Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 525

"Không mẹ, hôm nay cô ấy không đến." Sở Luật vừa hạ một viên Hắc tử vừa đáp lời mẹ Tống, thần sắc bình tĩnh, tầm mắt cũng thực bình thản, Tống Uyển cũng không nghĩ nhiều liền đi vào trong phòng bếp.

Hạ một quân cuối cùng, Sở Giang thắng con trai, cũng đủ đắc ý thật lâu, cờ nghệ của đứa con trai này cũng là học được từ ông, nhưng so với ông ưu tú nhiều, sát phạt quyết đoán, không cho địch một chút không gian hít thở, hoàn toàn như thói quen làm ăn của anh trên thương trường.

Nếu bị anh nhìn trúng, anh sẽ không từ thủ đoạn để có được, chỉ là bây giờ có chút bất đồng.

"Tốt lắm*" Sở Giang nắm vai Sở Luật: "Trước kia ba cảm giác con lòng dạ quá nặng, không lưu lại cho người khác một đường sống, hiện tại cuối cùng con cũng biết, tàn nhẫn quá khiến mọi chuyến sẽ không tốt."

"Cảm ơn ba." Sở Luật khó được cười một chút, trong nháy mắt ý cười tan băng sương, thiệt tình, bây giờ có thể làm anh cười thậg sự không nhiều lắm, có thể thả lỏng dường như là không có.

"Đến đây ăn cơm nào." Tống Uyển bưng đồ ăn ra, gọi cha con đi rửa tay ăn cơm, nhà bọn họ không khí từ trước đến nay vẫn rất tốt, cha mẹ đều là người có học thức, tuy rằng trong nhà làm ăn buôn bán nhưng vẫn luôn có văn hoá tạo nên quá trình rèn luyện và thử thách.

Nhưng trong nhà vẫn cô đơn.

"Luật, ngày mai mẹ đến chỗ con ở nhé?" Tổng Uyển buông đũa trong tay xuống muốn cùng con thương lượng: "Mạn Ni bây giờ đang mang thai, trong nhà không có trưởng bối, các con ăn gì, dùng cái gì cũng phải tự chăm nom, như vậy không tốt."

"Mẹ, không cần." Sở Luật cúi đầu, không ai nhìn thấy cặp mắt đen kia, chợt loé qua khổ sở.

"Trong nhà có bảo mẫu, bảo mẫu đối với phươn diện này rất có kinh nghiệm, Mạn Ni mỗi ngay ăn ba bát cơm đều do bảo mẫu chuẩn bị cẩn thận, hơn nữa mẹ cô ấy cũng không nói gì để cô ấy về nhà ở rồi."

"Như vậy à..." Tống Uyển vừa nghe lời này, cũng không kiên trì nữa, hiện tại những người trẻ tuổi đều thích có không gian riêng, hơn nữa bà thông gia cũng rất quan tâm con gái, bà thật sự rất xấu hổ, khó trách mấy hôm trước là Mạn Ni ở nhà mẹ bên kia, bà còn đang cho rằng hai vợ chồng bọn họ đã xảy ra chuyện gì, kết quả chuyện gì cũng không có, hoá ra là mẹ người ta lo lắng tới con gái.

Sở Luật nói hết thảy đến giọt nước cũng không lọt, Tống Uyển tự nhiên cũng không hoài nghi, Sở Giang dù sao ở đây cũng đã trải qua gióng to gió lớn.

"Cơm nước xong, lên lầu lại bàn tiếp." Sở Giang chụp bả vai con trai, lực có chút nặng.

"Ba, con biết rồi."

Sơt Luật cầm đũa, gắp thức ăn vào trong bát, anh biết, ba anh không chỉ gọi anh chơi cờ, mà bởi vì có việc muốn trị anh, anh thản nhiên ăn cơm cùng cha mẹ nói chuyện phiếm.

"Mẹ, con đàn giúp đỡ một cô nhi viện."

Sở Luật bớt thời gian cùng Tống Uyển nói việc này, anh đã nghĩ rất nhiều cái cớ, không biết nên mở lời nói chuyện này với mẹ như thế nào, cha mẹ để ý nhất chính là vấn đề con nối dõi, nhưng hiện tại nếu để bọn họ biết lúc này anh không cần con cái, không biết bọn họ có chịu nổi không.

"Như vậy rất tốt." Tống Uyển sờ sờ tóc con trai, con trai có thể nghĩ được như vậy người làm mẹ này thật vui vẻ, kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì, ăn không xong mang không đi,  con cháu đều có phúc của con cháu, tích đức cho đời sau cũng tốt.

Chỉ là, bà lại nhẹ nhàng than một tiếng: "Tiểu Luật, nói cho mẹ biết, có phải con có quan hệ với em họ không?"

