Trans: Minh | Beta: DépBốn cậu con trai ngồi vào bàn ăn sáng, khá ồn ào. Chị Lệ cùng một bảo mẫu khác còn có Trần Y đều phải ra tay chăm sóc, Văn Trạch Tân thì quản lý tên nghịch ngợm nhất là Văn Thân.
Muội muội ngồi trong ghế dành cho trẻ nhỏ nhìn mấy người anh trai. Trần Y nhận lấy phần đồ ăn dặm cho chị Lệ làm, nghiêng đầu đút cho con bé. Cái miệng nhỏ của muội muội động đậy mấy cái, chân nhỏ quơ quơ, rất là đáng yêu.
Văn Thân đi qua, nắm lấy bàn tay nho nhỏ của cô bé, lại bị con trai Nhiếp Tư giật ra. Hai cậu nhóc không ngoan ngoãn ăn cơm, bắt đầu gây rối. Muội muội tức giận đưa cho mỗi người một tay, vỗ một cái.
Con trai Cố Trình cười híp mắt mà ăn, không nói gì cũng không giành giật, rất có giáo dục.
Còn con trai Tiêu Nhiên chỉ tập trung vào việc ăn của mình, còn là đứa đầu tiên ăn xong, ăn xong thì ngồi tựa vào ghế, không nói chuyện.
Ăn xong bữa sáng.
Trần Y lên lầu thay quần áo.
Thay được một nửa, cửa mở ra, cô quay đầu lại nhìn.
Văn Trạch Tân dùng ngón tay mở cúc áo, đầu lông mày khó chịu. Trần Y nhìn một cái, cổ tay áo của anh bị bẩn rồi.
Anh cởi sơ mi, quăng vào chỗ chứa quần áo, quay vào nhà vệ sinh rửa tay.
Trần Y vừa kéo khóa, vừa hỏi: “Sao vậy?”
Văn Trạch Tân cầm khăn lau tay đi ra: “Văn Thân muốn đút muội muội ăn cháo, suýt chút nữa bị ngã. Anh đỡ nó, cháo đổ hết lên tay áo anh.”
Trần Y cười.
Văn Trạch Tân không biết có gì buồn cười, bước tới, kéo khoá kéo cho cô.
Anh nói: “Bắt buộc phải ra ngoại thành chơi à?”
Trần Y biết anh mất kiên nhẫn, cô cười nói: “Muội muội phải phơi nắng nhiều hơn, với cả, đám trẻ con cũng vui mà.”
Văn Trạch Tân nhìn xuống, kéo khoá xong, ôm eo cô từ phía sau, chạm nhẹ vào mũi cô rồi nói: “Anh nói trước cho em biết, con cái một đứa là đủ, anh tuyệt đối sẽ không để em có đứa thứ hai.”
Trần Y mím môi, không nói gì.
Mấy giây sau, cô quay người, kéo cổ áo anh: “Có phải anh tiêm rồi không?”
Văn Trạch Tân nhìn cô, trong đáy mắt không chút gợn sóng.
Không trả lời tức là thừa nhận rồi.
Trần Y: “Em biết ngay mà.”
Văn Trạch Tân véo cằm cô: “Nếu không có mũi tiêm này, anh đã định đi đặt vòng* rồi.”
(*Là một biện pháp tránh thai)Trần Y: “…”
Vợ chồng từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy con gái ngồi trong chiếc xe nhỏ, xung quanh là bốn cậu nhóc. Văn Thân và con trai Nhiếp Tư dùng đồ chơi trêu chọc em gái. Ánh mặt trời vừa lên, chiếu vào trong, chiếu lên người bọn nhỏ, cảnh tượng này đột nhiên lại đẹp đến vô cùng. Trần Y cười nói: “Em chợt nhớ tới Văn Dao hồi nhỏ.”
“Có phải trước đây em ấy cũng được các anh chiều chuộng như vậy không?”
Văn Trạch Tân ôm eo cô, ừm một tiếng.
Anh ôm eo cô đi xuống lầu, tiện tay lấy cái nón bên cạnh đội lên cho cô. Trần Y nắm tay Văn Thân, Văn Trạch Tân đẩy chiếc xe nhỏ của muội muội, đi về phía cửa.
