Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 864

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 864: Ra biển.

Bà nhéo nhéo mũi của tiểu gia hỏa, đặt bé xuống đất, sau đó buộc lại bím tóc cho bé.

Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ngồi trên ghế, bé hít hít mũi, cúi đầu, ôm chặt búp bê của mình.

“Bé đừng sợ, Tiểu Vũ Điểm sẽ bảo vệ bé, ba đi ra ngoài tìm mẹ, chờ khi ba về Tiểu Vũ Điểm có thể nhìn thấy mẹ, cho nên không khóc, Tiểu Vũ Điểm không khóc.” Tiểu Vũ Điểm dùng tay áo lau mặt mình, bộ dáng đó rất đáng thương, thật sự làm Tô Vân Phi không đành lòng, ngay cả bà cũng muốn khóc theo.

Lúc này Sở Luật cũng không quá yên tâm, đứa nhỏ Tiểu Vũ Điểm này vốn dĩ quá an tĩnh, cũng rất quen hơi người, hiện tại anh rời đi như vậy không biết bé có quen được không, rồi khi tối đến bé có còn nhớ mẹ, còn sẽ khóc.

Anh nhắm hai mắt lại, cũng nắm chặt hai bàn tay, rồi sau đó lái xe rời đi.

***

Không lâu sau, anh và Tam ca đứng ở một cảng quốc tế.

“Tam ca, anh xác định cũng muốn đi?” Sở Luật dựa vào một bên hỏi. Trên người anh mặc một bộ quần áo rất bình thường, trên chân cũng đã cởi bỏ đôi giày được đóng riêng cho anh mà dùng một đôi giày vải bình thường. Toàn thân đã cởi bỏ những bộ quần áo hàng trăm vạn mà đổi thành những bộ quần áo tùy ý có thể mua được ở vỉa hè, nhưng dù có như vậy anh vẫn có thể đem những bộ quần áo vỉa hè này mang khí chất hàng hiệu.

Tam ca cười, cũng đã đổi thành một bộ quần áo đơn giản nhẹ nhàng, nhưng một thân sát khí vẫn luôn không thể thay đổi.

“Sở Luật, anh xác định cũng muốn đi?”

Anh không trả lời Sở Luật mà hỏi ngược lại.

“Tất nhiên.” Sở Luật đứng thẳng người, nếu không phải đã quyết định thì hôm nay anh không có khả năng đứng ở chỗ này.

“Tôi cũng vậy.” Tam ca xoay người nhìn về phía xa. Lúc này một góc trời xanh trong không một gơn mây, một góc rộng lớn mạnh mẽ, một mảnh trời xanh mây trắng, lại một mảnh mãnh liệt mênh mông.

Biển vô hạn xa xôi, cũng là rộng lớn yên lặng.

Lúc này hai gã trẻ tuổi đi đến.

“Tam ca, thật ngại, chúng tôi phải trói hai người lại.” Nói xong, người nọ cũng đã lấy ra hai sợi dây thừng.

Tam ca đưa tay mình ra, cứ như vậy để người kia trói, mà Sở Luật cũng làm như vậy. Sau một hồi công phu, hai người đã bị trói thành một khối rắn chắc, điều này với Sở Luật là lần đầu tiên.

Thường thì anh mới là người trói chặt người khác.

Sau đó không lâu, bọn họ bị đưa tới một đám người, những người này nam có nữ có, đủ các màu da khác nhau, nhưng mặc kệ trước kia có cuộc sống như thế nào thì hiện tại đều đã bị bán đi.

Đừng hỏi vì sao Tam ca lại biết có phiên mua bán này. Tuy rằng anh không buôn bán người nhưng vẫn có biết chút ít về hoạt động này, bằng không anh sẽ không thể biết nửa năm trước có một con thuyền mang theo hai người phụ nữ châu Á rời đi. Còn đi tới nơi nào thì anh không biết, bởi vì giống như cố ý, những người bị bán đã qua tay rất nhiều lần. Đối với những gì sẽ xảy ra sắp tới anh đã tìm hiểu xong, nhưng hoạt động này vẫn có những góc khuất mà ngay cả những kẻ buôn người cũng không biết được, vì thế đích của chiếc thuyền kia tột cùng là ở nơi nào anh vẫn không cách nào điều tra ra.

