Vương Tiễn và Hạo Nhiên đều trầm mặc, nhiều lần suy tư về những lời hàm nghĩa sâu sắc “Số phận chính là nắm giữ trong tay mình’’.
Nhìn hai người trầm tư. Hứa Hàn Phương ngầm lén vui mừng, không nghĩ tới mình dùng đến sách khích lệ ý chí con người ở nơi này. Nghĩ lại một chút tương lai của ta ở nơi nào? Ta có thể nắm giữ tương lai của mình sao? Lúc nào có thể tìm được Tần Dục sau đó trở về hiện đại? Còn nhớ Tần Dục nói mình là nương nương nào đó. Ta cũng không muốn cùng Tần vương nào liên quan, càng không hi vọng cùng bạo quân Tần Thủy Hoàng kia có liên quan gì! Ông trời phù hộ!
Nhìn buổi trưa đã qua, Hạo Nhiên và Hàn Phương đứng dậy cáo từ. Tiểu Vương Bí “A a” đưa tay nhỏ bé, cầm lấy y phục của Hứa Hàn Phương không thả.
Phu phụ Vương Tiễn mặt đỏ bừng cười đến ôm tiểu Vương Bí. Mà nắm tay của tiểu Vương Bí quá gắt gao, nhất định không buông.
Hứa Hàn Phương thân thiết thổi mạnh mũi của tiểu Vương Bí cười nói:’’Không nỡ để a di đi a? Hôm nào a di trở lại thăm ngươi.’’ Nói xong hôn khuôn mặt nhỏ nhắn một cái.
Ánh mắt đen nháy của Tiểu Vương Bí nhìn Hứa Hàn Phương, cười ha hả không ngừng, dường như nghe hiểu lời nói tay nhỏ bé hình như chậm rãi buông ra.
Hạo Nhiên cười đùa nói:’’Nàng và hắn còn rất hợp ý. Tiểu tử kia hẳn là cũng thích nàng?’’ Trong đầu liền nghĩ tới câu nói chúng ta cũng sinh vài đứa bé kia. Tự bản thân vui mừng.
Hứa Hàn Phương thoáng nhìn biểu tình xấu xa của Hạo Nhiên cũng biết hắn đang suy nghĩ gì, hung hăng liếc một cái. Hạo Nhiên sợ nên dừng cười ngay, giả bộ mạnh mẽ nghiêm túc, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Vương Tiễn tiễn hai người ra thôn. Ba người đi trên đường nhỏ ở đồng ruộng. Mặt trời ban trưa chiếu xuống thân ảnh của ba người trên mặt đất, thành ba điểm nhỏ bé.
Đột nhiên một thân ảnh từ buội cỏ lao tới, ngăn cản đường. Ba người lại càng hoảng sợ. Hứa Hàn Phương tập trung nhìn, là tân lang ngày đó – Thanh.
Thanh cầm trường kiếm trong tay đứng ở giữa đường, lạnh lùng nhìn Hạo Nhiên.
“Là ngươi?’’ Hạo Nhiên cười lạnh một tiếng. Thanh trường kiếm ở phía trước, nhàn nhạt nói:’’Đúng! Là ta!’’ Tiếp theo nhìn Hạo Nhiên khinh thường:’’Ngày hôm nay ngươi cũng không có trợ thủ, ta muốn dẫn Phương đi. Phương là của ta!’’
“Không có khả năng!’’ Hạo Nhiên hét lớn một tiếng.
Vừa dứt lời, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, một luồng tóc Hạo Nhiên đã bay xuống, bay lả tả rơi trên mặt đất. Kiếm này quá nhanh, Hứa Hàn Phương cũng không thấy rõ xuất kiếm thu kiếm thế nào, bất ngờ nhớ lại Cổ Long trong tiểu thuyết kiếm khách. Hóa ra võ công trong truyền thuyết có thật?
Sắc mặt Hạo Nhiên tái nhợt, đứng tại chỗ. Hắn biết một mình mình đấu cũng căn bản không phải là đối thủ của người này, bất giác nắm chặt nắm tay.
Vương Tiễn vừa muốn mở miệng nói, thanh dùng kiếm chỉ một cái, lại hơi lễ phép nói:’’Xin lỗi, đây là ân oán cá nhân của ta và hắn, mong ngươi không nên nhúng tay.’’
Vương Tiễn nhíu mày, không biết mình nên làm thế nào cho phải. Cái thời đại này dùng võ lực giải quyết vấn đề ví dụ như nữ nhân nhiều vô số kể!