Ba cậu nhóc một trước một sau đi theo ra ngoài.
Sau khi ngoài, Trần Y mới nhớ ra còn quên chưa quyết định đi chơi ở chỗ nào ngoài ngoại ô. Văn Trạch Tân nhìn cô một cái, không nói gì đẩy cô vào trong xe.
Còn đặc biệt lái một chiếc xe thương vụ.
Trần Y kéo tay anh: “Anh định đi đâu chơi?”
Chị Lệ vội vã mang đồ ăn từ trong nhà ra, bên cạnh còn có một người trợ lý khác. Trần Y sửng sốt, hỏi: Nhiều người vậy?”
Văn Trạch Tân nghiêng người nhìn cô: “Hai người chúng ta trông được lũ này chắc?”
Bốn cậu nhóc đã ngồi trên xe, bạn nhìn tôi tôi nhìn bạn, không ai cảm thấy mình là một đứa nghịch ngợm. Trần Y ho một tiếng: “Cũng đúng, em trông không xuể.”
Chị Lệ cười ra tiếng, nói: “Vậy nên cứ để chúng tôi giúp đi.”
Văn Trạch Tân hôn lên khóe môi Trần Y một cái, thắt dây an toàn cho cô rồi đóng cửa xe lại.
Chị Lý lên xe, bế muội muội.
Còn cô bảo mẫu còn lại mang theo đồ ăn. Xe khởi động, xuất phát.
Văn Trạch Tân chọn resort nghỉ dưỡng dưới trướng nhà họ Văn, nằm ở ngoại ô, đi cao tốc tới đó cũng không xa lắm, đi khoảng bốn mươi lăm phút. Đến nơi, tiết trời vừa đẹp, cả nhóm xuống xe, mấy cậu nhóc vui mừng chạy tới. Cô em gái cũng được mặt trời ôm trọn lấy thì nở nụ cười tủm tỉm, cô nhóc oa oa mấy tiếng, cũng muốn chơi với mấy anh.
Bất lực là bên cạnh cô nhóc chỉ còn lại một cậu con trai, chính là con trai của Tiêu Nhiên. Cô bé quay đầu lại nhìn con trai của Tiêu Nhiên, oa oa vài tiếng. Con trai Tiêu Nhiên nhìn cô nhóc một cái, rồi lại nhìn sang nơi khác.
Muội muội lại kêu.
Con trai Tiêu Nhiên lại nhìn cô nhóc một cái, rồi lại quay đi.
Muội muội bắt đầu đá chân, ném đồ chơi tới. Cuối cùng, con trai của Tiêu Nhiên cũng động đậy, mất kiên nhẫn mà đi đến phía sau, đẩy xe đẩy.
Xe đẩy cao hơn một chút so với người cậu bé.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Y cười đến mức ngã vào lòng Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân đang gọi điện thoại, nhìn thấy cảnh đó thì nhướng mày, nhìn con trai Tiêu Nhiên một cách dò xét.
Cả một ngày, ăn, uống, chơi bời, còn suýt đánh nhau vài lần. Văn Trạch Tân liếc mắt nhìn qua, Văn Thân ngay lập tức liền ngoan ngoãn hẳn đi, trận chiến này cậu nhóc không thể tham gia.
Ngắm hoàng hôn.
Văn Trạch Tân gửi voice chat vào nhóm anh em, giọng nói trầm thấp: “Địa chỉ gửi cho mấy cậu rồi đấy, tới đây đón người đi.”
Giọng điệu của anh vô cùng vô cùng mất kiên nhẫn, sự kiên nhẫn của anh đã đạt đến giới hạn.
Cố Trình: [Phiền cậu đưa nó về nhà tôi vậy.]
Tiêu Nhiên: [Ừm, tôi cũng vậy.]
Văn Trạch Lệ: [Em làm sao vậy? Em định ném con trai của anh ở ngoại thành chắc? Em làm chú như vậy hả?]
Nhiếp Tư: [Nhị thiếu gia, tiễn Phật tiễn đến Tây Phương, vô cùng cảm kích.]
