Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 495

Mặc dù nói bà đối với Hạ Nhược Tâm cho tới nay là tồn tại mấy phần áy náy, cô của bốn năm trước, là một cô gái rất đơn thuần, chỉ là không biết bốn năm sau, có thể thay đổi hay không, thay đổi bà không nhận ra, cũng thay đổi, thuần thục tính kế, thực sự muốn can thiệp vào giữa con trai và con dâu, không phải bởi vì tình thương mà là vì trả thù.

Bà thay một bộ quần áo, lại nhìn vào gương soi nửa ngày, cũng không biết như thế nào, luôn là có chút chột dạ, cũng không có gì sức lực, bà cũng không phải đi bắt gian, cần sức lực để làm gì, nhưng bà là do dự, lưỡng lự.

"Được rồi, bà đẹp lắm rồi." Sở Giang thật sự là chịu không nổi vợ nữa, đã soi lâu lắm rồi, soi còn không phải gương mặt già nua kia.

"Thật sao?"Tống Uyển không tin nhìn về phía gương, tìm kiếm điểm đẹp đẽ trên người mình, nhưng mà tìm nửa ngày rồi, cái gì cũng không, ngược lại phát hiện khóe mắt xuất hiện nhiều hơn mấy nếp nhăn, da cũng không tốt như trước kia, khóe mắt cũng rũ xuống, khóe miệng cũng không cong lên được, cả người đều già rồi.

Bà có chút khó chịu, dẫu sao thì ai cũng từng trẻ tuổi, ai cũng từng xinh đẹp, giờ đây nhìn rõ gương mặt già nua của bản thân, như thế nào, đều là tưởng nhớ bản thân trước kia, chỉ là, người mà, không có biện pháp, cũng sẽ đi đến giai đoạn này.

Sở Giang thấy vợ thiếu sức sống, buông tờ báo trong tay xuống, đứng dậy, dừng ở bên cạnh vợ, "Bà nhìn, tôi cũng đã già như vậy, ông chỉ lên những nếp nhăn trên trán của mình, bà vẫn còn xinh đẹp như vậy, tôi sợ nếu bà vừa ý tiểu thịt tươi khác vậy tôi phải làm thế nào, Uyển Uyển, bà nói xem tôi có cần đi căng da, thực hiện tiêm axit hyanuronic các loại không?"

Tống Uyển cười hì hì thành tiếng, mọi phiền muộn ưu tư vừa nãy cũng theo đó mà trôi mất.

"Ông định phẫu thuật thẩm mỹ à, đừng làm, sau này cháu trai sẽ gọi ông là chú, ông sẽ khóc." Bà đùa giỡn véo mặt chồng, nơi khóe mắt cũng có chút ướt át, hóa ra bọn họ đều đã già rồi, cũng không còn trẻ nữa.

Bà đem thanh xuân của mình dành hết cho người đàn ông này, đến hôm nay không biết bao nhiêu năm, tóc cũng đã bạc, nếp nhăn khóe mắt đã nhiều, nhưng ông với bà vẫn không bao giờ phản bội, thì ra không chỉ bà già rồi, ông cũng cùng già đi rồi.

Bà thở dài một tiếng, cầm giữ túi của mình, ra cửa, đúng vậy, bà lại không phải đi đánh nhau, đòi hỏi mong muốn nhiều vậy để làm gì. Kỳ thực hiện tại bà còn không biết Hạ Nhược Tâm đang ở nơi nào, chẳng qua, cũng coi như là bất ngờ, bà có gặp mấy lần không xa chợ bán thức ăn, chính là cho tới nay, đều không có chủ động bắt chuyện, bọn họ cho tới nay cũng không có gì để nói.

Sáng sớm, bà liền đến đợi ở bên ngoài chợ, không tồi, hôm nay, bà còn biết mặc một bộ quần áo đơn giản, nếu không đứng ở chỗ này cũng đúng là thật là kỳ lạ.

Mà vận khí của bà không tệ, thật sự vẫn gặp Hạ Nhược Tâm đến mua thực phẩm.

"Nhược Tâm..." bà gọi một tiếng, giọng có chút khàn, cái tên này sao mà đọc lên, bà thấy trống rỗng, Tống Uyển nhắm mắt lại, chỉ có thể cười khổ một cái, đây thật là mắc nợ ai, thì ở trước mặt người ta đều cảm giác kém hơn một bậc.

Bước chân Hạ Nhược Tâm dừng một chút, ngoảnh đầu lại, mới thấy được người đứng ở cổng chợ chính là Tống Uyển, mẹ của Sở Luật, mẹ chồng trước của cô, gần đây dường như cô có chút được hoan nghênh, làm sao mà từng người một đều thích đến tìm cô nói chuyện phiếm, chuyện cũ.

Mà thật ra là cô biết, Tống Uyển đặc biệt ở đây chờ cô, nếu không, lấy thân phận của Tống Uyển, sao có thể hạ mình vào chợ bén rễ cho muỗi cắn.
Bình Luận (0)
Comment