Thanh dùng mũi kiếm chỉ vào Hạo Nhiên, cất bước qua kéo tay của Hứa Hàn Phương. Bàn tay to thập phần có lực, giống như vòng sắt nắm lấy cổ tay của Hứa Hàn Phương như thế, giống như sợ buông lỏng tay, dường như sẽ mất đi.
Hứa Hàn Phương thét chói tai:’’Ngươi làm gì? Buông tay!’’ Đau đến mức nước mắt nàng nhanh chóng rơi xuống.
Thanh dừng lại một lát, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hứa Hàn Phương một chút, có phần nhu tình, nhưng lại không buông tay.
“Ngươi mang nàng đi như vậy, ta sẽ quay lại cướp về! Phương không là của ngươi, là của ta!’’ Hạo Nhiên không cam lòng quát.
Thanh lạnh lùng coi thường mà nói:’’Lần trước là ta lơ là, không có đề phòng, về sau không như thế.’’ Lại hừ lạnh một tiếng nói:’’Hơn nữa, ta có thể giết ngươi ngay bây giờ.’’
Hạo Nhiên biết rõ đạo lý hảo hán không chịu thiệt trước mắt này, khuôn mặt tức giận trắng bạch, nhưng lại không nói nữa. Chỉ biết dùng ánh mắt không thể tránh được nhìn Hứa Hàn Phương, thầm hạ quyết tâm nhất định phải dẫn người cướp nàng trở về.
Hứa Hàn Phương nghe hai người nói chuyện, giận không chỗ phát tiết, bọn họ đem ta làm cái gì giành giành cướp cướp? Hàng hóa? Vì sao chưa từng có người hỏi qua ý kiến của ta? Địa vị của nữ nhân là như vậy sao?
Hứa Hàn Phương tức giận quát:’’Buông tay! Ngươi buông tay!’’ Thanh âm đã khàn khàn.
Thanh càng nắm chặt hơn, kéo nàng sải bước mà đi.
Hứa Hàn Phương bị kéo mạnh đi vài bước, không có biện pháp hé miệng hung hăng hướng trên cánh tay của Thanh mà cắn.
Hình như cắn người là pháp bảo nữ nhân thường dùng. Nhưng cái pháp bảo này ở trên người Thanh hình như không có tác dụng.
Hứa Hàn Phương cảm thấy ngoài miệng dùng lực rất lớn, cơ răng của nàng đều đau, nhưng Thanh cũng không buông tay.
Ngẩng đầu nhìn Thanh thì, trán của Thanh nổi gân xanh, mồ hôi trên chóp mũi không biết là mồ hôi lạnh hay nóng? Cúi đầu nhìn lại cánh tay của hắn, mặt trên đã có một vòng dấu răng tím hồng rõ ràng, giống như đeo đồng hồ đeo tay, vết cắn này chỉ sợ cả đời cũng không biến mất a?
Ngũ quan của Thanh nhỏ góc cạnh rõ ràng, đôi mắt lạnh lùng có chút ửng đỏ, giọng run run nói:’’Nàng cắn đi, chúng ta đã bái đường thành hôn, nàng chính là thê tử của ta, chết ta cũng không buông tay!’’
Hứa Hàn Phương nhìn Thanh cố chấp, có chút thương hại, có thể trong lòng nàng hiểu rõ nếu như chuyện hôm nay không có cái kết hoàn toàn, sau đó lại càng thêm đau đầu. Vì vậy tâm cưa ngang một nhát,ngẩng đầu lạnh lùng nói:’’Buông tay!’’
Thanh nhìn ánh mắt lạnh lùng của Hứa Hàn Phương sửng sốt, Phương của hắn chưa bao giờ biết dùng ánh mắt này nhìn hắn, lẽ nào nàng thay lòng? Chần chờ hỏi:’’Phương, ngươi có thích hắn hay không?’’
Mượn cớ như thế là giải thoát mau chóng hay nhất! Nhưng Hứa Hàn Phương sợ lại để Hạo Nhiên không an phận nhớ tới, tương lai càng không thoát được, lắc đầu nói:’’Cũng không phải!’’
Hạo Nhiên từ buồn chuyển sang vui mừng, lại từ vui mừng sang buồn bã.
