Tẫn Hoan - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 42

Đúng lúc này, tai nghe Lục Lẫm đang đeo truyền đến tiếng nói dồn dập của Tiểu Uông: “Đội trưởng Lục, chúng ta xuất kích rồi! Trên xe bò không phải là thuốc phiện, mà là khoai tây, cả một xe đầy khoai tây! Lão già này đã chơi chúng ta một vố rồi!”

Chỉ nghe thấy “Cạch” một tiếng, trên bàn cờ, quân “Pháo” của Lục Lẫm bị quân “Tướng” của chú Vương ăn hết.

Chú Vương cười cười: “Tiểu Lục, cháu đi sai một nước cờ rồi.”

Mặt Lục Lẫm cũng không đổi sắc, khóe miệng khẽ nhếch: “Chưa đi đến cuối cùng, không ai có thể thể tiên đoán được kết quả như thế nào.”

Chú Vương lẩm bẩm nói: “Quân của cháu đã bị chú ăn gần hết, còn có cơ hội lật ngược thế cờ à?”

Lục Lẫm đi một nước: “Không thử thì làm sao biết được?”

“Nghé con mới sinh không sợ hổ.” Chú Vương lại ăn một quân của Lục Lẫm: “Hôm nay chú sẽ khiến cháu thua tâm phục khẩu phục.”

Nước cờ của chú Vương càng ngày càng dữ dội, từ thủ đến tấn công, cuối cùng, Lục Lẫm đã mất nửa giang sơn.

“Chú Vương, cháu nhớ chú đã từng nói, phải buộc mình đi đến đường cùng, mới có thể mở ra một con đường lớn.” Lục Lẫm ngẩng đầu nhìn ông ta: “Hôm nay cháu sẽ học chú, buộc mình đến mức đường cùng, xem có thể tìm ra lối thoát hay không.”

Lục Lẫm đi một nước theo nét nghiêng, pháo hai tiến hai, thẳng đảo Hoàng Long, đến gần quân tướng của ông ta.

“Đi mười tám nước đánh dọc theo sông, quân tướng kéo mã xuống.” Anh ngẩng đầu nhìn chú Vương, lẩm bẩm nói: “Chú thua rồi.”

Quả nhiên, vào đúng lúc này điện thoại của chú Vương đột nhiên vang lên, ông ta nghi ngờ liếc nhìn Lục Lẫm, nhận điện thoại: “Lão Trùng, chúng ta bị lộ rồi! Nhiều cảnh sát men dọc cánh rừng đuổi theo Lão Tử, Lão Tử đã chạy trước! Chúng ta núi cao sông dài có duyên lại...”

Song lời bên kia còn chưa dứt, chợt nghe thấy một tiếng súng vang lên, điện thoại bỗng nhiên gián đoạn.

Đúng lúc này, ngoài cổng lớn đang khép hờ, đặc công nối đuôi nhau đi vào, bao vây chú Vương.

“Cảnh sát đây, không được phép nhúc nhích!”

“Giơ tay lên đỉ.nh đầu!”

Mắt chú Vương quan sát bốn phía, cuối cùng nhìn về phía Lục Lẫm đang ngồi đối diện: “Cảnh sát Lục, tôi phạm vào tội gì, phải phiền anh cử nhiều người đến như vậy.”

Lục Lẫm nói: “Buôn lậu thuốc phiện.”

Mặt chú Vương không đổi sắc: “Cảnh sát muốn phá án, phải có chứng cớ rõ ràng, chứng cớ của anh đâu?”

Tần Lâm sải bước đi tới: “Không thấy quan tài thì không đổ lệ, vừa rồi ông tiến hành giao dịch buôn bán ma t/úy chúng tôi đã bắt quả tang.”

Chú Vương đứng lên, nói: “Cảnh sát Lục, vừa rồi anh đi một bước “Mù mắt chó”, con mắt của anh cũng mù thật rồi à, khoai tây lại nói thành ma tú/y.”

Lục Lẫm nhướn mày, mặt không đổi sắc nói: “Ồ, thì ra ông cũng biết đó là khoai tây.”

Sắc mặt chú Vương thoắt xanh thoắt trắng, nhưng lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “Bất kể là khoai tây hay ma tú/y, cũng không liên quan gì đến tôi, hôm nay tôi ở nhà, không đi đâu cả, cảnh sát Lục có thể làm chứng.”

