưỡng mặt có chút hờn dỗi đối Tần Tư Thanh hùng hồn nói: “Tắm thì tắm!”

Tần Tư Thanh lại nâng lên cánh tay đem Tần Lãng chặn ở ngoài cửa, biểu tình trên mặt có chút nghiêm túc cùng lạnh lùng: “Con có biết rõ chính mình đang làm cái gì không? Tiểu Lãng.”

“Con biết.” Ánh mắt Tần Lãng không chút chớp nháy, nhìn thẳng vào hai mắt của người trước mặt.

Tần Tư Thanh lại dời đi tầm mắt, hắn vừa quay đầu đi liền muốn đem cửa phòng tắm đóng chặt.

“Đi ra ngoài!”

Tần Lãng lại đột nhiên vọt vào, nhảy lên lưng Tần Tư Thanh, ôm chặt cổ của Tần Tư Thanh, nói thật to bên tai của hắn: “Con biết chính mình đang làm cái gì. Con biết người giận con. Con còn cũng rất chán ghét người. Chán ghét người đem con bỏ lại chổ đó, một tiếng từ biệt cũng không nói đã đi sang đây. Người dựa vào cái gì có thể nói thích nhi tử của mình chứ!?”

“Con biết rõ bản thân hiện tại đang nói cái gì sao, Tần Lãng?” Tần Tư Thanh thanh âm ngoài ý muốn nghe thực băng lãnh.

Hắn đem Tần Lãng kéo xuống dưới, bắt cậu đối mặt với hắn, nhưng trong đôi mắt đó lúc này lại không có bất cứ cảm xúc gì, “Không được nói bậy.”

“Con biết con đang nói cái gì, con không có nói bậy!” Tần Lãng tiếp tục lớn tiếng rống vào mặt ai kia. Tần Tư Thanh đột nhiên nở nụ cười, thanh âm phát ra còn mang theo chút trào phúng, “Cho đến khi con có thể hiểu rõ chính mình đang nghĩ gì thì trước hãy đi ra ngoài đi!”

“Con không có!” Tần Lãng lần này cảm thấy thật khó thở, hốc mắt đều đỏ lên hết cả. Cậu cúi đầu, siết chặt bàn tay, “Con từ miệng ông nội hỏi ra địa chỉ của người, rồi vụng trộm tới đây tìm người....... Con rất muốn gặp ba.” 

“Ừ.” Tần Tư Thanh chỉ gật gật đầu. Tần Lãng ngước mặt lên nhìn lại hắn, “Chỉ có như vậy thôi?”

Tần Tư Thanh híp mắt có vẻ không kiên nhẫn đáp, “Không thì sao?”

Tần Lãng đột nhiên kiễng mũi chân ôm lấy cổ Tần Tư Thanh rồi hôn lên môi hắn, đánh thẳng về phía trước. Nụ hôn này không có kỹ thuật gì đáng nói, cậu chỉ gắt gao cắn miệng Tần Tư Thanh, còn mấy công đoạn tiếp theo thì cậu hoàn toàn mù tịt. 

Tần Lãng chỉ biết bản thân đang rất hoảng hốt, toàn thân cậu đều kích động đến phát run. Cậu thập phần rõ ràng hiện tại chính mình đang làm chuyện gì, cùng với người trước mặt là ba của cậu.

Tần Tư Thanh không có đáp lại, hắn tùy ý để cho ngốc ngốc Tần Lãng chà đạp miệng mình.

Đối mặt với thái độ lạnh nhạt của Tần Tư Thanh, Tần Lãng bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Cậu có chút vô thố đình chỉ động tác, trong mắt mang theo kích động, không dám nhìn Tần Tư Thanh nữa.

Cậu không biết Tần Tư Thanh lúc này đang suy nghĩ cái gì, cậu cũng không biết Tần Tư Thanh đối chính mình nói thích có phải chỉ là vui đùa hay không? Có lẽ sự thật là hắn không hề thích cậu đi? Bản thân cậu bây giờ lại là như thế nào? Là thích ba ba của chính cậu? Hay là không thích? Nhưng vấn đề này, Tần Lãng không cách nào suy nghĩ sâu thâm được nữa, cậu chỉ để ý ba của cậu kế tiếp sẽ làm những gì, cậu cùng với ba sắp tới sẽ ra sao mà thôi!?
Bình Luận (0)
Comment