Tân Hoan (Niềm Vui Mới)

Chương 102


Lời cầu hôn đến đột ngột, nhưng lại nằm trong dự liệu, Khương Vân không ngốc, Lục Niệm Chi ngày thường che che giấu giấu, cái này không cho nhìn cái nọ không cho xem, nhất định là đang chuẩn bị gì đó, kỳ thực nàng đều đoán được, cũng đã chuẩn bị tâm lý cho nên mới đáp ứng thẳng thắn như vậy.

Năm nay Khương Vân hai mươi bảy tuổi, Lục Niệm Chi hai mươi tám, kể từ mùa hè năm đó đã mười năm trôi qua.

Mười năm, đối với thế giới đang thay đổi nhanh chóng này, là một khái niệm con số quá mức bình thường, nhưng đối với con người thì nó dài vô cùng, mỗi một ngày, một giờ, từng phút, từng giây trôi qua trong đó...!
Trong mười năm qua, Khương Vân trải qua hết thảy có thể không đáng nhắc tới, nhưng cũng đầy đủ quý trọng, nàng sống rất tốt, tốt hơn tưởng tượng rất nhiều, cũng tốt hơn trước rất nhiều.

Khương Vân chính là một người bình thường trong cuộc sống này nhưng nàng khá là may mắn.

Hôn lễ của hai người dự kiến ​​vào ngày Quốc khánh năm sau, thời gian còn lại cần dùng để chuẩn bị đầy đủ cho hôn lễ.

Lục gia bên kia không có ý kiến ​​gì đối với chuyện này, đều theo ý của hai người trẻ tuổi các nàng, ông lão cũng không quan tâm chuyện này, không hỏi đến một câu, không ủng hộ không phản đối, dù sao ông cũng đã xuống mộ nửa thân người rồi sao có thể quan tâm được nhiều như vậy.

Lục Đinh Uấn đã tới một chuyến, cô làm chị đối với lần kết hôn này của em gái còn khá là coi trọng, sợ Lục Niệm Chi cái gì cũng không hiểu nên lại đây giúp đỡ một hồi.

Khương Vân sớm đã thông báo cho bạn bè xung quanh về chyện cầu hôn, Hà Dư cùng Nguyên Nhược các nàng đều kinh ngạc, cũng thay nàng cao hứng.

Về phần Trần gia bên kia là để A Ninh đi nói.

Cậu cùng mợ không hiểu chuyện này, cũng không can thiệp, dù sao Khương Vân vui vẻ là được.

Dù gì cũng là kết hôn, là chuyện lớn của đời người, người Trần gia vào ngày Trung thu đã tới một chuyến.

Cậu cùng mợ bí mật gọi Khương Vân ra, lặng lẽ kín đáo đưa cho nàng một xấp tiền, nhỏ giọng nói: "Bà ngoại để lại cho con, trước đây dặn chúng ta không nói cho con biết, nói là chờ khi con kết hôn thì lấy ra đưa con".

Đây là của hồi môn mà bà ngoại trước khi qua đời để lại cho nàng.

Cậu mợ vẫn luôn giữ số tiền kia, không hề đụng tới, giờ lấy ra lại thêm ít tiền túi cùng nhau đưa cho nàng.

Hai người phụ nữ kết hôn, hai vợ chồng cậu mợ không rõ ràng lắm rốt cuộc là ai gả ai cưới liền dứt khoát trước tiên đem tiền giao cho Khương Vân, để Khương Vân tự mình xử trí.

Tiền không nhiều, chỉ là tâm ý của cậu mợ cùng bà ngoại.

Khương Vân nhận lấy, đem góp vào tiền quỹ kết hôn của nàng cùng Lục Niệm Chi, lại để cho Lục Niệm Chi chuẩn bị quà cưới đưa tới cửa, sau đó hai nàng còn phải đi thị trấn thăm hỏi Trần gia.

Dựa theo tập tục, trước khi kết hôn phải đi thăm hỏi các bậc trưởng bối của hai bên, nói chung là đưa người về ra mắt phụ huynh, tuy nhiên sau khi bà mất thì chủ yếu là hai vợ chồng Trần gia chăm sóc Khương Vân, bậc trưởng bối đầu tiên Lục Niệm Chi muốn thăm hỏi dĩ nhiên là hai vợ chồng Trần gia mà không phải là Khương Hạ Minh và Trần Tuỳ Anh.