“Chú Vương, một bước điệu hổ ly sơn này của ông, đi được tương đối tài tình.” Lục Lẫm nhặt quân mã đen trên bàn cờ lên, nói: “Địa điểm giao dịch ma tú/y lần này, không phải ở cánh đồng phía tây thôn, mà là ở tiểu học Hy Vọng.”

Chú Vương đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt biến đổi: “Tiểu học Hy Vọng gì cơ.”

Lục Lẫm đến bên cạnh chú Vương, vỗ vỗ bờ vai của ông ta, không nhẹ không nặng: “Chú Vương, hiệu trưởng Tần đã khai báo rồi.”

“Lão Tần, liên quan gì đến lão ta, lão ta khai báo cái gì?”

“Chú cũng thật là kiên cường.” Tiểu Uông đi tới nói: “Tất cả giao dịch của ông với hiệu trưởng Tần, bằng chứng như núi, không thể nói dối!”

“Có lời gì, về cục rồi nói sau.” Lục Lẫm lấy còng tay ra, khóa chặt cổ tay chú Vương: “Những ngày qua, cảm ơn đã tiếp đãi, Lão Trùng.”

Đúng lúc này, khóe miệng Lão Trùng đột nhiên nở nụ cười khó hiểu: “Mày với bố của mày, quả thật là giống nhau.”

Bước chân Lục Lẫm hơi dừng lại, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng súng.

Rầm, còng tay rơi xuống đất.

Máu lốm đa lốm đốm, nhỏ xuống mặt đất đầy bùn, tầng tầng lớp lớp bùn cát thấm đẫm máu.

Tất cả mọi người đều không dự liệu được, dì Vương vợ chú Vương đang đứng đằng sau, trong tay cầm một khẩu súng, họng súng toả ra khói xanh.

Người bà ta nhắm trúng, chính là Lục Lẫm.

Đêm hôm đó không trăng không sao.

Khương Nghiên ngồi trong xe cảnh sát trở về, còn chưa tới cổng thôn đã nghe thấy tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên.

Lòng cô chợt nhói lên, theo bản năng cầm điện thoại gọi cho Lục Lẫm, chuông điện thoại của Lục Lẫm vang lên rất lâu, cuối cùng cũng được nhận, người nhận là Tiểu Uông.

“Chị dâu à!”

“Tiểu Uông? Tại sao lại là cậu, Lục Lẫm đâu rồi?”

“Chị dâu.” Giọng Tiểu Uông vô cùng thảm thiết: “Chúng tôi vừa mới bắt được trùm ma tú/y, bây giờ đang rất bận, chị dâu, tôi cúp máy trước nhé.”

“Uông, vừa rồi tôi nghe thấy tiếng súng, cậu mau nói cho tôi biết Lục Lẫm anh ấy có ổn không?”

“À... Tiếng súng hả, chỗ nào có tiếng súng, sao tôi không nghe thấy nhỉ?”

“......”

Bấy giờ, điện thoại được chuyển đến tay Tần Lâm: “Tiểu Nghiên, không có chuyện gì đâu, đạn sượt qua khuỷu tay Lục Lẫm, không có gì đáng ngại, xe cứu thương đang trên đường đến rồi, đừng lo lắng, đúng rồi Lục Lẫm nói cô đừng đến đây, bên này đang rất loạn, còn mấy tên buôn ma tú/y đang lẩn trốn, bên ngoài không an toàn, cô phải ở yên trên xe, alo, alo, cô có đang nghe không đấy?”

———-

Trong nhà, Hạ Vi đang băng cánh tay phải cho Lục Lẫm, còn Lục Lẫm vẫn cầm bộ đàm chỉ huy nhóm cảnh sát trên núi truy tìm hướng trốn của tên buôn ma tú/y Tùng Lâm.

Ngoài nhà truyền đến tiếng khóc lóc của phụ nữ: “Cho tôi vào xem một chút thôi, tôi chỉ nhìn một chút thôi mà.”

“Không được, đồng chí phóng viên, bên trong là nhà của trùm ma tú/y, chúng tôi phải bảo vệ hiện trường, nên bây giờ không thể để cô vào phỏng vấn và quay phim, rất xin lỗi.” Người đang nói chuyện là nhân viên cảnh sát vừa mới đi theo Tần Lâm vào thôn.

“Không phải, không phải, tôi là người nhà.” Tiếng khóc kia gần như hụt hơi, nghẹn ngào nức nở: “Tôi không, không phải là phóng viên, chồng tôi bị thương.”

Lục Lẫm đỡ trán, nghe thấy giọng nói kia mày nhíu chặt lại.