Văn Trạch Tân: “…”
Trần Y cười ôm eo anh rồi nói: “Bọn trẻ hôm nay không có công lao cũng có khổ lao, anh xem muội muội rất vui đó thôi.”
Văn Trạch Tân hừ lạnh một, cất điện thoại vào túi.
Trần Y biết, anh chỉ là không kiên nhẫn mà thôi, chắc chắn sẽ không bỏ bọn trẻ lại đây thật đâu. Nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua, chiếc xe thương vụ màu đen khởi động, quay trở lại thành phố. Bốn đứa nhỏ ngồi trong xe một lúc rồi đều chìm vào giấc ngủ, chị Lệ đứng dậy đắp chăn cho chúng, muội muội cũng ngủ trong xe đẩy.
Sau khi đến trung tâm thành phố, theo yêu cầu của Trần Y, Văn Trạch Tân đưa bốn đứa trẻ đến Golden Arches trước. Trên người anh mặc áo sơ mi đen và quần tây đen, ôm muội muội, xung quanh đều là trẻ em, chạy qua chạy lại dưới chân anh. Anh thờ ơ, sự thiếu kiên nhẫn hoàn toàn được giấu kín trong đáy mắt.
Nhưng người đàn ông này quá cao, quá đẹp trai, quá bắt mắt, trên tay còn ôm một bé gái nhỏ, càng thêm hấp dẫn. Không ít bà mẹ đều thi nhau nhìn anh.
Trần Y mặc một chiếc váy dài màu đen, dẫn Văn Thân đi gọi vài món ăn, chị Lệ và bảo mẫu cũng sấn đến giúp đỡ. Muội muội bập bẹ nằm trong lòng của Văn Trạch Tân, ý là mình cũng muốn ăn. Văn Trạch Tân hạ thấp giọng, nói với cô bé: “Con vẫn chưa ăn được đâu.”
Muội muội không vui, kéo cổ áo Văn Trạch Tân, chân nhỏ đạp lung tung.
Văn Trạch Tân nhìn con gái, kéo tay con bé ra.
Con bé dường như đang gây chuyện với bố mình, được nước làm tới hét lên một tiếng. Văn Trạch Tân nhìn con gái, hạ thấp giọng nói: “Bây giờ ở bên ngoài bố không đánh con thôi.”
Trần Y vừa quay đầu lại, khoảnh khắc đó, biểu cảm trên gương mặt của hai bố con giống nhau như đúc. Nhưng câu tiếp theo lại nghe thấy Văn Trạch Tân nói đánh.
Sắc mặt của Trần Y liền trầm xuống: “Anh đánh đi.”
Lưng của Văn Trạch Tân cứng đờ.
Anh nhướng mắt.
Trần Y nhìn anh chằm chằm.
Thế là vô số người khách đứng nghe trộm, cộng thêm rất nhiều bà mẹ khác và cả chị Lệ đều nghe thấy câu nói xuống nước sau đây của Văn Trạch Tân. Anh nói: “Không đánh, anh đùa thôi.”
Nhóm người kia: “…”
Chị Lệ không nhịn được mà cười thành tiếng.
Ông chủ cũng đúng là.
Ăn tối xong.
Bên ngoài trời đã tối, Văn Trạch Tân khởi động xe đưa bốn cậu nhóc về nhà từng đứa một. Đến cửa nhà của Cố Trình, con trai của Cố Trình chào tạm biệt một cách lịch sự, còn bắt tay muội muội.
Về đến nhà của Tiêu Nhiên, sau khi con trai Tiêu Nhiên xuống xe, cậu bé gật đầu với Văn Trạch Tân và Trần Y: “Cảm ơn.” Rất lạnh lùng, sau đó cậu bé xoay người đi vào nhà.
Về phần Văn Thân và con trai của Nhiếp Tư, chúng bám chặt vào xe không chịu rời đi. Văn Thân thậm chí còn bước tới túm lấy xe đẩy của em gái, cậu bé đứng ở cửa tòa nhà 188, nói: “Để em gái cùng ngủ với con đêm nay đi, được không ạ? Nhà con có nhiều phòng lắm.”
Trần Y cười cười, định từ chối. Tòa 188 đâu có nhiều phòng như vậy, không phải cũng chỉ có hai phòng thôi sao.
