Trần Tiêu chạy vào khu rừng, mặc dù gọi là rừng nhưng đa số thực vật ở đây là dạng cây nhỏ cao hơn đầu người một tí, phân bố lại thưa thớt., nguyên do chủ yếu là địa hình núi đá chiếm phần lớn điển hình của Bắc Nguyên.
Vì là địa hình núi đá tầm nhìn rộng nên Trần Tiêu chỉ cần nhảy lên một mỏm đá cao hơn phần tầng thực vật nơi đây là tấm nhìn có thể bao quát hết một vùng rộng lớn. Trần Tiêu nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy được rất rõ tình hình thì nhanh chóng vọt tới.
Bắc Nguyên phân chia lãnh thổ gồm Tây vực do Nam Cung thế gia chưởng quản, Nam vực nằm dưới quản lý của Lâm gia, phía Bắc thì có Ngu gia vốn cắm rễ từ xa xưa, phía Đông thì lấy Tào gia làm chủ còn ở trung tâm thì do Tô gia nắm quyền kiểm soát.
Nam Cung thế gia vốn xuất phát là một thôn luyện đan nhỏ, cách đây chừng tám ngàn năm có một nhân vật thiên tư xuất chúng sinh ra ở thôn này, đánh ra một mảnh giang sơn cho Nam Cung thế gia, dần dần thôn tính những thế gia khác ở Tây vực mà thống trị nơi đây. Đó chính là lão tổ Nam Cung Chấn Thiên. Vị lão tổ Nam Cung Chấn Thiên này nhìn địa thế Tây vực thì phát hiện một nơi khí vận không tầm thường bèn đặt chân ở đây, từ đó gọi là Nam Cung thủ phủ.
Địa hình của Tây vực có hình dạng một cái quạt gồm mười dãy núi đá là nan quạt tập trung về một điểm nút chính là Nam Cung thủ phủ. Nam Cung thế gia ngoài Nam Cung thủ phủ còn có mười phân bộ Nam Cung phủ khác nằm trên những nan quạt này.
Những nan quạt này không chỉ là nơi đặt phân bộ của Nam Cung thế gia mà còn là những nơi trọng yếu để chống lại thú triều ở phía Tây Nhân Địa. Trang viên của Nam Cung Chấn thuộc dãy núi thứ sáu tên là dãy Thạch Lâm. Thế nên chuyến đi nộp đan dược lần này của Nam Cung Chấn là tiến về Thạch Lâm phủ.
Nhưng không ngờ đúng lúc thú triều đang diễn ra, Nam Cung Chấn chỉ còn cách đi đường vòng mà quay lại trang viên của mình. Mọi chuyện có vẻ thuận lợi nhưng đợt thú triều này có gì đó không đúng.
Thông thường thú triều chỉ tấn công những phân bộ Nam Cung phủ do nơi đây có trồng Dẫn Hương thảo bao xung quanh phân bộ. Dẫn Hương thảo này có tác dụng thu hút dị thú rất tốt, lại còn trồng số lượng lớn nên Thạch Lâm phủ là nơi tuyến đầu chịu áp lực từ thú triều, bao quanh là những trang viên do các luyện đan sư không thuộc dòng chính của Nam Cung thế gia liên tục chu cấp cho phân bộ.
Nên biết thú triều nếu không tính đến sự nguy hiểm thì nó mang đến lợi ích vô cùng lớn, với số lượng lớn dị thú cấp thấp lẫn cấp cao mang đến cho Nam Cung thế gia một nguồn tài nguyên lớn mỗi năm. Mười phân bộ ngoài việc kiểm soát những trang viên và gia tộc phụ thuộc còn là nơi tập trung để ngăn chặn thú triều, kiếm lợi từ nó.
Giống như một vòng lặp vậy, Nam Cung phủ kiểm soát các thế lực xung quanh, các thế lực hay trang viên này lại cung cấp cho Nam Cung phân bộ rồi Nam Cung phân bộ lại dùng tài nguyên này để phát triển và duy trì sự kiểm soát.
Thế nhưng chuyện phát sinh ngoài ý muốn là thú triều lần này không tấn công vào Thạch Lâm phủ phân bộ mạnh mẽ như mọi khi mà chia ra từng đợt nhỏ lẻ liên tục, sau đó lại có những tốp dị thú khác tấn công vào các trang viên xung quanh.
Chuyện dị thú tấn công những nơi khác ngoài phân bộ cũng không quá xa lạ nhưng thường rất hiếm gặp, đa phần đều là do những con lạc khỏi đàn. Nhưng lần này có vẻ như mục tiêu chính của thú triều không phải là Thạch Lâm phủ mà chính là những trang viên, thế lực chung quanh cung cấp cho phân bộ này.
Mấy hôm trước, Nam Cung Chấn cùng với Uyển nhi trên đường đi nộp đan dược cho Nam Cung phủ thì phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Lúc trên đường đến Thạch Lâm phủ thì ông đã ngờ ngợ bởi có nhiều dấu vết dị thú, tuy vậy ông cũng không ngờ đến lại có một đợt thú triều đang tấn công vào một trang viên gần đó.