“Tiểu Châu, để cô ấy vào đi.” Lục Lẫm nói một tiếng với nhân viên cảnh sát đang làm hết phận sự ở bên ngoài.

Lúc này cảnh sát Tiểu Châu mới nhường đường, Khương Nghiên vừa khóc vừa lảo đảo chạy vào, mếu máo nhìn Lục Lẫm.

Anh ngồi trên ghế dưới tán hòe cổ thụ, tay băng một lớp băng gạc rất dày, nhưng vẫn không ngăn được máu tươi tràn ra.

“Anh không đau, đừng khóc...” Lời an ủi của Lục Lẫm còn chưa nói hết, Khương Nghiên đã lao đến ôm hông anh, khóc lớn.

Aiz, xem ra không dỗ được rồi.

Lục Lẫm biết cô bị dọa sợ, không thể làm gì khác hơn là dịu dàng trấn an: “Được rồi được rồi, ngoan nào, đừng khóc, còn bao nhiêu người đang ở đây, để người khác nhìn thấy sẽ chê cười em đấy.”

Anh dùng bàn tay còn lại lau nước mắt trên mặt cô: “Không sao đâu, nghe lời anh, đừng khóc,  khóc nữa anh Lục Lục sẽ giận đấy.”

Khương Nghiên hít sâu một hơi, khụt khịt mấy cái, cắn chặt môi dưới, nín thở thật lâu, kết quả lại bị sặc.

Lục Lẫm bị túm chặt, chỉ có thể ấn cô vào lồng ng/ực mình, cúi đầu hôn trán cô, khẽ thầm thì bên tai cô.

Những người cảnh sát bên cạnh dắt theo chó cảnh đang tìm khắp mọi nơi trong sân, thỉnh thoảng lại hướng về phía bọn họ mỉm cười ẩn ý.

Chưa từng thấy Lục Lẫm dịu dàng an ủi người nào như vậy.

Cô gái nhỏ giống như cô con gái ăn vạ trong ngực anh, khẽ nức nở, nước mắt nước mũi cọ hết vào cổ áo của anh.

Khung cảnh này, thật là ấm lòng.

Xe cứu thương rú còi chạy đến, Khương Nghiên một tấc cũng không rời Lục Lẫm theo đến bệnh viện, bác sĩ trong phòng cấp cứu xử lý vết thương cho Lục Lẫm, khâu kín lại, băng thêm một lần nữa, tiêm một mũi tiêu viêm, tối nay anh phải ở lại bệnh viện để theo dõi, Khương Nghiên cũng theo anh ở lại phòng bệnh.

Nửa đêm, cô bò lên giường của anh, như một cô mèo nhỏ nằm bên cạnh anh, cọ cọ một lúc, sau đó ôm lấy eo anh.

Qua một lát, Lục Lẫm duỗi tay ôm lấy cô, đắp chăn đơn lên người cô.

———-

Về toàn bộ quá trình tập kích lần này, Tần Lâm triển khai theo kế hoạch, đại hội thể dục thể thao vừa kết thúc, anh ta đã dẫn đội vào tiểu học Hy Vọng, bắt hết một lưới giao dịch ma tú/y trong khu nhà dạy học.

Lục Lẫm bố trí hai tuyến đường, một đội do Tiểu Uông dẫn dắt, mai phục bên bờ ruộng, bắt lấy tai mắt trên xe bò mà chú Vương đã sắp xếp; một đội khác do Tần Lâm dẫn dắt, giương đông kích tây, mai phục trong tiểu học Hy Vọng.

Trước đó Tôn Hồng nói cho Khương Nghiên, cậu đứng ngoài văn phòng hiệu trưởng nghe thấy hiệu trưởng nói chuyện điện thoại với một người, bàn về việc mua thiết bị cho trường tiểu học Hy Vọng, Khương Nghiên kể chuyện này cho Đoàn Nam, Đoàn Nam dẫn người đến thanh tra, phát hiện nhưng không tra được ra lỗ lã thế nào.

Hiệu trưởng Tần giải thích đó chỉ là hiểu lầm, trong lòng Đoàn Nam vẫn băn khoăn, mời ông ta đến khách sạn của trấn trên ăn một bữa cơm.

Sau đó Đoàn Nam lại nói chuyện này cho Lục Lẫm, Lục Lẫm đi tìm hiểu rõ ngọn nguồn, thông qua chuyển khoản ngân hàng tra ra vấn đề của hiệu trưởng Tần, quả thật ông ta đã tham ô hai mươi vạn, nhưng rất nhanh lại được một khoản tiền không rõ nguồn gốc lấp vào.