Đỗ Tĩnh Đường? Cung anh có quan hệ gì cơ? Sở Luật trong lúc nhất thời chư phản ứng kịp.

"Con vẫn còn muốn gạt mẹ sao?" Tống Uyển liếc mắt trắng với con trai một cái: "Mẹ lần trước nhìn thấy, em họ con cùng một người đàn ông ở bên nhau, khó trách gần ấy năm rồi vẫn chưa kêt hôn, làm cậu và mợ đều sắp phát bệnh rồi. Mẹ bây giờ còn không dám đến nơi cậu con, mẹ không chịu nổi nước mắt mợ con, luôn hỏi mẹ, nói Tĩnh Đường đứa nhỉ này rốt cuộc làm sao vậy?"

Sở Luật sửng sốt, căn bản không nghĩ đến mẹ sẽ biết những việc này, còn liên tưởng chuyện cô nhi viện với chuyện này giống nhau.

"Mẹ, nếu mẹ có rảnh hãy đến cô nhi viện xem chút."

"Chỉ có thể như vậy." Tống Uyển than một tiếng: "Về sau nhận nuôi một đứa đi."

Môi Sở Luạt hơi chạm vào nhau, cũng chạm vào một thân chua xót.

Anh lại cùng mẹ nói chuyện một lúc, không nhắc lại chuyện cô nhi viện, anh vẫn không thể thừ nhận trước mặt mọi người chuyện anh vô sinh.

Cha anh chỉ có anh là con trai, nếu anh có anh chị em gái thì cũng không cần lo lắng, nhưng thế hệ này của bọn họ chính là con một chiếm đa số. Nối dõi tông đường đều ở trên người bọn họ.

Đối với bọn họ mà nói, muốn phụng dưỡng bốn lão nhân gia cũng không phải chuyện to lớn, mà la vấn đề huyết mạch, hai nhà không thể không đối mặt, không thể không coi trọng. Anh dựa vào cạnh cửa, che mắt, buống tay xuống cũng là lúc cảm xúc trên mặt đã hoà hoãn đi nhiều.

Anh gõ cửa.

"Ba, là con."

"Ừ, vào đi." Giọng nói Sở Giang từ bên trong vang lên.

Sở Luật đẩy cửa đi vào, Sở Giang đang ngồi trước bàn cờ, trong tay ôm hộp cờ.

Sở Luật ngồi xếp bằng đối diện Sở Giang, thu quân cờ màu trắng trước mặt, cùng hộp cờ, lấy một quân, lần trước là Hắc tử, lần này là Bạch tử.

Sở Giang đặt một quân Hắc tử trên bàn cờ, hai ngón tay Sở Luật cầm một quân cờ màu trắng, dừng bên cạnh Hắc tử.

"Con gây áp lực việc làm ăn của Lý gia?"

Sở Giang như vô tình mà hỏi, ông bình thản cầm Hắc tử.

"Vâng." Sở Luạt cũng không dấu diếm: "Chỉ là lấy việc buôn bán của nhà mình về."

"Sự tình không cần làm quá tuyệt đối, con làm ăn mệt còn chưa đủ sao?" Sở Giang lạnh mặt, ném Hắc tử trên bàn cờ: "Lại như thế nào, kia cũng là cha mẹ con, không xem mặt tăng cũng phải nhìn mặt Phật, mặc kệ con có tâm tư gì đối với Hạ gia, nhớ kĩ, con đã chọn Lý Mạn Ni, trong bụng con bé là cháu ta, con không được xằng bậy, con cũng đã ba mười tuổi, ta và mẹ con đâu cũng không còn nhiều thời gian để sống, hiện tại ba mẹ cũng già rồi, cũng không theo đuổi cái gì, hiện tại cần có cháu nội, nếu cháu nội ta có chuyện gì, ba sẽ không bỏ qua cho con, mặc kệ con có là con ba hay không!"

Sở Giang nói thực nghiêm trọng, đương nhiên ông cũng không phải tuỳ ý mà nói, ông đây là đang cảnh cáo, con là do ông sinh ra, ông biết rõ tính tình nó, vốn dĩ chuyện lần trước nó cưới Hạ Nhược Tâm, ông không đồng ý, kết quả vẫn xảy ra chuyện, đứa bé kia vốn vô tội, kết quả bị đứa con trai này của ông hành hạ sống không bằng chết, hiện tại hội hận, muốn tìm người về để xin lỗi, bù đắp nhưng đã không có khả năng, hiện thực không được nó lại làm ầm ĩ một trận.

*Nguyên gốc: Trường kính: ta không biết từ này nha *bứt tóc~* uhuhu. 
Bình Luận (0)
Comment