“Vậy ngươi tại sao lại ở một chỗ cùng hắn? Là ham muốn phú quý của hắn?’’ Thanh nói, thanh kiếm trong tay không nơi lỏng đề phòng, vẫn chỉ về hướng Hạo Nhiên, vài lần đuổi đi Hạo Nhiên muốn tới tranh đoạt Hứa Hàn Phương.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta không phải loại người như vậy!’’ Hứa Hàn Phương áp chế lửa giận trong lòng.
“Không có một lý do hợp lý, vậy nàng cũng không được đi. Nàng đã là người của ta.’’ Thanh lấy một tay đem Hứa Hàn Phương ôm vào trong ngực.
Hứa Hàn Phương dựa vào trong lòng Thanh, ngực phập phồng, trong cơn giận dữ, chưa từng thấy người nào bá đạo như vậy! Đây quả thực là uy hiếp! Trong cơn tức đột nhiên nhớ tới chiêu thức nhu đạo (ju đô), nghiêng chân quỳ gối ghìm thắt lưng, trở tay cầm cổ áo của Thanh, “A!’’ Hô to một tiếng mà đem cả người Thanh từ trên lưng quăng ngã qua mình, nặng nề ngã trên mặt đất.
Hạo Nhiên và Vương Tiễn bị một màn này làm hoảng sợ há to miệng, chỉ là cằm còn chưa trật khớp.
Hứa Hàn Phương cũng không nghĩ tới chính mình còn có đủ sức lực làm Thanh ngã xuống. Thầm nghĩ mình có thể chỉ là may mắn thôi? Một là Thanh không có phòng bị, hai là người đang tức giận ngút trời thì cũng sẽ có phần bộc phát chứ?
Thanh ngã trên mặt đất, nửa ngày mới phản ứng kịp, tay nắm Hứa Hàn Phương cũng buông lỏng ra, trường kiếm cũng rời tay.
Cái ngã này cũng dùng hết sức lực cả người của Hứa Hàn Phương, chân dường như run run bụng cũng mệt. Nàng hơi khom thắt lưng xuống, thở gấp, nhìn Thanh ngẩn ngơ trên đất, thở không được mà nói:’’Con... Con cọp không phát uy... Cho rằng... Khi ta là mèo bệnh!’’ Lắc đầu nói, cọ đi mồ hôi trên trán, lấy tay sửa lại mái tóc dài bị rối nhỏ.
Thanh và Hạo Nhiên nhìn nàng giống như người ngoài hành tinh, cái miệng đanG mở cũng quên khép lại. Vương Tiễn bên kia không nói nên lời, nữ nhân lợi hại như vậy là hắn lần đầu thấy!
Hứa Hàn Phương nhìn Thanh và Hạo Nhiên thở hổn hển nói:’’Ta nói cho các ngươi biết! Ta chỉ thuộc về chính ta! Người nào ta cũng không phụ thuộc vào!’’
Thấy hai người không có bất kỳ phản ứng nào, Hứa Hàn Phương lại giận thêm! Một ngón tay chỉ vào Thanh, tức giận nói:’’Ngươi! Dựa vào kiếm pháp tốt đến đoạt ta?’’ xoay người chỉ vào Hạo Nhiên nói:’’Còn ngươi nữa! Ỷ vào nhiều người cũng đoạt ta?’’
Thanh âm Hứa Hàn Phương càng lúc càng lớn, bắt đầu gào lên:’’Các ngươi đem ta tranh đoạt, cũng không hỏi xem ta như thế nào? Ta cũng không phải là hàng hóa, ta là một con người cũng có suy nghĩ và tôn nghiêm, các ngươi người nào không có coi ta như hàng hóa giành được cướp đi!’’
Hứa Hàn Phương càng nói càng tức, điên cuồng mà hét:’’Ta quả thực rất phiền! Rất phiền! Ta không hiểu sao lại đi tới nơi quái quỷ này! Không biết tại sao lại trở thành hàng hóa cho các ngươi tranh giành. Cũng không biết khi nào ta có thể trở về! Ta chịu đủ rồi! Chịu đủ rồi!’’ Bộ dạng nàng tức giận cực giống sư tử hà đông. Đáng tiếc người của thời đại này không biết cái từ này.
Hứa Hàn Phương không khống chế được tức giận nghĩ: Nàng từ bỏ Tần Dục! Nàng rời bỏ Hạo Nhiên! Nàng từ bỏ tất cả. Cái gì cũng mặc kệ. Yêu thế nào thế nào. Nàng phải về nhà!
