Tân Kỷ

Chương 18 - Gặp Gỡ Diễm Linh Sư Tỷ

Tông môn hôm nay vô cùng náo nhiệt, vì lần này chính là chuyến đi đến Nam Lâm đại hội trăm năm một lần. Ai cũng hi vọng lần này các tinh anh và nội môn đệ tử sẽ mang lại vinh quang cho Dược Linh tông.

Sau khi cử hành lễ xuất quân, Trần Tiêu và các tinh anh đệ tử khác cất bước đi lên một con thuyền bay to lớn. Đây là con thuyền dành cho các tông môn tham gia mà đại hội đã chuẩn bị sẵn, thuyền màu gỗ đỏ, dường như làm từ vật liệu thượng đẳng tạo cho người ta cảm giác có thể chịu đựng xung kích cực mạnh của các đại năng.

Đi cùng với những đệ tử là trưởng lão ngũ phong Kiếm, Trận, Hỏa, Dược, còn Thú Phong thì đại trưởng lão đã quyết định không tham gia lần đại hội này. Những trưởng lão cho rằng chuyến đi lần này nguy hiểm, cần phải giữ lại đệ tử một phong đầy đủ đề đề phòng bất trắc.

Bên cạnh đó chủ phong cũng phái một người đến. Người này vừa xuất hiện đã tỏa ra khí thế mạnh mẽ đến khó tin, chỉ cần có sự tồn tại của người này thì không khí xung quanh cũng đã bị co rút theo nhịp thở của hắn.

Người này một thân thanh bào, đầu búi tóc trắng, khuôn mặt già nua trông như những đạo sĩ ở Tây Thiền nhưng áp lực từ ông ta tỏa ra khiến mọi người như nghẹt thở. Sau một khắc thời gian thì áp lực dần biến mất, ông lão thân thanh bào mới cất giọng, âm thanh truyền đến tai tất cả mọi người như có người nói từ bên cạnh.

“Ta là Nghiêm Quân, thái thượng trưởng lão Dược Linh tông. Chuyến đi đến Nam Lâm đại hội lần này sẽ do ta chủ trì, tất cả mọi hành động đều sẽ phải nghe theo lời của ta. Ai không tuân theo nghiêm trị theo tông quy.”

Mọi người ở dưới đều bất ngờ khi nghe đến từ thái thượng trưởng lão. Đã rất lâu rồi kể từ lần cuối một thái thượng trưởng lão xuất hiện và tham gia vào sự vụ tông môn, dù sao họ đều là những lão quái vật sống rất lâu, thường thường chỉ có bế quan tu luyện hoặc chu du khắp nơi tìm cách đột phá. Nên lần xuất hiện này mặc dù cho thấy tính nghiêm trọng của chuyến đi này nhưng cũng khiến người ta an tâm phần nào do có một người có thể sánh ngang với các bá chủ đi theo.

Khi tất cả mọi người đã lên thuyền, con thuyền màu gỗ đỏ nhanh chóng hướng đến trung tâm Nam Lâm mà tiến đến. Khoang thuyền rất rộng, có thể chứa cả hơn ngàn người, dường như nơi đây có trận pháp điệp không gian giúp cho bên trong lớn hơn gấp nhiều lần nếu so với bên ngoài.

Trần Tiêu nhanh chóng chọn một phòng khá vắng vẻ nằm ở đuôi thuyền, là khu vực dành cho tinh anh đệ tử, rồi tiếp tục tu luyện. Nhưng chưa được bao lâu thì cậu bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu tò mò mở cửa thì thấy một cô gái đang đứng trước cửa chào.

Cô gái này thân thể thon thả nhưng chỗ nào cần to thì có to, đôi mắt của cô phớt đỏ dường như tu luyện một loại nhãn pháp. Khuôn mặt trái xoan đầy đặn, cánh mũi nhỏ mà cao như một tuyệt thế giai nhân, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự tinh nghịch cần có của tuổi trẻ.