Trang viên đó bị phá hủy hoàn toàn, vài người sống sót chạy được thì có một người gặp được Nam Cung Chấn và Uyển nhi đang đến Thạch Lâm phủ. Không do dự tên đó cầu cứu sự trợ giúp, Nam Cung Chấn cũng là một người có lòng tốt lại đi chung với cô bé Uyển nhi nài nỉ kêu ông cứu chữa cho hắn.
Kết quả là sau khi chữa thương cho tên này thì hắn lại trở mặt, nhân lúc Nam Cung Chấn không đề phòng quăng một đám mây bột có chứa Hương thảo lên người ông khiến ông trở thành mục tiêu truy đuổi của những đầu dị thú đằng sau. Riêng phần tên này thì theo một hướng khác trốn mất dạng.
Nam Cung Chấn không mang theo dược liệu áp chế Dẫn Hương thảo đành mang Uyển nhi chạy hơn nửa ngày để trở về trang viên của mình. Ở trang viên của ông có bố trí những cấm chế có thể ngăn chặn thú triều, đối phó với năm sáu con dị thú đang truy đuổi này thì không thành vấn đề.
Trên đường chạy ông cũng gặp những trang viên hay các gia tộc nhỏ bị tấn công, cũng may hình như chúng còn bận làm gì đó nên không tập kết cùng nhóm dị thú đang đuổi theo hai ông cháu.
Khi còn cách trang viên không xa thì Nam Cung Chấn cũng thấm mệt, dị thú ngày càng tiến sát phía sau hai người. Đến lúc khoảng cách giữa hai bên còn chừng trăm trượng thì ông gần như kiệt sức hoàn toàn.
Mặc dù Nam Cung Chấn tu vi ở Uẩn Thể cảnh Hậu Kỳ viên mãn nhưng ông chỉ đột phá nhị chuyển, thân thể lại đến tuổi xế chiều nên trải qua chiến đấu và tránh khỏi truy đuổi của dị thú hơn nửa ngày thì nguyên khí đã không đủ để chèo chống được nữa.
Khi cảm thấy tuyệt vọng đến nơi thì Nam Cung Chấn nghe tiếng Uyển nhi kêu mình rồi chỉ về hướng trang viên trước mặt. Nam Cung Chấn thấy một hình bóng đang chạy đến rất nhanh, tốc độ này ngay cả lúc sung sức nhất của ông vẫn không thể so sánh được.
Nam Cung Chấn nhầm tưởng là một loại dị thú khác, liền thủ thế thì nghe giọng của Trần Tiêu vọng đến trước cả hình.
“Sư phụ cùng với Uyển nhi mau nằm xuống.”
Nam Cung Chấn lúc này cũng chỉ biết tin tưởng Trần Tiêu, ngay lập tức ôm lấy Uyển nhi nằm xuống thì nghe có tiếng nổ lớn sau đó là tiếng gào thét của dị thú. Nam Cung Chấn trong lòng lo lắng, quay đầu lại nhìn thì vô cùng kinh ngạc thấy Trần Tiêu chỉ một quyền đẩy lùi con dị thú đi đầu.
Đàn dị thú truy đuổi Nam Cung Chấn là một trong những dị thú phổ biến nhất ở Bắc Nguyên tên là Thạch Giáp thú, bởi vì cơ thể chúng được bao phủ bằng những vảy đá như khôi giáp nên mới có tên này. Thông thường một con thạch giáp thú trưởng thành nặng từ năm đến tám ngàn cân, thực lực mạnh mẽ vả lại còn sống theo bầy khó đối phó vì vậy những tu giả Uẩn Thể hậu kỳ gặp chúng cũng phải tránh lui.
Thế nên việc Trần Tiêu có thể một quyền đẩy lui con dị thú đầu đàn này trong mắt Nam Cung Chấn thật đáng kinh ngạc. Nam Cung Chấn biết rõ tu vi của cậu trước đó chỉ mới nửa bước hậu kỳ, cho dù có tấn thăng hậu kỳ đi nữa cũng không thể so với Nam Cung Chấn đã dừng chân ở cảnh giới này từ lâu.
Thế sự khó lường, cho dù là Nam Cung Chấn đã trải qua nhiều chuyện cũng khó có thể tin là chàng trai đang đánh nhau với đàn dị thú là một thiên tài cả về dược đạo lẫn tu hành. Đạt đến cửu chuyển, thực lực tăng hơn sáu lần, nếu so với nhị chuyển tu vi của Nam Cung Chấn đúng là một trời một vực mặc cho Trần Tiêu mới bước chân vào cảnh giới này so với Nam Cung Chấn đã viên mãn hậu kỳ thâm niên.