Hứa Hàn Phương phát tiết gây mọi người kinh ngạc đến ngẩn người, tức giận nhấc chân rời đi. Lại quên chân váy bó, chân bị vấp vào váy mới nặng nề ngã lộn mèo một cái, cả người bị ngã chui vào trong bụi cỏ, chỉ còn hai cái chân chọc trời vùng vẫy.
Vương Tiễn chán nản vội vàng qua nâng Hứa Hàn Phương dậy, nhìn dáng vẻ nàng chật vật, buồn cười cũng không dám, khuôn mặt phồng đến đỏ bừng.
Hứa Hàn Phương bị ngã nhe răng nhếch miệng ngồi dưới đất, thở hổn hển. Cái váy chết tiệt này! Đã làm mình vấp ngã lần thứ hai! Làm thế nào sau khi quay lại, chỉ số thông minh cũng giảm xuống? Luôn cùng bị một miếng ‘tảng đá’ vấp chân?
Thanh và Hạo Nhiên nhìn Hứa Hàn Phương khí cập bại phôi, nàng trước đây tay trói gà không chặt hôm nay thế nào hung hãn như thế? Đều sợ đến nói không ra lời.
Hứa Hàn Phương chỉ ngồi trên mặt đất một lúc, phát tiết xong, lúc này dần bình tĩnh trở lại. Chính mình trước đây sẽ không bao giờ mất lý trí như vậy. Ngẫm lại mình mình nổi giận vô cớ như vậy cũng có chút đạo lý. Dù sao hai nam nhân này đều yêu 'ta', bọn họ dùng phương thức đặc biệt của thời đại này giải quyết vấn đề. Bọn họ vốn không sai, là do mình từ tương lai tới, lại có suy nghĩ riêng, nhất thời không thể chấp nhận suy nghĩ của bọn họ. Bất ngờ xuyên không, lẽ nào làm cho tính tình của mình bắt đầu nôn nóng?
Nghĩ vậy nàng đứng dậy vỗ vỗ đất trên người, chuẩn bị rời đi.
Hạo Nhiên lấy can đảm, nhỏ giọng hỏi một câu:’’Nàng, nàng muốn đi đâu?’’
Hứa Hàn Phương nhìn một vòng xung quanh ba người, hơi nhụt chí. Có thể đi đâu? ở thời đại này, mình chỉ biết ba người bọn họ! Nàng liếc hai người Thanh và Hạo Nhiên một cái, trong lòng hiểu rõ bọn họ bởi vì thích nàng nên mới lo sợ nàng như vậy, nếu không sao lại như vậy? Không khỏi cười khổ một tiếng:’’Ta đi nhà Vương Tiễn!’’ Để lại một câu nói, quay trở về cái thôn nhỏ.
Vừa đi Hứa Hàn Phương vừa tự giễu chính mình mà nghĩ, ta cũng không muốn làm tân nương của Thanh, cũng không muốn bị người khác cho rằng ta tham muốn phú quý của Hạo Nhiên. Vậy chỉ có thể đi nơi ở của Vương Tiễn là được rồi.
Vương Tiễn mở to hai mắt nhìn, cản cũng không được không cản cũng không được, đành phải không hiểu mà đi theo phía sau.
Hứa Hàn Phương ôm tiểu Vương Bí cùng chơi đùa. Thấy Hạo Nhiên và Thanh ảo não đi tới, dừng lại ở chỗ không xa. Hứa Hàn Phương khiêu khiêu mi, xem ra nên hảo hảo cho bọn hắn nói một lúc.
“Các ngươi đến đây đi! Chúng ta trò chuyện!’’ Hứa Hàn Phương cất cao giọng nói.
Hai người nghe vậy đi tới, ngồi xuống ở đối diện nàng, kinh ngạc nhìn nàng.
Hứa Hàn Phương cũng nhìn hai người, hai người lớn lên đều rất anh tuấn, chỉ là một nho nhã một cương nghị.
Hứa Hàn Phương thành khẩn xin lỗi:’’Mới vừa rồi không có ý tứ. Có phần không khống chế được.” Bỗng chốc có thể gặp được hai người thích mình, cũng không biết là vận mệnh may mắn hay là bất hạnh?
Hai người có vẻ cười rất mất tự nhiên. Bầu không khí trong chốc lát rất lúng túng.
“Kỳ thực ta cũng không phải Hứa Hàn Phương trước đây.’’ Nàng suy nghĩ nên nói thế nào:’’ Thân thể thì đúng, nhưng kinh hồn thì không phải.’’ Nàng cũng không biết nói như vậy đúng hay không, là mượn xác hoàn hồn ư? Không giống! Vậy Hứa Hàn Phương trước kia đi đâu rồi?
