Tần Gia Phụ Tử

Chương 34

Sau khi nhận được điện thoại báo tin tiểu Lãng đang ở chổ Tần Tư Thanh, lão gia tử lúc này mới có thể nhẹ nhàng thở hơi ra, biết được tối này Tần Lãng sẽ không trở về, xem ra cậu đã rất quyết tâm tìm gặp ba của mình cho tới cùng, cơ mà lần này lão già ông đây cũng đã bị Tần Lãng dọa cho một trận không nhẹ à nha.

Hàn huyên đơn giản thêm vài câu Tần Tư Thanh treo điện thoại trước.

Hơn sáu giớ sáng, Tần Tư Thanh nhìn con trai đầu đầy mồ hôi ngủ say trên giường, lại nhịn không được nhíu nhíu mày, ngày hôm qua thật là quá nóng vội, hại Tần Lãng bị thương nghiêm trọng đến thế này. Hắn nhẹ nhàng bước tới bế Tần Lãng trên tay, rồi kéo ra trải giường bẩn loạn ở phía dưới xuống sàn, Tần Lãng nhăn mặt hừ hừ hai tiếng nhưng không tỉnh. Đem cậu xoay người lại quan sát, tiểu huyết ở phía sau đã dị thường sưng đỏ.

Tần Tư Thanh tiếp tục nặn một ít thuốc sát vào trong, phỏng chừng là vì chạm đến vết thương, Tần Lãng trong cơn mơ màng cuối cùng cũng bị đau đến thức tỉnh, mắt thấy tay của Tần Tư Thanh vẫn còn đang ở địa phương xấu hổ kia của cậu sờ tới sờ lui. Tần Lãng bị kinh hách theo phản xạ nhảy dựng lên, hậu quả là giây tiếp theo liền nhe răng nhếch miệng ngã lại trên giường, nhưng vẫn không quên lui thân cảnh giác nhìn ác ma ba ba.

Tần Tư Thanh dùng khăn lau sạch tay, đối Tần Lãng vẫy vẫy: “Lại đây!”

Tần Lãng há mồm liền mắng: “Ông mau cút ra ngoài!”

Tâm tình của Tần Tư Thanh lúc này đặc biệt tốt, trên mặt đều là tươi cười, dù Tần Lãng nói hỗn hào như vậy nhưng hắn chẳng những không tức giận mà còn cảm thấy rất cao hứng.

“Lại đây!” 

Tựa như đang đùa một chú cún con hay một chú mèo con trong nhà vậy.

Tần Lãng lúc này thật ghét Tần Tư Thanh muốn chết, nhớ tới những đau khổ mà cậu phải chịu đựng tối hôm qua, cậu nghiến răng nghiến lợi hận không thể đem Tần Tư Thanh lập tức ấn trên mặt đất trừu thượng vài cái cho hả giận.

Thấy Tần Lãng không chịu nhúc nhích, Tần Tư Thanh đành tự mình động thủ đi qua, càng bò tới gần bao nhiêu Tần Lãng lại càng lui về phía sau bấy nhiêu, hai mắt còn trợn tròn nhìn chằm chằm hắn đầy cảnh giác.

Tần Tư Thanh bất ngờ cúi xuống ở trên mặt Tần Lãng chụt một cái, “Hôn buổi sáng.” Làm cho đầu óc của Tần Lam nhất thời nóng lên, khuôn mặt đỏ bừng, mất một thời gian thích ứng mới bắt đầu xù lông kêu meo meo: “Người thật là buồn nôn quá đi!”  (๑`ȏ´๑)

Tươi cười của Tần Tư Thanh lại sâu thêm một phần.

Tần Lãng ruốt cục ăn sáng ở trên giường, cậu ngay cả cự động một cái cũng không có sức, chỉ có thể an phận ngồi ngốc một chổ.

Lúc Tần Tư Thanh bận âu phục mang giày da bưng chén cháo tới trước giường, Tần Lãng vì lần đầu tiên thấy ba mình ăn mặc thế này mà tròn mắt nhìn đến choáng váng.

Tần Tư Thanh nâng lên khóe miệng ngồi ở một bên, cầm lấy thìa múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng Tần Lãng, “Há miệng.” 

Bạn nhỏ Tần Lãng hướng đồ ăn trong chén xem xem, thấy là cháo hoa, liền nhíu mày lắc đầu: “Con không ăn.”

“Hiện tại trước tiên hãy ăn thanh đạm một chút, đợi cơ thể con tốt hơn ba sẽ cho con ăn thứ khác.” Tần Tư Thanh vừa thốt ra mấy lời này Tần Lãng liền đỏ mặt bốc khói như chén cháo trước mặt: “Chuyện này là do ai gây ra chứ!?”

“Ai gây ra là sao hả?” Tần Tư Thanh chớp chớp hai mắt, sau đó nheo lại cười đến đầy mặt vô hại. Tần Lãng nghẹn một bụng khí, thẳng mắng Tần Tư Thanh vô sỉ.