Ở phía trước có một chiếc xe lái tới, Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền xuống xe. Hai người họ đi về phía này, nghe thấy vậy, Thẩm Tuyền đi giày cao gót bước tới, cúi người bế muội muội lên, nói với Trần Y: “Để muội muội ngủ ở chỗ mình một đêm đi.”
Trần Y sửng sốt.
Văn Trạch Lệ mỉm cười cầm lấy đồ dùng của muội muội từ trong tay chị Lệ.
Trần Y theo bản năng liếc mắt nhìn Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân dựa lưng vào ghế, híp mắt. Vài giây sau, anh phất phất tay: “Sáng sớm ngày mai em đến đón con bé.”
Văn Thân mừng rỡ nhảy phất lên.
Trần Y cười, nói với Thẩm Tuyền: “Vậy tụi mình đi trước, muội muội nhờ cậu vậy nha.”
Thẩm Tuyền gật đầu: “Được.”
Chiếc xe lại khởi động, lái về hướng căn hộ duplex. Thực ra chỗ này cách tòa nhà 188 không xa, qua vài đoạn đường là tới. Chị Lệ và bảo mẫu quay cuồng cả một ngày, đột nhiên cảm thấy rất yên tĩnh. Xe vừa tới cửa, chị Lệ cùng bảo mẫu nhanh chóng xuống xe, Văn Trạch Tân lái xe xuống tầng hầm.
Trần Y cởi dây an toàn, liếc anh một cái: “Anh bằng lòng để muội muội xa chúng ta cả một đêm sao?”
Đầu ngón tay của Văn Trạch Tân châm một điếu thuốc, nói: “Thỉnh thoảng chúng ta cùng nhau tự mình tận hưởng một đêm cũng tốt.”
Trần Y chậc một tiếng.
Con gái để lại chỗ Thẩm Tuyền, cô chắc chắn cũng rất yên tâm, còn có người anh trai Văn Thân này nữa, nhưng ít nhiều cũng có một chút trống vắng. Ra khỏi thang máy, Trần Y đi tắm trước, Văn Trạch Tân đi giải quyết công việc. Sau khi tắm xong, Trần Y đi ra thu dọn giường, cầm điện thoại di động ra gọi video với Thẩm Tuyền, nhìn con gái nhà mình, cũng liếc nhìn Văn Thân.
Hai đứa trẻ đang chơi đùa trên thảm của toà nhà, phía sau là một khung cửa sổ lớn trải dài từ trần đến sàn, hàng nghìn ngọn đèn. Trần Y nhìn con gái cười hạnh phúc như vậy, thầm nghĩ, đứa nhỏ vô lương tâm này, giống y như bố nó.
Văn Thân vì em gái đến chơi nên cứ ôm em mãi, Trần Y nhìn Văn Thân vui vẻ như vậy, sự trống trải trong lòng cũng tiêu tan một chút.
Gọi video thêm một lúc nữa rồi Trần Y mới cúp máy.
Cô bấm điện thoại, nhìn thời gian, đã chín giờ rưỡi rồi. Trần Y ngồi trong phòng đọc sách một lúc vẫn cảm thấy trống vắng, cô bèn đặt sách xuống, đứng dậy đi ra ngoài, đi đến phòng làm việc.
Chị Lệ và bảo mẫu dọn dẹp xong, đã đi nghỉ ngơi rồi.
Ở dưới tầng một chỉ còn lại một ngọn đèn màu cam nhạt, cô đi đến cửa phòng sách.
Trong phòng sách, Văn Trạch Tân đang có một cuộc họp qua video, ở đầu ngón tay đang kẹp một điếu thuốc, nghe Giang Thần ở bên kia báo cáo công việc: “Nửa đầu năm nay thị trường phía Đông tăng trưởng…”
Trần Y nghe thấy giọng nói của Giang Thần, cô cảm thấy mình vẫn không nên đi vào thì hơn. Cô xoay người rời đi, giọng nói trầm ấm của Văn Trạch Tân truyền đến: “Vợ.”
Bước chân của Trần Y dừng lại, cô quay đầu.
