Tân Kỷ

Chương 15 - Sư Phụ, Ta Đột Phá Rồi

Hỗn Độn, người ta nói đó là trạng thái khởi nguyên cho tất cả, từ Thiên Địa cho đến Vũ Trụ. Trước Hỗn Độn mờ mịt không ai biết, sau Hỗn Độn là các kỷ nguyên huy hoàng.

Hỗn Độn vừa có tất cả, lại vừa không có gì cả. Cái tên của nó vốn dĩ đã nói lên bản chất của nó. Hỗn Độn không có hình thái cố định nào, cũng không mang bản nguyên đặc thù nào. Nhưng bù lại Hỗn Độn là khả năng, vô tận khả năng.

Sáng tạo, phát triển, đỉnh cao, phân giải. Một quá trình to lớn lại phân thành nhiều quá trình nhỏ cứ thế tiếp diễn rồi cuối cùng, quay về với Hỗn Độn.

Khi ý thức của Trần Tiêu hỗn độn, trong đầu cậu vang lên một cuộc đối thoại lặp đi lặp lại. Trần Tiêu đối với cách xưng hô của hai người trong cuộc đối thoại thì xác định được là chủ tớ nhưng lại không nghe rõ được tên của họ.

“Linh là từ Hồn Hải sáng tạo ra, do bản ngã mình đại diện cho Linh nó. Linh đó lại một người rồi một người tu luyện càng tinh thuần trở nên hoàn mỹ, đó là phát triển.”

“Hoàn mỹ đã là đỉnh cao rồi sao thưa @#$.”

“Không đâu @#$! Vẫn còn nhiều chỗ để phát triển. Hoàn mỹ thôi chưa đủ, phải khiến nó tốt hơn nữa, khi lượng đã đủ nhiều chất sẽ biến đổi.”

“Người sinh ra có Thần Hồn tượng trưng cho Thiên, Tàng Thể tượng trưng cho Địa. Linh sinh ra từ Hồn Hải chính là từ con đường của bản thân mà ra.”

“Linh đó sẽ ảnh hưởng đến Thiên và Địa, và khi Linh hấp thu đủ lượng từ Thiên Địa mà thuế biến sẽ tạo ra thứ Linh mới đại diện cho Ngã của mỗi người. Hãy gọi nó là Nguyên Thần.”

“Vâng. Linh là Thiên Địa cầu nối, Nguyên Thần là Bản Ngã đứng trên cầu phải không thưa @#$.”

Những câu trong đó cứ lặp lại liên tục trong đầu Trần Tiêu như có âm vận khác thường làm cậu có cảm giác như được cao nhân khai sáng. Âm điệu trong lời nói rất có quy luật, chứa một loại đạo vận ẩn chứa các rung động đại đạo khó tin tiến sâu vào trong tiềm thức của Trần Tiêu.

Ý thức cậu chìm đắm trong nội dung của cuộc hội thoại, nó chứa đựng quá nhiều thông tin về Linh, về Thiên Địa Bản Ngã trong người. Linh chính là tạo ra từ Hồn Hải nhưng lại gắn liền với thân thể cũng đồng nghĩa với việc Linh chính là cầu nối của cả hai.

Nguyên Thần mà người chủ đó nói là bước tiếp theo của Linh. Là bản Ngã đại diện cho con đường đại đạo cũng là nơi hợp nhất thân thể và ý thức, tiến một bước dài trên con đường tu hành. Đó cũng là áo nghĩa của Linh Thai Sinh Mệnh quyết.

Trần Tiêu vừa nghe những câu nói lặp đi lặp lại kia lại vừa từ đó giải nghĩa Linh Thai Sinh Mệnh quyết mà sư phụ cậu đưa cho. Trong ý thức cậu giờ đây đang biến chuyển nhanh chóng, tuy thân thể và trạng thái tinh thần mê man nhưng giống như ngộ đạo.

Ở hiện thực, ở chủ phong của Dược Linh tông, trong đại điện đang diễn ra mội buổi thảo luận.

“Trần Tiêu đệ tử đã ổn chưa?” – Một lão giả dáng vẻ lục tuần ngồi ở nơi cao nhất điện hỏi

“Đa tạ chưởng môn sư huynh đã quan tâm. Đệ tử của ta đã qua cơn nguy kịch, hiện vẫn còn hôn mê cần có thời gian tịnh dưỡng.” – Viên trưởng lão hoàn lễ.

“Thế thì tốt. Sự việc lần này tạo ảnh hưởng không nhỏ trong Dược Linh tông gây hoang mang cho các đệ tử trong tông. Dù sao cũng đã rất lâu rồi sự yên bình của Dược Linh tông mới bị phá vỡ như vậy.” – Vị chưởng môn khuôn mặt lục tuần nói.