Hạo Nhiên và Thanh nghe như lọt vào trong sương mù, không biết nguyên do.
Hứa Hàn Phương gãi gãi đầu nên nói như thế nào đây?’’Ý của ta là nói, là không phải là Hứa Hàn Phương mà các ngươi thích, là một Hứa Hàn Phương khác.’’
Thanh nghiêm mặt cúi đầu không nói, không biết suy nghĩ cái gì.
Vẫn là Hạo Nhiên thiếu kiên nhẫn kinh sợ nói:’’Ta một chút cũng không hiểu nàng nói cái gì.’’ Nhớ tời bộ dáng nàng lúc nãy, nghĩ còn hơi sợ.
Trước đây trả lời tốt nghiệp cũng không khó như vậy! Hứa Hàn Phương đảo mắt suy nghĩ một chút, sau cùng hạ quyết tâm nói:’’Có lẽ nói là ma quỷ nhập vào người thôi.’’
“A?!’’ Hai người nghe vậy đều quá sợ hãi, khó có thể tin nhìn nàng.
Hứa Hàn Phương nhún nhún vai, đáng yêu nói:’’Có thể chính là như vậy, ta cũng không rõ cho lắm.’’
Thanh ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, thẩn thờ nói:’’Ngươi nếu là không thích ta thì nói rõ, không cần phải bịa chuyện ma quỷ như vậy lừa gạt người!’’
Hạo Nhiên cũng gật mạnh đầu một cái.
A! Hai người này khó có được cùng đứng trên một chiến tuyến?
Hứa Hàn Phương không thể làm gì khác hơn nói tiếp:’’Tự các ngươi suy nghĩ rõ ràng, ta có hay không giống với trước đây?’’ Nói ngón tay làm ra dạng động tác đánh bàn phím:’’Ta thích đánh máy vi tính, các ngươi biết không?’’ Hai cánh tay lại khoa tay múa chân làm ra tư thế lái xe hơi:’’Ta thích lái xe đi hóng gió, các ngươi biết không? Cho nên chúng ta không có tiếng nói chung, chúng ta chỉ có thể làm bằng hữu, nhưng sẽ không trở thành người yêu. Hiểu chưa?’’
Hai người tuy rằng bản thân còn chưa nghe qua khái niệm, cái hiểu cái không, nhưng cùng nghe rõ câu nói khe khẽ phía sau.
Hạo Nhiên hai ngày qua đã phát hiện Hứa Hàn Phương cùng người khác không giống, nhưng cách nói này hắn vẫn là không có cách nào tiếp nhận. Quỷ nhập vào người là cái gì? Quả thực nói đùa!
Thanh “Hốt’’ thoáng cái đứng lên,trầm giọng nói:’’Phương, nàng nếu không thích ta, ta sẽ không dây dưa nàng nữa! Nhưng mà nàng lại lừa gạt ta như vậy, ta không cách nào tiếp thu được. nàng bây giờ chỉ cần nói cho ta biết, nàng có thích ta hay không, là được.’’
Kiếm khách đều bụng dạ thẳng thắn như thế này sao? Chịu không nổi! Hứa Hàn Phương có chút tức giận, nhưng kiên trì nói như cũ:’’Các ngươi tin cũng được, không tin cũng không sao, đây là sự thực!’’
Thanh đơn giản nói:’’Thích? Không thích? Nàng nói!’’
“Không!’’ Hứa Hàn Phương trả lời rất thẳng thắn, cũng chỉ có một chữ.
Thanh nhìn chằm chằm vào Hứa Hàn Phương, ánh mắt lạnh lùng thay đổi vài lần, sau đó chậm rãi giơ bảo kiếm trong tay lên. Một kiếm khách lãnh khốc thoáng chốc hiện ra.
Hạo Nhiên kinh hô một tiếng:’’Ngươi muốn làm gì?’’ Bản năng nghiêng mình bảo vệ trước người của Hứa Hàn Phương, cái trán toát ra mồ hôi lạnh. Thanh là một trong những kiếm khách nổi tiếng thiên hạ, không có mấy người có khả năng tiếp được kiếm của hắn.
Hứa Hàn Phương nhìn nét mặt lãnh khốc của Thanh, lòng bàn tay cũng ra mồ hôi, tâm nhắc tới tiếng nói quan trọng. Hắn muốn làm gì? Mạng nhỏ của ta sẽ không mất như vậy chứ?