Trần Tiêu bị hấp dẫn bởi nét đẹp của cô mà nhìn chăm chú, chợt phát hiện đang thất lễ mà ngượng ngùng nhìn chỗ khác đáp lại.

“Xin hỏi vị sư tỷ là…”

“Ta tên là Diễm Linh, năm nay hai mươi tuổi, là đệ tử chân truyền của đại trưởng lão Hỏa Phong. Tỷ tỷ muốn nhìn chút phong thái của người đã sống sót sau việc ma tộc đoạt xá. Đúng thật là rất có phong thái nam nhân như lời đồn.” – Lục Linh Nhi vừa nói vừa cười khúc khích mang theo sự nóng bức nhè nhẹ trong không khí khiến Trần Tiêu cảm thấy da mình khô khốc.

“Hóa ra là Diễm Linh sư tỷ, Hỏa Phong tinh anh đệ tử nghe danh đã lâu. Quả thật là một nữ cường nhân.” – Trần Tiêu thật lòng nói.

“Tiểu đệ đệ thật chẳng hiểu chuyện gì cả. Ai lại nói nữ tử là cường nhân bao giờ, nhưng lần này bỏ qua cho đệ vì phong thái nam nhân đó nha.” – Diễm Nhi châm chọc.

Trần Tiêu khá là bài xích những cử chỉ và hành động như vậy nên tỏ ra không có hứng thú đối với lời nói của Diễm Linh. Diễm Linh cũng không phải ngu ngốc mà tiếp tục dây dưa làm mất thiện cảm hơn nữa bèn nói:

“Lần này ta ghé qua chỗ của Trần Tiêu đệ là để hỏi đệ sẽ tham gia cuộc thảo luận của các tinh anh đệ tử chúng ta hay không?”

“Thảo luận gì?” – Trần Tiêu hỏi.

“Đệ vừa tấn cấp thành tinh anh đệ tử cũng như ở trong tông không quá lâu nên không quen thuộc những tinh anh chúng ta. Chúng ta thường tổ chức những cuộc gặp gỡ giữa các tinh anh để thảo luận về công pháp của nhau cũng như tham khảo nhau mà tiến bộ.” – Diễm Linh giải thích.

“Thì ra là vậy. Nhưng thứ lỗi đệ sẽ không tham gia.”

“Tại sao?”

“Đệ có lý do của mình xin sư tỷ hiểu cho.” – Trần Tiêu tỏ ra kiên quyết từ chối.

“Nhưng đệ mới trở thành đệ tử chân truyền không lâu, sở học chắc chắn còn thiếu thực hành, tham gia thảo luận với chúng ta vừa nâng cao thực hành lại vừa có thể cải thiện bản thân chỉ có lợi không hại.” – Diễm Linh nói.

“Đúng là rất hấp dẫn! Nhưng ý đệ đã quyết xin có lỗi với sư tỷ và các vị sư huynh khác.”

“Nếu vậy thì ta có một cách này không biết ý sư đệ như thế nào.” – Diễm Linh vẫn còn cố gắng thuyết phục Trần Tiêu.

“Diễm Linh tỷ cứ nói.” – Trần Tiêu đáp.

“Thế này đi. Ta sẽ tham gia thảo luận với những sư huynh sư muội khác rồi sau đó ta sẽ đến chỗ của ngươi tiếp tục thảo luận. Chủ ý của ta có hay không.” – Diễm Linh nở nụ cười tinh ranh.

Trần Tiêu cũng động tâm trước ý tưởng này nên suy nghĩ một lúc. Cậu vốn ghét tụ tập thảo luận, làm như thế thường sẽ dẫn đến các bất hòa ganh đua hơn kém nhau trong tông, nhất là những thiên kiêu với tâm thế cao hơn người khác. Mà Trần Tiêu là do Diễm Linh dẫn vào chỗ thảo luận lại mang cái danh người sống sót trong việc ma tộc đoạt xá sẽ khiến ánh mắt các vị sư huynh khác đều đổ dồn lên mình.