Đương nhiên, đôi vợ chồng cũ Khương Hạ Minh và Trần Tuỳ Anh đã sớm biết được tin tức Khương Vân muốn kết hôn, biết Khương Vân muốn cùng một người phụ nữ kết hôn, hơn nữa còn đem trận thế làm rất lớn.

Hai người kia năm nay đã uyển chuyển thể hiện rằng Quốc Khánh năm sau có sắp xếp rồi, họ không thể dự hôn lễ.

Cậu vì thế tức giận đến không chịu được, bắt lấy hai người kia liền chửi mắng ngay trước mặt, nhất mực bảo vệ Khương Vân.

Khương Vân ngược lại không quan tâm, nàng vốn là không có ý định mời bố mẹ ruột đến dự đám cưới, càng không muốn diễn một màn kịch gia đình thân ái giả tạo, chính là cậu nói phải gọi điện nói với hai người kia, nói rằng cha mẹ ruột không có mặt thì không tốt lắm.

Nàng nhìn rất thoải mái, không có chờ mong thì sẽ không thất vọng, chỉ cần Khương Hạ Minh với Trần Tuỳ Anh không gây rối là được.

Lục Niệm Chi hiểu rõ tình huống trong nhà Khương Vân, cũng không chú ý những chuyện này, không quan tâm thái độ của hai người kia như thế nào.

Tuy rằng người thân bên này náo loạn không vui nhưng một nhóm bạn bè của Khương Vân cũng rất ra sức, Hà Dư cùng Nguyên Nhược các nàng đều tranh nhau làm phù dâu cho Khương Vân., thậm chí muốn dẫn người trong nhà đi tham gia hôn lễ, khiến cho nó trở nên náo nhiệt.

Từ lúc cầu hôn đến tận năm sau mới kết hôn, thời gian lại trôi nhanh như một cơn gió, còn chưa kịp phản ứng hôn lễ đã tới gần rồi.

Hôn lễ vẫn đang được chuẩn bị, váy cưới vẫn còn đang may, tất cả mọi chuyện đều là hai người bọn họ tự thân chuẩn bị.

Về phần vì sao quá trình chuẩn bị lại lâu như vậy, một mặt là rất nhiều thứ phải chuẩn bị, nghi thức cũng phức tạp, Khương Vân cùng Lục Niệm Chi muốn đem nghi thức trọng đại nhất đời này làm thật tốt, mặt khác lại không muốn trì hoãn công tác.

Bây giờ Khương Vân đang ở thời kỳ hoàng kim phát triển sự nghiệp, nàng không dựa vào Lục Niệm Chi cũng không dựa vào Lục gia, toàn bộ dựa vào thực lực bản thân.

Mà công ty của Lục Niệm Chi cũng phát triển không ngừng, so với năm ngoái thì càng khởi sắc hơn.

Mùa xuân năm nay là trải qua ở thành phố C, hai người đi tới thị trấn, sau đó quay về ngõ An Hoà.

Ngày mùng hai, bạn bè đến nhà cũ tụ hội, vừa có bạn của Khương Vân vừa có bạn của Lục Niệm Chi.

Chu Duẫn Hoài bọn họ đem vợ con dẫn theo, mà mấy người Hà Dư cũng đem "người nhà" theo, một nhóm người ở trong sân nướng thịt làm tiệc BBQ.

Khương Vân bận bịu trước bận bịu sau, Lục Niệm Chi đem hai đứa nhóc của Ngải Ni ôm đi trêu chọc.

Khương Vân chỉ lo một mình Lục Niệm Chi không thể coi được hai đứa, vội vàng đem một bé ôm đi.

Cặp sinh đôi thời điểm mới sinh trông như hai con khỉ con vậy nhưng hơn nửa năm thì trông bụ bẩm hơn hẳn, trắng trẻo, mập mạp dễ thương quá đi mất.

Em gái thì hoạt bát hơn, sau khi được Khương Vân ôm lấy thì rất thích thú, một bên chảy nước miếng cười khanh khách, một bên nhìn Khương Vân mắt cũng không chớp cái nào.


Chu Duẫn Hoài ở một bên nhìn, lấy máy ảnh ra chụp cho hai nàng cùng hai đứa trẻ một tấm chụp chung.