Văn Trạch Tân ném điếu thuốc vào thùng rác, nhìn cô: “Lại đây.”
Trần Y mím môi, liếc mắt nhìn máy tính của anh một cái.
Văn Trạch Tân ngồi thẳng người dậy, di chuyển con chuột, gõ vài cái lên màn hình. Văn Trạch Tân nhìn Giang Thần: “Cứ vậy trước đi, ngày mai lên công ty nói tiếp.”
Giang Thần thở dài, nghe thấy giọng nói của bà chủ là anh ta biết ngay cuộc họp sẽ không kéo dài được lâu đâu mà.
Sau khi tắt video, Trần Y mới bước tới phía trước, cô muốn nói cô nhớ con gái mình quá.
Văn Trạch Tân đứng dậy, chỉnh lại tay áo, lập tức đi qua bên này. Trần Y nhìn anh, còn Văn Trạch Tân lại đi qua cô, đóng cửa lại.
Trong phòng vốn dĩ chỉ mở một ngọn đèn với tông màu ấm áp, lúc này mất đi ánh sáng từ đèn ở bên ngoài, đã tối đi vài phần. Trần Y quay người nhìn anh, Văn Trạch Tân đứng dựa vào cửa, ngón tay cởi cúc áo sơ mi.
Trần Y ngay lập tức liền đỏ mặt.
“Này.”
Văn Trạch Tân vươn tay, ôm lấy eo của cô kéo cô tới. Trần Y nhón chân về phía trước, ngã vào trong vòng tay anh. Anh cúi đầu, vén tóc cô sang bên tai rồi nói: “Đêm nay chỉ có hai người chúng ta.”
“Muội muội…” Trần Y mở miệng định nói gì đó, anh liền cúi đầu chặn lại đôi môi đỏ mọng của cô.
Gần hai giờ sáng, cuối cùng Trần Y cũng được nằm, cô không hề muốn để ý tới Văn Trạch Tân chút nào. Văn Trạch Tân vuốt tóc cô.
Sau đó cô mệt mỏi ngủ thiếp đi, trong lúc mơ hồ lại cảm thấy Văn Trạch Tân đứng dậy. Cô quay đầu lại nhìn một cái, anh ngồi ở bên giường, lấy điện thoại ra xem.
Trần Y dựa gần tới, vòng tay qua ôm lấy eo anh, một lúc sau lại thiếp đi.
Văn Trạch Tân đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn vợ mình. Anh đưa tay đắp chăn bông lên cho cô, sau lại ngồi thêm một lúc mới cẩn thận kéo tay cô ra, sau đó đứng dậy cầm điện thoại quay người đi ra ngoài. Màn đêm đã phủ kín khung cảnh bên ngoài, có hơi lạnh, Văn Trạch Tân cầm lấy chìa khóa xe trên tủ giày rồi đi ra ngoài.
Một phút sau.
Chiếc Bentley màu đen khởi động, Văn Trạch Tân chống tay lên cằm, một tay cầm vô lăng, lái xe thẳng đến tầng dưới của tòa nhà 188. Anh lấy điện thoại, bấm số gọi cho Văn Trạch Lệ.
Đầu dây bên Văn Trạch Lệ nhanh chóng bắt máy, lúc này anh ta vẫn chưa ngủ. Văn Trạch Tân nhíu mày, mơ hồ có thể nghe thấy giọng của con gái ở bên kia, môi mỏng của anh mím chặt lại.
Vài giây sau.
Văn Trạch Tân: “Bế con gái của em xuống cho em.”
Văn Trạch Lệ vốn đang định nói, tôi trông không xuể con gái cậu luôn thì nghe được lời này của Văn Trạch Tân, anh ta lập tức hỏi: “Cậu đang ở dưới lầu à?”
Văn Trạch Tân: “Ừ.”
Anh có thể nghe thấy tiếng khóc của Văn Xảo Xảo ở đầu bên kia. Văn Trạch Lệ chậc một tiếng, vô cùng sảng khoái nói: “Vừa đúng lúc, em đợi đấy.”
