Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 803

Tiểu Vũ Điểm ôm chặt cổ của mẹ, bé cũng rất sợ hãi.

Trong siêu thị thỉnh thoảng truyền đến tiếng khóc, tiếng kêu, tiếng mắng, còn có tiếng kêu cứu, từng mảng khói bốc lên, dòng người dồn dập chạy ra, thậm chí còn có người dẫm đạp lên nhau.

Hạ Nhược Tâm dùng tay bưng kín miệng của con mình, còn cô lại không ngừng ho khan, cô không dám ôn con đến những nơi đông người, nếu tới đó có thể cô sẽ bị dẫm đạp.

Toàn bộ mọi người đều hướng đường hầm an toàn mà chạy, nhưng lại không biết hoặc đã quên mất, bên kia cửa thông đạo cũng đang đóng chặt, hôm nay là ngày là ngày bảo trì, thang máy cũng đã ngừng, bên trong là một mảng khói dày đặc. Lửa cũng chính là từ bên kia mà tới, bên  trong gian hàng đều là áo quần dễ cháy, rất mau lửa sẽ lên lớn, sẽ không còn khống chế được nữa.

Hạ Nhược Tâm khẩn trương, trên mặt không còn chút huyết sắc, cô đi theo đám người cùng nhau hướng thang máy chạy tới, kết quả chưa kịp chạy tới thì thang máy đã bị chen đầy, phịch một tiếng, không biết ai kiêu thành tiếng, vốn dĩ đã sắp đi xuống, cũng không biết có phải hay không chạy quá nhanh, vẫn là bị người sau đẩy tới, thế là toàn bộ đều lăn xuống.

Hôm nay là cuối tuần, người rất đông, hơn nữa siêu thị này rất đẩy mạnh hoạt động cho nên nơi này vốn dĩ rất nỗi tiếng, sự việc đến bây giờ diễn biến quá nhanh, mọi người đều bị hoảng loạn, cơ hồ tất cả đều đi về phía trước để chạy trốn.

Hạ Nhược Tâm không ngừng ho khan, cô đem khuôn mặt của con gái ấn vào ngực mình.

“Ngoan, không phải sợ, mẹ rất lợi hại, nhất định sẽ mang Tiểu Vũ Điểm ra ngoài an toàn.”

Đôi tay Tiểu Vũ Điểm mắm chặt quần áo của mẹ, bé không giống như những đứa trẻ khác khóc lớn sợ hãi, nhưng khuôn mặt bé cũng đã bị dọa đến không có một chút huyết sắc nhưng lại không khóc, bé cũng biết, mẹ bé rất lợi hại, mẹ sẽ làm được.

Cầu thang đã chen đầy người, khói lan ra dày đặc khiến người ta rất khó hô hấp, bên ngoài đã truyền đến tiếng xe cứu hỏa, Hạ Nhược Tâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ được cứu rồi, mọi người vội vàng hướng cửa sổ chạy đến, cô cũng vội đi theo.

Bang một tiếng, tiếng kính cửa sổ bị nứt vỡ ra, cô quay đầu nhìn lại, lại bị dọa cho run sợ, cánh cửa vỡ không phải do cứu hỏa chữa cháy đánh vỡ mà là do lửa làm vỡ, toàn bộ cửa hàng bây giờ đều bị lửa thiêu rụi.

Bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng thét chói tai, tiếng mắng chửi còn có tiếng khóc.

Cô theo bản năng chạy vội về phía trước, ôm chặt con gái trong ngực, sau đó đi theo người khác cùng nhau ngồi xuống phía cửa sổ, chờ cứu hộ đến, vốn dĩ bọn muốn xuống tầng dưới, nhưng người mọi người đang cùng nhau bò xuống phía dưới, cô biết tầng dưới có khả năng còn cháy  nghiêm trọng hơn phía trên, cô còn có thể ngửi ra mùi lông bị đốt cháy,

Không biết là ai đã phá ô cửa kính ra, không khí chợt thoáng hơn một chút, bên phía Hạ Nhược Tâm bị khói dày đặc bao quanh, bên cạnh đã có người chờ không kịp liền trực tiếp nhảy từ trên cửa sổ xuống, rốt cuộc khi con người cận kề cái chết thì chuyện gì cũng có thể làm ra được, nhưng nơi này chính là lầu sáu, là lầu sáu, nếu đứng tại chỗ cũng sẽ bị thiêu chết, nhưng nếu nhảy xuống không chết thì cũng gãy tay thiếu chân.

Mặc kệ là kết quả như thế nào, cũng không phải là điều mà cô mong muốn.

“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm kéo tay áo Hạ Nhược Tâm.

“Ngoan, đừng nói, không có chuyện gì” Hạ Nhược Tâm ôm chặt lấy con gái mình trong lòng, lúc này di động của cô lại vang lên, cô lấy di động ra, người gọi là Sở Luật.

