Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 499

Hạ Nhược Tâm kỳ thật nuốn rút tay ra theo bản năng, bất quá, vừa thấy Cao Dật chỉ mải lo chuyện nên mua cái gì, ăn cái gì, uống cái gì, cô lại có chút không đành lòng làm hỏng tâm trạng vui vẻ của anh.

Hơn nữa, cô cúi đầu, nhìn bàn tay đang đan lấy tay mình, anh nắm rấ chặt, trong lòng bàn tay có chút mồ hôi, kỳ thật chắc anh cũng căng thẳng lắm, Hạ Nhược Tâm không có từ chối nữa, cứ như vậy, anh nói, cô nghe, cô nói, anh nhớ.

Hai người tính toán xong, quả thực thật đúng là phải mua không ít đồ về, đồ ăn tạm thời không nói, gạo trong nhà cũng chẳng còn bao nhiêu, chai dầu ăn cũng đã nhìn thấy đáy, còn cả thịt nữa, Tiểu Vũ Điểm nói là muốn ăn thịt kho tàu, trước kia trong nhà điều kiện không tốt, một tháng cô mới có thể cho con ăn thịt được một lần, mà Tiểu Vũ Điểm thích nhất là thịt kho tàu, bé cũng thích mấy thứ mùi vị tương đường thịt kho tàu như cá kho, thịt kho tàu cà tím, chỉ cần có hai chữ thịt kho tàu là bé sẽ ăn nhiều thêm một chén cơm.

Mà cô cũng không biết, lúc này Tống Uyển đang đứng ở một nơi xa, nhìn thấy tất cả, trong lòng bà có một dự cảm không hay, thì ra người ta nói không sai, con của bà rất tốt, nhưng bà không thể không thừa nhận, trên đời này còn có người tốt hơn con trai bà, ưu tú hơn, hơn nữa con của bà tính tình quái dị, cộng thêm những chuyện đã làm trước kia, nếu so sánh với người này, quả thật bị đánh bại không biết bao nhiêu lần.

Buổi tối, Lý Mạn Ni đến đây, Tống Uyển xốc lại tinh thần, làm một bàn đầy đồ ăn, sợ đứa cháu yêu quý của mình bị đói, mà cùng đi cũng có cả mẹ Lý.

"Ôi này bà thông gia, tôi thấy bà nên đổi người giúp việc đi, nhìn này." bà ta gắp lên một miếng thịt, "Thịt nát quá, mùi vị không ngon, còn có này nói," bà lại chỉ một cái mâm, "Trông khó coi quá, nhìn đã hết muốn ăn, cái này cũng xấu, còn cá này nữa, sợ là cá chết lâu rồi mới đem ra làm, không còn tươi nữa."

Tóm lại, một bàn đồ ăn này, mẹ Lý chỉ đâm đũa hai ba cái, quả thực là chửi dì nấu cơm chẳng đáng một đồng, không có một chút điểm đáng khen, một hồi lại nói nghiêm trọng, giống như dì nấu ăn sắp bị đuổi ra đến nơi.

"Mẹ..." Lý Mạn Ni kéo tay áo bà ta, để bà ta bớt lời lại, đồng thời không ngừng nháy mắt, nhưng mẹ Lý nào để ý, bà chẹp miệng, lời này nói càng khó nghe. "Bà thông gia, tôi thấy bà nên đuổi người giúp việc này đi, chỗ tôi có người tốt đấy, rất thông minh, làm việc cũng cẩn thận nhanh nhẹn, nấu ăn thì thôi rồi, bà xem xem thế nào?"

"Được thôi." Tống Uyển cười, khóe mắt hơi cong lên, chỉ cần nhìn cũng biết thời trẻ vô cùng xinh đẹp, bà dùng chiếc đũa gắp một ít thịt đặt vào trong bát mình.

"Tôi cũng thấy đồ ăn tôi làm rất khó ăn, cho nên, về sau chắc tôi không nên xuống bếp nữa." nói xong, bà giả vờ như khiêm tốn tiếp thu, sau đó nắm chặt tay mẹ Lý, mẹ Lý lập tức liền đỏ bừng mặt, không biết nên nói gì mới tốt, không mở miệng nổi.

Mà Tống Uyển mặt mũi nhiều, lời nói cũng nhiều.

"Thông gia, lần này thật đúng là phải cám ơn bà." bà nói như thật, vẻ mặt thân thiết, có thể thấy được là tình ý chân thành, rung động đến tâm can,.

"Cảm ơn tôi?" Mẹ Lý choáng váng, "Cảm ơn cái gì?"

"Cảm ơn bà đã nói ra sự thật, làm tôi biết mình không có khiếu nấu ăn, khó trách trước kia cha con Sở Giang ăn thức ăn do tôi làm xong thì đều mày ủ mặt ê, dáng vẻ muốn chết muốn sống, hoá ra là thế, tôi thật có lỗi với hai cha con ông ấy." bà nói xong, còn lau qua khóe mắt, cũng không biết có khóc thật không, là bị mình tự làm mình cảm động, hay là bị kỹ thuật diễn của mình thuyết phục.

Mặt mẹ Lý hồng thấu.
Bình Luận (0)
Comment