“Ma tộc đã có thể tiến vào Dược Linh tông đồng nghĩa với ba tông môn gần với chúng ta cũng đã có những con chuột như vậy.” – Đại trưởng lão Trận Phong lên tiếng.

“Vụ việc lần này là Ma tộc cấp thấp gây ra, cũng chưa hẳn là bên trong các đệ tử cao tầng đã an toàn. Rất có thể vẫn còn nhiều ma tộc đang ẩn nấp trong tông ta.” – Đại trưởng lão Kiếm Phong nói thêm.

“Mọi người nói rất đúng. Kể từ bây giờ chúng ta phải bắt đầu quan sát kỹ càng hơn, ta cũng sẽ cho người giám sát những đệ tử khả nghi. Còn bây giờ chúng ta cần bàn về Nam Lâm đại hội. Đây mới chính là trọng điểm của cuộc họp lần này.” – Chưởng môn nói.

“Nam Lâm đại hội tuy trông sẽ nguy hiểm hơn do ảnh hưởng từ hoạt động của phía Nam Hải nhưng lần này những người ở trên tổ chức sớm hơn chứng tỏ cũng đã chuẩn bị vẹn toàn.” – Vị chưởng môn già lại tiếp tục.

“Suy cho cùng, Nam Lâm đại hội là ván cờ của những bá chủ. Việc chúng ta làm gì hay không cũng chẳng quan trọng, chi bằng nhân cơ hội này mà tỏ rõ lập trường.” – Trưởng lão Hỏa Phong nói.

Sau một hồi thảo luận, cũng có những ý kiến trái chiều thì các trưởng lão cùng chưởng môn cũng đã quyết định đem một nửa đệ tử nội môn tham gia Nam Lâm đại hội. Đối với các thủ tịch đệ tử hay chân truyền đệ tử của chủ nhân các phong thì chưởng môn đều cho họ tự quyết định có cho những đệ tử ấy tham gia hay không. Dù sao đây là một hồi rèn luyện hiếm có nhưng tính nguy hiểm không phải thấp, nhất là đại hội lần này.

Cuộc họp kết thúc, Viên trưởng lão trở về động phủ mình. Sau sự việc Ma tộc đoạt xá đệ tử của ông thì họ Viên đành để đệ tử mình tịnh dưỡng ở nơi của mình. Ma tộc đoạt xá rất quan tâm đến thân thể nên Trần Tiêu vẫn là đối tượng bị bọn chúng nhắm đến. Nhất là khi Trần Tiêu còn hôn mê, thần hồn đang thiếu ổn định như hiện giờ.

Viên trưởng lão vốn tính tình phóng khoáng, không nghiêm túc, lại không để ý hậu quả nhưng đó là đối với thứ không liên quan tới mình. Còn Trần Tiêu dù gì cũng là đệ tử của mình, chưa kịp dạy cho cậu điều gì thì đã đụng phải kẻ địch thập tử nhất sinh.

Làm sư phụ cộng với tính tình của Viên Thanh Thuần thì rất khó chấp nhận điều này, ông cũng rất hối hận khi không đặt vài cấm chế hay cho Trần Tiêu vài món bảo vật phòng thân. Thân làm sư phụ điều đó khiến ông áy náy, giờ Viên trưởng lão chỉ còn cách đợi Trần Tiêu tỉnh lại mà giúp cậu đột phá thiên dưỡng kỳ để không hổ cái danh sư phụ của mình.

Viên Thanh Thuần trên đường về động phủ suy tính ra rất nhiều phương thức nhưng tất cả dường như bất khả thi. Việc ông nói Linh có thể tạo từ thức hải vốn chỉ là thuận miệng theo Linh Thai Sinh Mệnh quyết mà ông lấy được từ một di tích cổ xưa chứ thật ra cũng chẳng hiểu nhiều về nó.

Rủi ro về việc thử nghiệm đối với thức hải và thần hồn quá lớn nên ít ai thật sự nghiên cứu về phương diện này. Viên trưởng lão chỉ luyện dược đạo lại càng không thể hiểu rõ nó. Đan dược và dược phương liên quan đến thần hồn cũng ít đến đáng thương, gần như đã thất truyền ở Nam Lâm thế nên ông cũng bó tay bó chân chẳng biết như thế nào.

Đang vò đầu bứt tai nghĩ cách thì Viên trưởng lão đã đến động phủ. Ông chợt thấy một bóng người đang ngự hỏa trên tay phân tán khắp dược điền xung quanh. Viên Thanh Thuần bèn lao nhanh tới bỗng thấy bóng dáng ấy cũng nhận ra mà quay đầu lại. Khuôn mặt người ấy góc cạnh, mũi cao, mày rậm nhưng vẫn có chút non nớt, nụ cười trên gương mặt có phần hơi đắc ý.

“Sư phụ, đệ tử đột phá rồi.”

Bình Luận (0)
Comment