Nguyên một ngày hôm nay, Tần Tư Thanh không đi đâu hết, cứ thế bồi ở bên cạnh Tần Lãng, ngoan ngoãn hầu hạ tiểu tổ tông nhà hắn.

Tần Lãng hiện tại đang ngồi ở trên giường lắc lư chơi game, Tần Tư Thanh thì ngồi ở một bên xem báo buổi sáng.

Giống như mọi thứ đều chưa từng thay đổi, hai người vẫn hài hòa ở bên cạnh nhau như ngày nào.

Chơi đến mệt mỏi Tần Lãng lại kêu khát nước, Tần Tư Thanh liền rót đầy một ly cho cậu.

Uống nước xong Tần Lãng đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, “Ba có còn đi dạy học không?” Cậu ngẩng đầu hiếu kì dòm dòm ai kia, chỉ thấy Tần Tư Thanh nhìn cũng không nhìn cậu một lần, chỉ ngắn gọn nói một chữ: “Không.”

Trong lòng Tần Lãng không khỏi tư vị, nhưng lại sĩ diện hảo thà chết chứ không chịu nói ra, ân một tiếng rồi lại cúi đầu điều khiển nhân vật của mình bắn giết kẻ thù.

Đến sập tối, Tần Lãng rút ở trong chăn, chỉ để lộ hai con mắt dõi theo nhất cử nhất động của Tần Tư Thanh.

Nhìn Tần Tư Thanh ra khỏi phòng một chuyến sau đó bưng một ly sữa nóng trở lại, Tần Lãng vội vàng đem đầu rụt trở vào, trong lòng cứ bất an không yên.

Chỉ vài giây sau liền nghe được thanh âm của ba cậu: “Đem ly sữa uống hết đi!”

Tần Lãng ra vẻ trấn định chầm chậm lộ ra cái đầu, vươn một bàn tay tiếp được cái ly, ngửa đầu ừng ực ừng ực đem sữa một hơi uống hết, nhanh chóng trả cái ly cho Tần Tư Thanh rồi lại tiếp tục chui vào chăn làm ổ. Đến khi nghe thấy âm thanh Tần Tư Thanh tắt đèn, cảm giác được tấm chăn bị ai đó nhấc lên một góc cùng phần nệm lún xuống, thân mình Tần Lãng bắt đầu mất tự chủ run lẩy bẩy, không ngừng hướng bên cạnh dời a dời.

Tần Tư Thanh vươn một tay dễ dàng kéo Tần Lãng về phía sau, làm cho cậu cả kinh kêu to, “Người muốn làm gì?”

Hắn chỉ nhẹ cười,bảo: “Yên tâm, hôm nay không làm cái gì hết.”

Mặt cậu lúc này đang bị dán dính vào ***g ngực ấm áp của Tần Tư Thanh, qua một hồi thấy hắn không có hành động nào khác, Tần Lãng bấy giờ mới có thể an tâm thả lỏng tâm tình.

Cứ thế, Tần Tư Thanh ôm cậu trong lòng không nói lời nào, còn Tần Lãng thì đang trợn tròn mắt cẩn thận lắng nghe tiếng tim đập của hắn, thình thịch thình thịch, một tiếng rồi lại một tiếng. Tần Lãng sờ sờ mặt mình, cảm giác có chút phỏng tay.

Cậu ngẩng đầu hỏi Tần Tư Thanh: “Ba ba, chúng ta như bây giờ được xem là gì?”

Tần Tư Thanh dịch đầu, nhìn vào hai mắt của cậu, “Con nghĩ sao?”

Tần Lãng suy nghĩ một hồi vẫn không có đáp án, “Con không biết.”

Tần Tư Thanh lại rơi vào trầm mặc. 

Không nghe thấy tiếng nói chuyện của Tần Tư Thanh, Tần Lãng bắt đầu có chút hơi buồn ngủ.

“Khi nào con hiểu ra được mọi chuyện thì đó cũng chính là đáp án của ba.”

Tần Lãng mở to mắt, chu miệng muốn hỏi nhưng lại phát hiện bản thân không có gì thích hợp để nói ra cả. Cậu “Nga” một tiếng rồi ôm chặt hai tay Tần Tư Thanh, nhắm mặt, ngủ.

Tần Tư Thanh bật đèn, chăm chú nhìn khuôn mặt đáng yêu của bảo bối đang ghé vào ***g ngực chính mình ngủ say, rốt cục không kiềm được mà ở trên trán cậu thơm thơm mấy cái.

Ngày hôm sau, Tần Lãng liền hoạt bát vui vẻ trở lại, cứ nghĩ đến phải nằm thêm một buổi trên giường là Tần Lãng đã cảm thấy bản thân liền sống không nổi rồi. May mà đến giữa trưa Tần Tư Thanh sẽ trở về từ công ty, lúc ấy Tần Lãng sẽ mè nheo đòi hắn dẫn cậu đi chơi một phen. Tuy mặt sau còn hơi đau đôi chút nhưng cậu vẫn có thể chịu được.