Trần Tiêu không muốn vướng vào những rắc rối vặt vãnh như vậy, thà rằng mình tự tu luyện tăng được một chút sức mạnh còn hơn lại phải tốn thời gian để đối phó với những chuyện gây cản trở tu hành như thế.

Nhưng chủ ý này của Diễm Linh mặc dù sẽ dễ bị ngắm đến hơn nhưng cũng tránh giao lưu với những người khác tạo nên cảm giác thần thần bí bí thì chắc không ai dám càn quấy gì. Trần Tiêu chính là có suy nghĩ đó.

Cậu rốt cuộc cũng đồng ý với Diễm Linh và cả hai đều quay lại phòng của mình. Trần Tiêu sau khi nói chuyện với Diễm Linh thì không có hứng tu hành nữa nên lấy ra Bách thảo kinh để xem.

Cậu cho rằng cuốn sách này còn chứa nhiều điều bí mật nữa. Vì Đỉnh thể luyện pháp trong cuốn sách này giúp cho Trần Tiêu có thể đạt được thân thể ngũ hành hoàn mỹ cũng như vận hành Thiên dược Dưỡng linh đều tham khảo dựa trên cuốn Bách thảo kinh này.

Sau khi xem xét kĩ càng không có phát hiện gì mới cậu cũng đành từ bỏ. Cũng đã đến giờ gặp lại Diễm Linh theo như đã hẹn, cậu bèn điều tức và đợi cô.

Vài tiếng cốc cốc trước cửa phòng vang lên, sau đó Trần Tiêu thấy Diễm Linh dáng vẻ tinh nghịch bước vào. Ngay sau khi cô bước vào cánh cửa như có màn lửa bao phủ bên ngoài, có thể là một loại chướng nhãn pháp mà cô học được từ sư phụ mình để che đậy tin tức. Dù sao nghĩ đến việc một nữ tử lúc đêm tối lại vào phòng nam nhân thì cũng không ổn thỏa lắm, đặc biệt là đối với người xinh đẹp như Diễm Linh tỷ.

“Linh của ta là Tam Thải Tranh Hồ. Là một con cáo màu cam có ba đuôi tam sắc có thể sử dụng thủy, hỏa, lôi từ ba đuôi đó. Nên ta có pháp môn sử dụng cả ba loại nhưng mạnh nhất vẫn thiên về hỏa hệ.” – Diễm Linh nói về Linh của mình.

“Còn Linh của ta là một gốc mộc căn. Gốc mộc căn này do ảnh hưởng từ Bách dược Dưỡng linh công của tông ta mà tỏa nhiều dược khí, ta chủ tu công pháp hệ mộc.” – Trần Tiêu cũng nói về Linh của mình.

“Linh của ngươi tuy chưa trưởng thành đã mạnh như vậy. Linh của ta dù đã tấn cấp từ lâu nhưng vẫn không thể nào chiếm thế thượng phong được.” – Diễm Linh giật mình.

Quả thật vậy, dù tam thải tranh hồ của Diễm Linh mang hai thuộc tính có thể khắc chế được mộc thuộc tính là hỏa và lôi nhưng con cáo lửa của cô khi đối diện với Linh của Trần Tiêu thì không tỏ ra quá mạnh mẽ mà còn có cảm giác bị bó tay bó chân.

Điều khiến Diễm Linh giật mình là Trần Tiêu mới tiến cấp cách đây không lâu, không thể nào bổ sung căn cơ vững chắc như Diễm Linh đã ở trong cảnh giới này tìm tòi và nâng cao Linh của mình rất lâu. Ấy vậy mà Linh của Trần Tiêu lại có vẻ mạnh hơn hẳn Linh của cô, điều không tưởng lại trở thành sự thật.

Thái độ của Diễm Linh sau khi thấy Linh của Trần Tiêu thì nghiêm túc hơn rất nhiều, cô cũng không còn mang dáng vẻ đại sư tỷ nữa mà là thỉnh giáo ngang hàng. Chỉ mới tiếp xúc qua nhưng cô biết Linh của cô khó có thể tiến bộ nhanh như của Trần Tiêu được vì cơ bản Linh của cô đã hoàn thiện, chỉ còn cách nâng cao cảnh giới để kích phát thần thông mạnh hơn.