Hiệu trưởng Tần bị lén mang đi thẩm vấn, không chịu được áp lực, khai báo số tiền nhận được không rõ nguồn gốc kia là của “Lão Trùng”, dĩ nhiên không phải cho không, Lão Trùng mong muốn ông ta cho mượn trường tiểu học Hy Vọng để giao dịch một cuộc làm ăn, sau khi hoàn thành giao dịch, hai mươi vạn kia coi như là quà cảm ơn hiệu trưởng Tần.

Dựa theo kế hoạch ban đầu của Lão Trùng, trường sẽ tổ chức đại hội thể dục thể thao, thông qua đại hội thể dục thể thao mà che dấu tai mắt, thật ra Lão Trùng đã sớm nhận ra động tĩnh bên cảnh sát, nhưng ông ta càng muốn tương kế tựu kế, sắp xếp một cuộc giao dịch khoai tây, hấp dẫn chú ý của cảnh sát.

Đổi trắng thay đen, đi một nước vạch nét bút nghiêng hoàn hảo.

Trước đó ông ta kể cho mọi người quá trình gây dựng sự nghiệp của mình, đó là buộc chính mình đi đến bước đường cùng, mở ra một con đường lớn.

Mấy năm nay, ông ta lợi dụng việc buôn bán nội y trải rộng cả nước của mình, lén lút nhập thuốc phiện từ biên giới Vân Nam, liên tục không ngừng đưa vào trong nước, cảnh sát Giang Thành đã theo dõi ông ta rất lâu, lần này một lưới bắt hết trùm buôn thuốc phiện, thành lập bản án hồ sơ buôn lậu thuốc phiện số 412, xã hội vô cùng hưởng ứng.

Đến tận bây giờ, Lục Lẫm mới biết được, hành động nằm vùng trước đây của bố thất bại, chính là thua trên tay Lão Trùng, mà bây giờ, anh coi như vì bố báo thù, chỉ tiếc, người đã qua đời.

Lục Lẫm được lãnh đạo thành phố trực tiếp nêu tên khen thưởng, thăng thêm một cấp, sau khi kết thúc buổi lễ thăng chức, anh đi đến nghĩa trang, đứng trước mộ của bố, kính ông ba chén rượu.

“Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt.”

“Bố, bố có thể yên tâm nhắm mắt rồi.”

***

Khương Nghiên quay lại thôn La Sơn một chuyến, thuận lợi đưa tin về trẻ con nông thôn, đồng thời còn thu hoạch được toàn bộ quá trình truy quét đối tượng buôn ma tú/y, lãnh đạo đài truyền hình Giang Thành nói cho cô biết, nếu như cô có thể phỏng vấn được cảnh sát Lục, sẽ trực tiếp thăng chức cô lên làm chủ biên.

Buổi sáng hôm đó, Lục Lẫm bừng tỉnh từ trong giấc mộng, mùi thơm thoang thoảng tràn vào mũi, anh đột nhiên xoay người ngồi dậy.

Gió nhẹ lay động rèm cửa sổ, gợn sóng phập phồng.

Anh duỗi tay xoa xoa mái tóc rối tung của mình, nhanh chóng tỉnh táo lại, nghiêng tai lắng nghe, có thể nghe thấy trong phòng bếp truyền đến tiếng động nho nhỏ.

Anh cẩn thận đi ra khỏi phòng, tới cửa phòng bếp, thấy Khương Nghiên đang buộc tạp dề, cầm xẻng trong tay, lật mặt trứng gà rán, trong chảo vang lên tiếng xèo xèo.

Bên cạnh lò nướng, bánh mì đã nướng xong, hương thơm tỏa ra bốn phía.

“Sao em lại tới đây?”

Khương Nghiên không trả lời, chỉ dịu dàng nói: “Anh dậy rồi à, trên bàn có nước mật ong đấy.”

Lục Lẫm quay đầu lại, quả thật trên bàn có đặt một cốc nước mật ong vàng óng. Anh đi đến cầm cốc nước lên uống một ngụm, nước mật ong ngọt dịu trôi qua cổ họng, rất ngon.

Anh cầm cốc dựa vào cửa phòng bếp, hỏi: “Em lấy chìa khóa ở đâu ra thế.”

“Em tìm thấy dưới chậu hoa trước cửa.” Khương Nghiên đến gần anh, tay nâng cốc lên, để anh uống hết cốc nước mật ong.

“Anh quen thói vứt bừa bãi, chìa khóa thường xuyên quên mang, nếu như không cất đồ dự phòng, chỉ sợ phải thường xuyên lang thang đầu đường xó chợ.”