B thị bên này có rất nhiều địa điểm du lịch, mục tiêu của Tần Lãng lần này tập trung thẳng tiến bờ biển xinh đẹp của thành phố.

Đến lúc đứng trước bãi cát vàng óng ánh mà cậu vẫn luôn nhớ mong, Tần Lãng liền bất chấp vung chân hướng phía trước chạy thụt mạng. Nhưng tới khi tiếp xúc với mặt nước, cậu nhỏ mới bi ai phát hiện bản thân vốn không biết bơi, Tần Lãng lại vội vã chạy lên bờ kéo tay Tần Tư Thanh bắt hắn giữ lấy mình rối mới an tâm tiếp tục nghịch nước.

Tần Tư Thanh nhận mệnh ôm chặt eo con trai bảo bối, để cho Tần Lãng ngụp cái đầu nhỏ của mình trong nước biển, chơi đến vui vẻ.

Ai biết Tần Tư Thanh cũng vươn người cúi theo, ôm lấy Tần Lãng cùng nhau chìm xuống dưới nước. Tần Lãng sợ hết cả hồn, vô thức mở miệng làm cho nước biển ào át tràn vào, Tần Tư Thanh nhân cơ hội này áp sát Tần Lãng, chặn miệng của cậu......

“Khụ! Khụ!” Đến khi ngoi được lên mặt trước, tiểu Lãng đáng thương bị sặc đến chảy nước mắt, hai tay thì vẫn đang trong tư thế ôm chặt cổ của Tần Tư Thanh. Còn tên Tần Tư Thanh lại ở một bên cười giống như mèo mới trộm được thịt. 

Tần Lãng quay đầu lo lắng nhìn chung quanh, mặc dù không thấy ai chú ý tới hai người, nhưng trong lòng cậu vẫn có chút hoảng hốt: “Ba làm vậy, lỡ như bị người khác thấy được thì biết phải làm sao!?”

“Thấy thì thấy thôi.” Tần Tư Thanh một chút cũng không xem trọng việc này, nói xong liền cúi đầu muốn tấn công môi của Tần Lãng, cậu nhỏ lập tức theo phản xạ né sang chổ khác, Tần Tư Thanh thấy vậy cũng chỉ cười cười không bắt buộc cậu.

****** 

“Chẳng vui chút nào cả.” Tần Lãng nằm dài ở trên đùi Tần Tư Thanh than hở.

Bác vương lái xe ở phía trước nhìn thấy cảnh này liền cười bảo: “Cháu mang theo vài người bạn cùng đi chơi thì sẽ thấy khác biệt ngay ấy mà.”

Tần Lãng gãi đầu vài phát, bĩu môi: “Như vậy cũng không thú vị gì hết.”

“Vậy cháu thấy thế nào mới thú vị?” Vương lái xe hỏi.

Tần Lãng trở người, không trả lời mà nhìn Tần Tư Thanh trên đỉnh đầu mình, hai tay của cậu thì đang bận rộn trạc trạc hầu kết của hắn, “Ba ba, người thích chơi cái gì?”

Đúng thật ra, trong ấn tượng của Tần Lãng từ nhỏ đến giờ, cậu chưa từng thấy qua ba ba đặc biệt thích vật gì hay yêu thích một địa điểm nào hết.

Mà lúc này, bác Vương lại chen vào nói, “Sở thích của người lớn làm sau giống với bọn trẻ các cháu được.”

“Tại sao lại không giống chứ?” Tần Lãng tò mò nhìn ót bác Vương, ông cười nói: “Đương nhiên là không giống rồi, đợi đến lúc cháu trưởng thành thì làm gì còn thời gian rảnh đến mà chơi đùa nữa, nào là phải chăm lo cho gia đình, chiếu cố người nhà, rồi nuôi nấng con cái. Liền nói cháu đi, lúc cháu còn bé ba cháu chẳng phải đã tốn không ít công sức chăm sóc cháu đấy thôi. Mỗi việc quản lý cháu thôi mà đã khiến cho ba cháu bận đến tối tăm mặt mũi rồi đó.”

Tần Lãng nghe đến về sau thì không bằng lòng cho mấy, lập tức nói thẳng với bác Vương những điều ông nói chưa chính xác cho lắm. Sau lại nhịn không được hỏi lại Tần Tư Thanh: “Là thật hả ba?”

“Phải.” 

Một mình Tần Tư Thanh hắn để có thể nuôi nấng Tần Lãng trưởng thành như hiện tại, quả thật đã phải trải qua không ít vất vả, nhưng là hắn lại vui vẻ chịu đựng tất cả, hắn tin chắc rằng tuyệt đại đa số cha mẹ trên đời này chắn hẳn đều sẽ nghĩ như hắn thôi.

Cơ mà Tần Lãng thì không hiểu biết được nhiều như vậy, cậu lầm bầm hai tiếng rồi không nói lời nào nữa.

Đây có thể xem như ba ba sao, cả ngày chỉ biết đối con trai chính mình làm mấy trò hư hỏng, đáng ghét!
Bình Luận (0)
Comment