Khương Vân đặc biệt đem tấm hình kia đi rửa, lồng vào khung ảnh rồi đặt trên tủ cạnh TV.

Trong phòng khách còn có rất nhiều bức ảnh, ảnh một mình nàng, ảnh một mình Lục Niệm Chi, có ảnh của Thập Ngũ, mấy bức ảnh chụp chung, còn có ảnh chụp chung đại gia đình Lục gia năm ngoái.

Lục Niệm Chi rất thích chụp ảnh cho Khương Vân, ngoại trừ ảnh tư mật không chụp thì hầu như bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có hai ba tấm, đặc biệt là thời điểm Khương Vân ôm Thập Ngũ ngồi trên sô pha.

Trong phòng làm việc trên lầu có mấy cuốn album ảnh, tất cả đều là ảnh do người này chụp cho Khương Vân.

Lục Niệm Chi là người rất lãng mạn, thường xuyên dành cho Khương Vân những bất ngờ nhỏ, Khương Vân thì ngược lại, nàng là kiểu an ổn, theo quy củ hơn, nhưng cũng mang đến cho Lục Niệm Chi những cảm thụ khác.

Hai người tính cách khác nhau nhưng ở chung lại hết sức hoà hợp, các nàng đều đồng ý tiếp thu sự khác biệt của đối phương.

Tình yêu có muôn hình vạn trạng, tình cảm của hai nàng chính là một trong số đó, dung hoà lại cùng nhau.

Họ vẫn sẽ đi du lịch khắp nơi cùng nhau, khắp trời nam biển bắc, tuyết ở Cáp Nhĩ Tân, núi ở Quý Châu, sa mạc ở Tắc Bắc, phong cảnh sương mù và mưa ở Nam Kinh..., trước khi kết hôn hai người đều đi không ít nơi.

Tháng ngày bận rộn cũng thật viên mãn.

Yêu thương là một thứ gì đó rất mờ mịt vô hình, trở thành chi tiết nhỏ trong đời sống, Khương Vân không nói ra được tình yêu của mình dành cho Lục Niệm Chi đến cùng là như thế nào, nàng không thế nào nói lời ân ái, rất nhiều lúc đều thể hiện ở trong hành động, hoà tan vào đủ loại việc nhỏ không đáng kể bên trong.

Hôn lễ sẽ được tổ chức tại thành phố C, là một khách sạn tư nhân lớn, khách mời là người thân và bạn bè thân thiết, trong đó bạn bè chiếm phần lớn.

Khương Vân xưa nay luôn là người có lễ độ, không muốn phô trương, nhiều người sẽ nhiều phiền phức, không cần thiết.

Đến đầu tháng chín, tất cả những thứ cần thiết cho đám cưới đã được chuẩn bị sẵn sàng, kể cả váy cưới đặt may ở nước ngoài.

Thứ bảy ngày ấy, Khương Vân cùng Lục Niệm Chi tự mình thử váy cưới, hỷ phục (*) ở nhà, Thập Ngũ nằm sấp ở cửa phòng, nghiêng đầu nhìn họ thay hết bộ váy này đến bộ khác.

Lục Niệm Chi thỉnh thoảng ôm Khương Vân một hồi, đem người siết vào trong ngực, thân mật quá mức.

Khương Vân đều tùy ý cô ôm, còn có thể đem cằm tựa lên vai người này.


Buổi tối, hai người lên tầng cao nhất của nhà cũ ngắm cảnh đêm, tựa vào nhau ôm Thập Ngũ nhìn về xa xăm.

Khi chuẩn bị kết hôn, suy nghĩ của họ đã thay đổi rất nhiều, họ có thể mở lòng nói ra những điều trước kia cảm thấy không tiện nói, người bên cạnh sẽ là người đời này mình dựa vào, không cần có quá nhiều kiêng kỵ cùng rụt rè.

Lục Niệm Chi vòng tay qua eo Khương Vân, lẳng lặng mà tựa vào cổ nàng một hồi, sau đó ngẩng đầu lên, liếc nhìn nhìn ánh đèn cùng cảnh sắc nơi xa, sau đó nhìn xuống con đường dài còn có căn nhà gần đó.

Cô đã từng ở đó, ngày ngày đứng trên ban công nhìn xuống, đợi Khương Vân đi qua ngõ.

