Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 780

Bảo mẫu tươi cười, nhưng tầm mắt bà hướng sang Sở Tương rồi dời đi, trong lòng than nhẹ một tiếng, cứ thế này sẽ xảy ra chuyện.

Sở Tương đứa nhỏ này, địa vị ở Sở gia càng là xấu hổ, cũng không biết nó vào hào môn là đúng hay sai.

Tống Uyển vội vàng làm thêm vài món ăn, bên ngoài Tiểu Vũ Điểm cùng chơi với Sở Giang, Sở Tương bên cạnh bắt đầu ghen ghét, ông nội có thể cười với em nhỏ, ba cũng thế.

“Xong cơm rồi, lại ăn thôi.” Tống Uyển từ bếp đi ra, bà lau tay rồi vội vàng tới muốn ôm cháu gái.

Nhưng khi tay bà vừa đưa lên thì Tiểu Vũ Điểm lại co rụt lại nép vào lòng Sở Giang, khuôn mặt nhỏ quay đi, rõ ràng chính là không muốn. Bé cự tuyệt khiến Tổng Uyển rất khổ sở, bà không biết mình so với Sở Giang thì kém ở điểm nào, sao đứa nhỏ này thân với Sở Giang như vậy mà lại không thích bà.

“Ăn cơm đi, Tiểu Vũ Điểm nhà ta đói bụng rồi.” Sở Giang lên tiếng giảng hòa ôm Tiểu Vũ Điểm tới bàn ăn.

“Đúng vậy, ăn cơm trước đi.” Tuy trong lòng Tống Uyển rất khổ sở, nhưng bà vẫn biết ăn cơm là quan trọng, dẫu người lớn không ăn thì trẻ con cũng cần ăn, hơn nữa trẻ con giờ này không thể không đói.

Trên bàn ăn, Sở Tương thi thoảng yêu cầu người lớn cho ăn. Nó đã sáu tuổi nhưng hiện giờ đúng là lười duỗi tay, cơm tới mới há mồm. Sở Luật lấy một cái bát nhỏ, lấy một ít cơm đặt trước mặt Tiểu Vũ Điểm, lấy thêm cho bé một cái thìa nhỏ.

“Tự mình ăn đi, muốn ăn món nào nói chú lấy cho.”

“Cảm ơn chú.” Tiểu Vũ Điểm hướng Sở Luật cảm ơn, tự mình cầm lấy thìa xúc ăn. Bé không kén ăn, cho cái gì ăn cái đó, cho cơm trắng cũng sẽ ăn cơm trắng, không cho bé cũng không đòi hỏi.

Bên kia Tống Uyển thấy liền xấu hổ, bà vội vàng đặt bát cơm xuống: “Hương Hương tự ăn được không, cháu xem em đều tự mình ăn cơm.”

Sở Tương cũng không chịu thua, cầm lấy thìa tự mình xúc ăn, nhưng hồi lâu cũng không ăn được nhiều, chân tay vụng về thật sự có chút khó coi.

Tiểu Vũ Điểm không giống vậy. Bé tới giờ vẫn tự mình ăn cơm, tuy rằng ăn chậm nhưng lại không làm rơi bất cứ hạt cơm nào. Mẹ nói cần yêu quý đồ ăn, kiếm tiền cũng không dễ dàng gì cho nên càng phải yêu quý.

Sở Giang vui mừng xoa mái tóc mềm mại của Tiểu Vũ Điểm, đứa nhỏ này thật đúng là con cháu Sở gia. Giống hệt A Luật khi còn nhỏ, đặc biệt biểu cảm khi ăn cơm quả thật chính là giống A Luật.

Nếu nhìn bằng mắt thì sẽ thấy đứa nhỏ này giống hệt với mẹ, nhưng nếu hiểu rõ sẽ lại thấy kỳ thật tính tình đứa nhỏ này hoàn toàn giống ba nó.

Ai dám nói đây không phải cháu gái ông ông sẽ bóp chết.

***

Sở Giang cầm tay của Tiểu Vũ Điểm đưa bé vào phòng đồ chơi. Phòng rất lớn này chứa đầy đồ chơi, dường như có thể xếp thành một quả núi.

“Tiểu Vũ Điểm tự mình chơi một lúc nhé, lát nữa ông sẽ tới.” Ông hạ người ôm cháu gái đặt lên một chiếc ghế nhỏ. Ông đi ra ngoài một chút nên để cháu gái chơi một mình, cũng không cần lo lắng gì, trong nhà còn có bảo mẫu.

Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ngồi, đến khi Sở Giang rời đi rồi bé mới nhìn các món đồ chơi trước mặt nhưng vẫn không động. Bé không đi lấy bất cứ cái gì, chỉ đặt tay lên đầu rồi đoan đoan chính chính ngồi.

Sở Tương ôm búp bê đi tới đứng trước mặt Tiểu Vũ Điểm.

“Chào chị.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn chào, gương mặt ngượng ngùng tươi cười cùng đầu tóc rất xinh đẹp, thêm khuôn mặt bầu bĩnh lại càng đáng yêu.

Sở Tương bóp chặt búp bê trong lòng mình, nó phát hiện mình ngày càng ghét đứa em này.

Sở Giang vừa trở về đã nghe tiếng trẻ con khóc. Lòng ông cả kinh vội vàng bước nhanh tới. ‘Cạch’ một tiếng ông mở cửa liền thấy Sở Tương ngồi dưới đất khóc lóc, Tiểu Vũ Điểm ôm một con búp bê trong lòng mình, miệng nhỏ còn hơi méo xệch.

Tống Uyển cũng sốt ruột chạy tới, vừa thấy Sở Tương ngồi dưới đất bà vội vàng tới ôm lấy Sở Tương, đưa mắt có chút trách cứ nhìn Tiểu Vũ Điểm, kỳ thật là bà vô tình theo thói quen.

Nhưng bà thấy một đôi mắt màu xanh của Tiểu Vũ Điểm giống hệt mắt con trai mình, còn có ánh mắt tủi thân kèm thất vọng của bé khiến bà không khỏi sửng sốt, không biết vì sao trong lòng lại có một cảm giác xấu hổ.

“Tiểu Vũ Điểm, nơi này có rất nhiều búp bê, không cần tranh với chị, cháu xem chị khóc rồi.”

Bà dỗ Sở Tương, kỳ thật cũng không biết miệng mình rốt cuộc đã nói ra như nào, đến khi bà ý thức lại được thì những lời này đã như bát nước hất đi không cách nào thu lại được.

Tiểu Vũ Điểm mấp máy miệng nhỏ của mình, vẻ mặt này giống hệt mẹ. Phịch một tiếng, búp bê trong lòng bé rơi xuống đất. Sở Tương vẫn khóc lóc, đôi tay nhỏ bé kéo chặt áo Tống Uyển, thỉnh thoảng nấc lên.

“Bà nội, Hương Hương có phải làm gì sai không, sao em gái lại không thích Hương Hương?”

“Hương Hương nhà ta không sai.” Tống Uyển an ủi Sở Tương, ôm bé vào lòng dỗ dành: “Em gái còn nhỏ, còn không hiểu chuyện. Hương Hương đem búp bê nhường cho em, bà nội sẽ mua búp bê khác cho Hương Hương được không?”

“Vâng.” Sở Tương không ngừng gật đầu, nhưng đôi mắt nhìn về Tiểu Vũ Điểm mang theo mười phần chán ghét.

Nó chán ghét tới chết đứa em này, tốt nhất đừng đến nhà nó, cướpbà của nó, còn cả ông nó nữa.

Tiểu Vũ Điểm mím chặt môi, ngón tay nhỏ cũng tóm lấy váy của mình, bé sụt sịt cái mũi nhưng nhịn xuống không khóc. Lúc này một đôi tay vươn tới ôm lấy bé.

Sở Giang đưa tay xoa xoa mặt của Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm dựa đầu lên vai Sở Giang, bé nhớ mẹ.

***

Cho tới khi Sở Luật về thì thấy ba mẹ mình hình như đang căng thẳng.

“Ông đối với tôi như vậy sao?” Tống Uyên vươn chân đá Sở Giang. “Tiểu Vu Điểm cũng là cháu gái tôi, cháu gái ruột, sao tôi lại không thương cháu? Nhưng cháu tranh búp bê của Hương Hương, còn làm Hương Hương ngã, đây là không tốt, tuy rằng cháu còn nhỏ nhưng không dạy dỗ một chút sao được. Tôi còn chưa có nói gì ông đã làm mặt dài với tôi.”

Sở Giang sầm mặt lại, không muốn cãi nhau với Tống Uyển về vấn đề này. Cãi qua cãi lại kết quả cuối cùng mâu thuẫn lại càng lớn, về sau ông đừng mong đưa cháu gái về chơi.

“Ba, mẹ, sao vậy?” Sở Luật đi tới, giữa bọn họ bao nhiêu năm không cãi nhau, sao giờ lại thành nước với lửa, một bên muốn đối phương chết đuối, một bên muốn thiêu chết đối phương.
Bình Luận (0)
Comment