Lục Lẫm nhướn mày, nói: “Rất thông minh.”

Khương Nghiên bưng đĩa bánh mì nướng và trứng gà tươi thơm lừng lên bàn, gọi: “Anh Lục Lục ra đây ăn sáng nào.”

Lục Lẫm sinh hoạt rất đối phó, ngày nghỉ ở nhà có khi ngủ đến giữa trưa, làm gì còn tâm trí nghĩ đến việc ăn sáng.

“Không có việc gì mà ân cần thì không phải làm việc xấu cũng là trộm cướp.” Lục Lẫm ngồi xuống, lấy đũa gắp trứng gà tươi lên, ăn một miếng.

Khương Nghiên mong ngóng nhìn anh: “Ngon không anh?”

Trứng gà rán, còn có thể chảy ra lòng đỏ, đúng là kiểu nửa chín nửa sống mà anh thích.

“Tay nghề rất khá.” Lục Lẫm khen.

Khương Nghiên cười hì hì một tiếng: “Nếu anh thích, chủ nhật hàng tuần em sẽ đến đây làm cho anh.”

Lục Lẫm cầm một ổ bánh mỳ lên ăn, không nói gì.

Khương Nghiên cùng anh ăn sáng xong, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh anh, dịch cái ghế lại gần, dựa vào anh: “Anh Lục Lục, nếu em có chuyện muốn nhờ, anh nhất định sẽ giúp em, đúng không.”

Quả nhiên là có việc cần nhờ anh, khó trách từ sáng sớm cô đã chạy đến, pha nước mật ong, còn rán trứng gà tươi.

Lục Lẫm còn chưa kịp nói gì, điện thoại trên bàn chợt rung lên, là dãy số xa lạ.

Anh cầm điện thoại lên đi ra ban công: “Xin chào.”

“Cảnh sát Lục anh khỏe chứ, tôi là phóng viên của toà soạn báo Giang Thành, mạo muội quấy rầy, xin hỏi bây giờ anh có đang bận gì không?”

Khương Nghiên vội vàng lại gần, ôm cánh tay Lục Lẫm, ghé tai lắng nghe.

“Tôi không bận, xin cô cứ nói.”

“Là thế này, toà soạn báo Giang Thành của chúng tôi muốn tiến hành một cuộc phỏng vấn với anh, xin anh kể lại cặn kẽ toàn bộ quá trình phá án buôn lậu thuốc phiện số 412, không biết anh có đồng ý hay không.”

Khương Nghiên vội vàng xua tay, khóe miệng Lục Lẫm khẽ nhếch, đang định mở miệng, Khương Nghiên chợt ôm chặt hông của anh.

Nửa người trên của Lục Lẫm vẫn để trần, mặt của cô cứ như vậy mà dán lên lưng anh, hơi thở nóng ướt khiến tim anh ngứa ngáy.

Tay cô vuốt v/e khối cơ trên bụng anh: “Xin anh, đừng đồng ý.”

Lục Lẫm muốn đẩy tay cô ra, nhưng cô lại dán rất chặt, dường như không có ý định buông anh ra.

Chiếm tiện nghi còn không chịu buông tay.

“Cảnh sát Lục.”

“Tôi đây.”

“Anh xem lúc nào rảnh, chúng ta hẹn thời gian gặp mặt được không.”

Tay Khương Nghiên theo bụng của anh lần mò xuống dưới.

Cổ họng Lục Lẫm không kìm được phát ra một tiếng than nhẹ.

“Cảnh sát Lục?”

Ngón tay Khương Nghiên rất nghịch ngợm, sờ sờ, lại cào cào.

Da đầu Lục Lẫm như muốn nổ tung, nhưng anh không nỡ dịch ra khỏi cô.

“Xin lỗi, tôi đã nhận lời phỏng vấn của người khác rồi.” Anh vừa dứt lời đã nhanh chóng cúp điện thoại, ném di động sang một bên, kéo Khương Nghiên đến trước mặt, mạnh mẽ đè cô lên tường, kéo tay cô đặt lên đỉnh đầu.

Anh dùng tư thế áp bức chống trên người cô.

Tiếng hít thở của Khương Nghiên dồn dập rối loạn, cô ôm chặt lấy cổ Lục Lẫm.

“Chúng mình làm đi.” Cô vươn đầu lưỡi, li/ếm ướt vành tai của anh: “Mấy năm nay, em thật sự rất nhớ anh.”
Bình Luận (0)
Comment