Khương Vân hỏi: "Chị đang nghĩ gì vậy?"
Lục Niệm Chi chỉ vào căn nhà trống và nói thẳng: "Chị đang suy nghĩ lần đầu tiên tới nơi này, ở nơi đó chị đã nhìn thấy em".

Khương Vân nghiêng đầu nhìn về phía bên kia.

Căn nhà nay vẫn chưa có người ở, trống trải, cũ hơn xưa, ngay cả bức tường rào cũng đều bong tróc, vừa nhìn liền biết đã trải qua rất nhiều gió mưa.

Nàng nở nụ cười, không nói gì.

Lục Niệm Chi nói tiếp: "Lúc đó chị cũng rất muốn xuống tìm em thế nhưng chị không dám".

Buổi tối gió mát, từng cơn từng cơn thổi tới.

Khương Vân hỏi: "Sao vậy?"
"Lúc đó em vẫn còn đang học trung học", Lục Niệm Chi giải thích, hoàn toàn không che giấu, "Sợ ảnh hưởng tới em".

Khương Vân trong lòng hơi động, một lúc lâu sau mới giả bộ dễ nghe nói: "Làm sao có thể dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy".

Lục Niệm Chi ôm lấy bờ vai của nàng, "Nếu như có thể quay lại, chị nhất định sẽ xuống lầu gặp em".

Khương Vân mặt mày cong cong.

Người này còn nói: "Tuyệt đối không chút do dự".

Các nàng hàn huyên một hồi chuyện trước kia, đều có chút cảm khái.

Có điều tâm tình không giống với lúc trước, chẳng còn buồn khi nhắc lại chuyện xưa, hai người thậm chí còn nói tới chuyện gây rối lần đó ở biệt thự.

Hai nàng cũng bởi vì lần đó chiến tranh lạnh, suýt chút nữa cứ như vậy kết thúc.

Khương Vân có chút hiếu kỳ liền hỏi hai câu, nàng vẫn luôn không rõ ràng ngay lúc đó Lục Niệm Chi đang nghĩ gì.

Lục Niệm Chi cũng không ngại nhắc tới chuyện này, thẳng thắn nói: "Chị cái gì cũng không nghĩ, chỉ sợ làm em tổn thương nhưng là vừa không thể trực tiếp hỏi lại vừa không dám tìm em".

Vì lẽ đó khi đó tin cũng không nhắn tới một cái, hoàn toàn biến mất, lại quay về thành phố S để giải quyết rắc rối.


"Tại sao không trực tiếp hỏi em?", Khương Vân buồn cười.

Lục Niệm Chi: "Không muốn làm em buồn thêm nữa".

Lo lắng nàng sẽ lúng túng, sẽ lại nghĩ tới chuyện ngày đó, sẽ chú ý chính mình ngày đó không đứng ra bảo vệ nàng.

Lại nói chuyện một lúc, sau khi biết được suy nghĩ thật của người này, Khương Vân nói: "Thật ra không có chuyện gì".

Thật lâu sau, trời đã khuya, chuẩn bị đi xuống.

Lục Niệm Chi đề cập đến quá khứ một lần nữa và kể một bí mật.

"Chị đã từng gấp một cái máy bay giấy cho em".

Khương Vân cười hỏi "Sau đó thì sao?"
Người này nhẹ giọng nói: "Trên đó viết số điện thoại của chị".

Nhưng là máy bay giấy không bay tới trước mặt Khương Vân, Khương Vân không có phát hiện, cứ như vậy mà bỏ lỡ.

Lục Niệm Chi đã từng bước ra một bước, đáng tiếc trời không chiều ý nguyện.

Hôn lễ đúng hạn mà diễn ra.

Tất cả các khách mời có mặt phía dưới, các nàng đứng trên sân khấu phát biểu.

Khương Vân nói: "Tôi là một người bình thường, may mắn gặp được Niệm Chi, thật chờ mong được cùng chị ấy trôi qua mỗi một ngày sau này".

Không có lời tâm tình, ngắn gọn mà trực tiếp.

Lục Niệm Chi nói: "Khương Vân cũng không phải là người bình thường, em ấy rất đặc biệt, khác với tất cả mọi người".

Tất cả mọi người đều cười, vỗ tay, ồn ào đáp lời.

Nàng là độc nhất vô nhị với cô.

Nàng làm cho cô động lòng.

Chị yêu em.

.

Bình Luận (0)
Comment