Anh ta đứng dậy bắt đầu mang giày, Thẩm Tuyền bế Văn Xảo Xảo cũng đã nghe thấy, nhanh chóng bước ra ngoài. Văn Trạch Lệ véo mũi của Văn Xảo Xảo: “Xấu tính y như bố của con.”
Lúc ban đầu còn ổn, đến khi Văn Xảo Xảo phải đi ngủ, Văn Xảo Xảo lại không chịu ngủ. Tuy rằng con bé không biết nói, nhưng dáng vẻ đó chính là nhớ nhà.
Còn tự mình bỏ đến cạnh cửa mấy lần
Văn Thân chơi cùng cô bé, chơi đến mức ngủ quên, Văn Xảo Xảo vẫn không chịu ngủ. Thẩm Tuyền bế cô bé ra sức dỗ dành, định nói chỉ cần ru ngủ được là ổn rồi, kết quả cô bé vẫn không chịu ngủ.
Trước cửa tòa nhà yên tĩnh, chiếc ô tô màu đen lặng lẽ đỗ ở đó.
Hai người bước ra khỏi sảnh, kèm theo đó là tiếng trẻ con khóc.
Văn Trạch Tân mở cửa xe, bước tới.
Văn Trạch Lệ chậc một tiếng, bế Văn Xảo Xảo đang khóc qua đó. Văn Xảo Xảo nhìn thấy bố mình, càng khóc dữ dội hơn, oa oa oa tựa như muốn lật trời lật đất lên vậy.
Văn Trạch Tân lẳng lặng đỡ lấy con gái.
Bàn tay nho nhỏ của Văn Xảo Xảo vỗ vỗ, vỗ trúng mặt Văn Trạch Tân một cái. Lúc này vậy mà Văn Trạch Tân lại không hề mất kiên nhẫn, anh nói với anh trai và chị dâu mình: “Em về trước đây.”
Văn Trạch Lệ ôm người vợ đang được mặc áo khoác vào lòng, gật gật đầu.
Văn Trạch Tân mở cửa xe, đặt Văn Xảo Xảo lên ghế dành cho trẻ con, thắt dây an toàn cho con. Văn Xảo Xảo cảm nhận được môi trường cùng hương thơm quen thuộc, cũng bình tĩnh lại.
Văn Trạch Tân đóng cửa lại, đi vòng qua đầu xe đến vị trí lái xe, khởi động xe.
Ban đêm có chút lạnh.
Anh chỉ mặc một áo sơ mi và cùng một chiếc quần dài. Văn Trạch Lệ mơ hồ nhìn thấy vết cào trên cổ em trai mình, còn là một vệt mới. Anh ta nhướng mày, xoay người ôm lấy Thẩm Tuyền: “Đi thôi, chúng ta cũng đi ân ái một chút.”
Thẩm Tuyền liếc anh ta một cái rồi tóm lấy cổ áo anh ta.
*
Chiếc Bentley màu đen đã về đến nhà.
Cái đầu nhỏ của Văn Xảo Xảo gật gật, buồn ngủ lắm rồi. Văn Trạch Tân một tay ôm con gái ra ngoài, vỗ nhẹ một cái rồi vào nhà. Anh ném chìa khóa xe lên tủ giày, lên lầu.
Mở phòng ngủ chính.
Trần Y mở to mắt nhìn anh.
Bước chân của Văn Trạch Tân sững lại.
Trần Y vùi mặt vào trong gối: “Đồ chó, em còn tưởng anh thực sự nỡ để muội muội rời xa chúng ta chứ…”
Văn Trạch Tân không nói lời nào, trở tay đóng cửa lại rồi đi vào. Anh đặt con gái lên giường nhỏ, cúi người nhìn con gái rồi đắp chăn bông cho con bé. Sau lưng có tiếng sột soạt, Trần Y chân trần bước ra khỏi giường, cả người đầy vết hôn ôm lấy eo anh. Sau khi Văn Trạch Tân thấy con gái đã ngủ say rồi, liền xoay người ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên trán cô: “Ngủ thôi?”
Trần Y: “Ừm.”
Văn Trạch Tân cúi người, ôm cô trở lại giường, nằm xuống ôm cô rồi tắt đèn.
“Chồng, ngủ ngon.”
“Vợ, ngủ ngon.”