Cô đưa điện thoại lên bên tai, thanh âm bên kia vang lên có chút khàn khàn khó nghe.

“Nhược Tâm, em ở đâu?”, người đàn ông bên kia dường như có chút mất lý trí.

Mà Sở Luật vừa nghe được thanh âm của Hạ Nhược Tâm thì cảm giác giống như một gáo nước lạnh tạt xuống, hai tay anh gắt gao cầm tay lái, khớp xương cơ hồ muốn gãy ra.

Em có phải hay không đang ở bên trong trung tâm mua sắm đó.

Anh chính là sợ như thế, kết quả cũng đúng là như thế.

Hạ Nhược Tâm bị sặc khói không ngừng ho khan, ở trong cũng không ít tiếng ho khan, tiếng khóc, tiếng kêu, cũng có tiếng người la hét từ phòng có cháy dội tới.

Hạ Nhược Tâm đột nhiên nhớ  tới cái gì đó, cô đem con gái ôm chặt trong ngực mình, lại thêm một lần nữa cô trải qua sinh tử như thế, dường như rất nhiều chuyện trước kia cô không thể suy nghĩ cẩn thận, nhưng bây giờ đều nhìn được thông suốt  rõ ràng.

Sở Luật, cô nắm chặt điện thoại di động trong tay.

“Em tha thứ choa anh, thật sự.”

Cô muốn nói tiếp nhưng di động trong tay đột nhiên bị ai đụng tới làm rơi ra trên mặt đất, sau đó lại có người tiến đến đạp lên điện thoại cô, cô  chỉ có thể  ôm con gái, thỉnh thoảng né đi bước chân của những người đang điên cuồng trốn chạy. Cách đó không xa cửa sổ bị đạp ra, có người từ bên trên đi xuống, bốn phía có tiếng thét chói tai, hơi thở chết chóc trong không khí dương như ngày càng dày nặng hơn, mọi người đối với sự sống dường như ngày càng có khát vọng, loại nóng lòng muốn được cứu vớt, muốn được cứu sống.

Cô cơ hồ đều không thể tiến đến phía trước nữa, lửa cũng sắp cháy đến nơi này, khói đặc bắt đầu làm bỏng rát yết hầu bọn họ, đám người phía trước cũng không ngừng giảm bớt, Hạ Nhược Tâm nhìn cái điện thoại phía trước không xa đã  bị dẫm nát, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.

Câu nói kia không biết anh có nghe được hay không, cũng không biết cô có thể còn có cơ hội nói lại lần nữa không, có điều cô cũng không biết đến lúc đó cô cũng không biết mình có đủ dũng khí nói ra nữa hay không.

Nói xin lỗi cần có dũng khí, kì thật nói tha thứ càng phải có nhiều dũng khí hơn.

Chờ đến khi đến lượt cô, ánh mắt nhân viên cứu hỏa nhìn của cô đều mang theo sự thương hại cùng xin lỗi, giá nhân công đựng người được cứu sống đã chen đầy, bây giờ một chút khe hở cũng đã không còn nữa.

“Còn một người nữa., nhưng chúng ta lại không còn chỗ cho thêm một người nữa.”

Nhân viên chữa cháy nói bằng bộ đàm trước ngực nói.

“Làm sao bây giờ, nếu thêm một người nữa, có thể sẽ thừa trọng lượng?”

“Ân, tôi sẽ nói cho cô ấy biết”, nhân viên phía sau hướng tới phía trước nói, người đó lại nhìn Nhược Tâm với một ánh mắt thương hại.

“Xin lỗi, nhưng cô không cần lo lắng, chúng ta sẽ nhanh chóng lên lại”, bọn họ nói.

Hạ Nhược Tâm nhìn thoáng ra phía sau, lại nhìn về phía ngọn lửa phía trước mình, cô ôm chặt con gái trong ngực, chóp mũi nghẹt lại so với yết hầu càng thêm khó chịu.

Không cần lo lắng, xin lỗi.

Đây là lúc con người cận kề với cái chết, sao có thể không lo lắng?

Cô cúi đầu, nhìn con gái đang mở to mắt trong ngực mình, không hề chịu bất cứ tổn hại nào.

Sau đó cô mang con gái tiến tới, “Con gái tôi còn nhỏ, các anh mang nó xuống, nó rất nhẹ, cũng không nặng lắm đâu.”

Nhân viên chữa cháy theo bản năng vươn tay, ôm đi bé gái trong ngực.

“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm dường như cảm nhận được cái gì, tay nhỏ không ngừng lôi kéo tay mẹ sống chết không muốn buông ra, sau đó lại khóc thành tiếng.

“Mẹ, không đi, không đi.”

Hạ Nhược Tâm tàn nhẫn hạ quyết tâm, dùng tay đẩy cái tay nhỏ của con gái ra, sau đó xoay người lại.
Bình Luận (0)
Comment