Cho nên bọn họ buộc phải lựa chọn cách duy nhất, cũng là trực tiếp nhất, là bọn họ bán chính mình đi để hỏi thăm về chiếc thuyền kia.

“Lần này hàng thật không tồi.” Một gã mặt ngựa to cao đi tới, đứng trước mặt Sở Luật cùng Tam ca. “Hai người này đều to cao hơn người thường rất nhiều, có vẻ thường xuyên rèn luyện nên cơ thể rất rắn chắc. Hơn nữa lại rất đẹp, gương mặt tiểu bạch kiểm, dáng người rất đàn ông, nếu đem bán nhất định sẽ bán được giá tốt.”

Gã nói, còn vươn tay bóp bóp bắp tay Sở Luật. “Cơ bắp rất rắn chắc, hàng thật không tồi.” Sở Luật nheo hai mắt, một tia lạnh lẽo cũng lan ra, gã mặt ngựa vội vàng dời cánh tay đi, cũng không biết sự không thoải mái từ đâu ập đến, gã sờ sờ cánh tay mình, dường như nổi cả da gà.

“Đúng rồi, từ đâu tới?” Gã vươn tay muốn chụp bả vai một người khác, kết quả người kia lại cười không như người thường, gương mặt góc cạnh, tuy rằng không cười thành tiếng nhưng nụ cười này lại khiến gã mặt ngựa sởn tóc gáy.

Gã đành phải thu tay lại, đưa tay mình ra phía sau, cũng là che giấu sự xấu hổ mất tự nhiên.

“Mang từ trong tù ra.” Người mang Sở Luật cùng Tam ca tới đây thấp giọng nói nhỏ bên tai gã mặt ngựa.

“Hai kẻ này đã giết người, bằng không diện mạo này, dáng người nay ta sao có thể có được.”

“Tốt.” Gã mặt ngựa gật đầu. “Lần này hàng xác thật không tồi, tôi cứ mang đi đã, giá cũng sẽ cao hơn bình thường.” Gã mặt ngựa nói xong, lại thỏa mãn đánh giá Tam ca cùng Sở Luật, không nhiều lần có được hàng như thế này, có thể nói là cực phẩm. Không giống như những lần trước đều là phụ nữ, đương nhiên bán cũng không được giá tốt lắm.

Sở Luật cùng Tam ca và những người khác bị đưa tới một căn phòng trện chiếc thuyền có khoảng hơn hai mươi cái bình. ‘Xoạch’ một tiếng, cửa bị đóng lại, hai người mỗi người chiếm cứ một góc, rất ít nói chuyện với nhau.

Sở Luật cựa mình một cái, dây trói trên người anh đã bị mở ra. Anh cử động chân, bên trong này cũng không phải rộng lắm, nam nữ đều nhốt cùng nhau. Cả đám đều không biết vận mệnh mình sẽ như nào, tất cả đều im lặng, mà với họ mà nói cũng chỉ là từ một nhà giam này tới một nhà giam khác mà thôi.

Cửa được mở ra, hai người bê một thùng gỗ tiến vào, bên trong thùng đều là các bánh được làm từ bột ngô, không còn bất cứ thứ gì khác.

Hai gã kia nâng thùng lên đồ hết bánh bột ngô xuống đất, sau đó chúng đóng cửa lại đi ra ngoài. Một bàn tay thò tới muốn lấy đi bánh bột ngô, kết quả mội đôi chân đã bước tới đứng phía trước bàn tay kia, chủ nhân của cánh tay kia không khỏi rùng mình.

Những người khác lúc này cũng không dám lộn xộn, đứng trước mặt họ là một gã đàn ông giống như ác ma từ trong địa ngục bò ra.

Tam ca cúi người lấy trên mặt đây hai cái bánh bột ngô, rồi đi tới ném cho Sở Luật một cái, một cái chính mình ăn.

“Anh nói xem, có phải hai người bọn họ cũng đã trải qua như vậy?”

Tam ca cắn một miếng bánh bột ngô, cứng đến nỗi ê cả răng.

“Chắc vậy.” Sở Luật cũng cắn một miếng, cũng không khó ăn nhưng lại khó nuốt xuống. Anh biết tính tình Hạ Nhược Tâm, nếu cô ấy thật sự ở cùng Thẩm Vi, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, cô đều sẽ không bỏ rơi Thẩm Vi.
Bình Luận (0)
Comment