Linh của Trần Tiêu thì mới chỉ là gốc mộc căn, không gian phát triển còn rất lớn. Bấy nhiêu đó cũng đủ để thấy tiềm năng của cậu rất lớn, hơn hẳn những tinh anh đệ tử khác trong tông. Diễm Linh đã tiếp xúc cũng như luận bàn với rất nhiều các tinh anh đệ tử khác nên hiểu rõ vấn đề này, có không gian để phát triển là vô cùng khó khăn do Linh thường đã định hình rồi.

Giống như cô, Linh của Diễm Linh giờ muốn tiến thêm một bước nhất định phải có một cuộc lột xác, mà muốn như vậy thì cần phải có đại cơ duyên. Nếu không có thì Linh của cô sẽ chỉ có tiến bộ về lượng chứ không cách nào tiến bộ về chất.

Mang theo những suy nghĩ đó mà cách nói chuyện cảu Diễm Linh với Trần Tiêu cũng thay đổi. Cô vốn tưởng cậu là người sống sót trong sự việc ma tộc đoạt xá chỉ là may mắn, thế nên mới được trưởng lão thu nhận làm tinh anh đệ tử. Nhưng những gì trước mắt cho thấy cô đang đánh giá sai lầm một ngôi sao mới nổi, thậm chí có thể lấn át những vì sao khác.

Còn phía bên Trần Tiêu thì đang vô cùng tò mò nghiên cứu các loại pháp môn tu luyện của Diễm Linh. Trần Tiêu sớm đã đạt ngũ hành hoàn mỹ nên việc Linh của cậu có cảm ứng với ngũ hành là rất cao bất chấp chỉ là mộc thuộc tính. Dẫn tới việc Trần Tiêu có thể thoải mái học hỏi các công pháp của người khác và chỉnh sửa sao cho phù hợp với mình. Trừ những công pháp khá đặc thù thì Trần Tiêu có thể học được tùy trên suy nghĩ của cậu muốn hay không.

Hai tháng trên con tàu cứ như thế trôi qua, thường có những buổi thảo luận thì Diễm Linh sư tỷ tối đó sẽ đến chỗ Trần Tiêu để định hình lại. Cô cũng nhận ra ngộ tính của Trần Tiêu khá cao, đối với những vấn đề mà cô hỏi Trần Tiêu thường chỉ cần thử nghiệm hai đến ba lần là có giải đáp cho cô.

Việc như vậy cũng không tránh khỏi những ánh nhìn sắc bén của các đệ tử chuyên hóng tin tức để kiếm thêm thu nhập. Dần dần lan truyền những lời đồn như Diễm Linh sư tỷ xinh đẹp bị Trần sư đệ cuỗm mất trái tim hay Diễm Linh sư tỷ có sở thích đối với sư đệ có ngoại hình góc cạnh đầy vẻ nam nhân vân vân…

Trần Tiêu thì không quan tâm, cậu vẫn luôn giữ vẻ thần bí nên cũng không ai dám làm quá lên cả còn vị sư tỷ nghĩ ra chủ ý này thì thoải mái cười đùa vui vẻ như chẳng có gì xảy ra càng làm cho các đệ tử ái mộ cô ngầm hiểu chuyện đã xong, đinh đã đóng sàn. Những tin đồn như này cũng khiến không khí trên tàu bớt đi được phần nào vẻ nghiêm trọng lúc đầu.

Trong khi đó, một ông lão mặc thanh bào râu tóc bạc trắng phát hiện một điều gì đó bất thường cách đây một hai tuần nhưng không có thông báo gì. Các đệ tử tuy không chú ý nhưng cũng biết các cuộc họp thường xuyên diễn ra nơi chủ lâu thuyền của vị Nghiêm Quân thái thượng trưởng lão này.

Bình Luận (0)
Comment