Vương Tiễn cách đó không xa nhìn thấy ngược lại cũng hít một hơi.
Thanh ‘Răng rắc’ một tiếng bẻ gãy kiếm trong tay, nghiêm nghị nói:’’Từ nay về sau, ta nếu quấn lấy nàng nữa, giống như kiếm này!’’
Hứa Hàn Phương thở dài nhẹ nhõm, trái tim lại quay về chỗ cũ. Đồng thời cũng không quên liếc nhìn cảm kích Hạo Nhiên bảo vệ trước người nàng, hắn có thể vì mình mà hi sinh chính hắn sao?
Thanh nói xong xoay người sải bước mà đi, mỗi một bước đều rất nặng nề. Hứa Hàn Phương tỉ mĩ, thấy trong khoảnh khắc Thanh xoay người, vành mắt đã ửng hồng.
Vành mắt của hắn vì sao lại đỏ? Mình làm hắn thương tâm ư? “Này.” Hứa Hàn Phương bật thốt kêu lên.
Thanh dừng bước lại, nhưng lại không quay đầu.
Hứa Hàn Phương đi vài bước, đuổi theo, cõi lòng đầy áy náy nhìn Thanh nói:’’Xin lỗi!’’
Thân hình cao lớn của Thanh chấn động, mắt hồng hồng nhìn rừng cây nơi xa:’’Chúng ta đều là cô nhi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thuở nhỏ ta liền đem nàng trở thành tân nương của ta. Hiện tại ta biết, ta sai rồi, nàng có lẽ cho tới tận bây giờ không xem ta là tân lang của nàng.’’ Quay đầu nói, ánh mắt thâm trầm nhìn Hứa Hàn Phương:’’Ta đã từng nói với nàng, trừ nàng ra, kiếp này của ta sẽ không thích một cô gái khác nữa.’’
Hứa Hàn Phương gục đầu xuống không biết mình nên nói cái gì. Đối với hắn trong lòng ngoại trừ áy náy vẫn là áy náy.
Thanh ngẩng đầu lên, kìm chế nước mắt của mình, cười khổ một tiếng nói:’’Sau này nếu có người khi dễ nàng, nàng vẫn có thể tới tìm ta, ta vẫn sẽ giống như hồi bé, thay nàng đuổi bọn hắn đi. Ta vẫn mãi tin tưởng, vũ lực là phương pháp giải quyết vấn đề tốt nhất.’’
Hứa Hàn Phương im lặng gật đầu, tâm mang cảm kích. Thì ra quá khứ hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, nhưng mình hoàn toàn không biết gì cả.
Thanh khổ sở cười cười tiếp tục đi về phía trước, bước chân rất lớn, tần suất rất chậm, nhưng tốc độ rất nhanh. Từng bước một biến mất trong rừng cây ngoài thôn.
Nhìn bóng lưng Thanh biến mất, Hứa Hàn Phương có chút phiền muộn, quay người lại, thấy ánh mắt Hạo Nhiên đang phức tạp nhìn nàng. Trong lòng cười khổ: Vẫn còn một người.
Nét mặt Hạo Nhiên nghiêm túc nhìn nàng nói:’’Phương, ta cũng vậy!’’
“Cái gì?’’ Đầu Hứa Hàn Phương lúc này lớn như cái đấu.
“Đêm qua ta từng nói với nàng, nàng vĩnh viễn là người ta thích nhất. Ta là nghiêm túc.’’ Hạo Nhiên sắc mặt nghiêm trọng nói thêm:’’Mặc kệ nàng biến thành bộ dáng gì đi nữa, cũng vậy.’’
Hứa Hàn Phương nhếch miệng cười cười. Chỉ sợ nàng cười lúc này so với khóc còn khó coi hơn!
Hạo Nhiên chưa từ bỏ ý định mà truy hỏi:’’Ta muốn biết, sáng sớm hôm qua, lời của nàng nói có thật hay không vậy?’’
“Ta nói cái gì?’’ Hứa Hàn Phương mờ mịt hỏi lại.
Hạo Nhiên nói, rầu rĩ không vui mà nói :’’Ta nói với Thanh nàng thích ta. Nàng nghe thấy được, nàng không tức giận, còn đồng ý. Nàng sẽ không mau quên như vậy chứ?’’
Trời ơi! Hứa Hàn Phương dở khóc dở cười nghĩ:Nếu như lúc này có cái gương, để cho ta soi một cái, đầu của ta nhất định lớn nhiều như vậy.