Quay lại với trận chiến, Trần Tiêu mặc dù thực lực viễn siêu một đầu thạch giáp thú nhưng đối mặt với một đàn sáu con dị thú cùng cảnh giới với cậu thì lộ ra khó khăn hiếm thấy. Thạch giáp thú sở trường là phòng thủ, cộng thêm Trần Tiêu không có pháp môn tấn công hữu hiệu, ngoài ngũ hành pháp chỉ ra thì chỉ có sức mạnh thân thể không cách nào xuyên phá thạch giáp của bọn này.
Trận chiến đầu tiên của một thiên tài lại bế tắc như vậy, đánh thì hơn hẳn nhưng lại không có công cụ dứt điểm. Thạch giáp thú lúc đầu chứng kiến sức mạnh của Trần Tiêu thì hơi sợ hãi, nhưng trải qua một hồi đánh nhau thì chúng nhận ra tên nhân loại này cũng chỉ có như vậy.
Con dị thú đầu đàn linh trí cao hơn những con còn lại nhận ra điều này trước tiên, nó gầm rú ra lệnh cho những con khác bao vây tấn công Trần Tiêu. Chỉ cần Trần Tiêu không có thứ gì để giết chúng nó thì chúng cũng không sợ, bất qua chỉ chịu đau một chút rồi xé xác tên nhân loại này.
Nam Cung Chấn cũng nhận ra tình hình không ổn. Theo cảm nhận của ông Trần Tiêu như một con hổ không có móng vuốt vậy, khá là vô hại nếu gặp những con thú thiên về phòng thủ như thạch giáp thú.
“Tiêu nhi, trang viên của ta có cấm chế ngăn những con dị thú này.” – Nam Cung Chấn hô lớn rồi mang theo Uyển nhi chạy đi.
Trần Tiêu hiểu ý vừa đánh vừa lùi, thế nhưng bọn dị thú này am hiểu vây công, một đặc điểm xuất phát từ thú triều. Trần Tiêu tiêu hao hơn nửa khí lực vẫn không thể thoát khỏi sự bao vây của sáu con thạch giáp thú, kể cả ngũ hành pháp chỉ cũng chỉ tạo được một vết mờ trên vảy của chúng.
Đang gặp khó, Trần Tiêu chợt nhớ đến Tế Hỏa Đăng, dù sao cũng là thượng phẩm linh bảo cùng với tên gia hỏa Tế Linh chắc sẽ giúp cậu tránh thoát được một kiếp. Trần Tiêu bèn vỗ túi trữ vật, Tế Linh từ trong Tế Hỏa Đăng xông ra trước tiên chửi rủa ầm ĩ đến khi Trần Tiêu nhắc thì Tế Linh lúc này mới để ý tình hình xung quanh.
“Cửu chuyển thiên chất mệnh, cực cảnh khí hải, con cưng của trời, bá chủ tương lai, thiếu niên đại năng mà đánh không lại sáu con tê tê đá cùi bắp. Lão tặc thiên cho ta tên chủ nhân này quả thật khiến ta cũng muốn nghịch thiên a!” – Tế Linh đau khổ hét lớn.
Tế Linh vừa nói thì trên bầu trời đột nhiên chuyển qua âm u, những đám mây tụ lại như vòng xoáy càng lúc càng lớn đến khi đạt hơn vạn trượng thì có sét đánh xuống. Những tia sét này mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa, đánh về phía chỗ Trần Tiêu và đám dị thú.
“Ông trời ơi ta chưa muốn chết, Tế Linh ta thật ra là muốn thuận thiên cơ.” – Tế Linh cảm nhận năng lượng hủy diệt từ những tia thiên lôi này thì hốt hoảng trốn vào trong Tế Hỏa Đăng gào thét.
Trần Tiêu trong mắt cũng lộ tia sợ hãi, vội vàng dùng thuật đào đất học được ở Dược Linh tông mà trốn sâu dưới đất. Những con thạch giáp thú linh trí không cao này thấy Trần Tiêu động tác mau lẹ trốn xuống đất vẫn chưa hiểu ra chuyện gì thì thiên lôi đã đánh xuống.
Ngay lập tức cả sáu con dị thú trở thành món thịt nướng khét, căn bản không có khả năng chống cự uy lực của thiên lôi. Mặc dù da dày thịt béo đến cỡ nào nhưng sức mạnh từ tia thiên lôi này phỏng chừng đến dị thú đạt Tu Thần cảnh cũng phải tránh né nói gì đến dị thú Uẩn Thể cảnh không đáng một xu này.
Nam Cung Chấn ở trong trang viên đã phát động cấm chế thì thấy bầu trời hạ sấm sét xuống nơi giao đấu của Trần Tiêu và dị thú thì lo lắng vô cùng. Sức mạnh của thiên lôi quả thật không thể tưởng tượng được, ông chỉ còn biết thầm mong cậu may mắn không bị những tia sét này đánh trúng. Ở bên cạnh Nam Cung Chấn, Uyển nhi cũng sợ hãi, chỉ biết nhìn hướng sét đánh xuống mà thầm gọi Trần Tiêu ca ca.