Đảo mắt đã đến ngày đi làm, gần đây công ty không bận rộn như thời gian trước nữa.
Tôn Khiết gần đây rất phấn khởi, cụ thể muốn nói nguyên nhân thật đúng là nói không nên lời, nhưng không biết vì sao, trong lòng chính là có thay đổi nho nhỏ, cô nàng cảm thấy mình rất vui vẻ rất thả lỏng.
Giờ phút này, Tôn Khiết đang cầm điện thoại nói chuyện, khóe môi đã không ngừng giương lên, nhưng chính cô nàng lại không hề phát hiện.
Đối tượng nói chuyện là Mạnh Tiêu.
Mạnh Tiêu nói, qua một thời gian nữa cô ấy sẽ kết thúc công việc ở đây đến huyện Lộ Quả, hỏi Tôn Khiết tối nay có muốn cùng nhau ăn một bữa cơm hay không.
Tôn Khiết đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Đang trò chuyện, Tôn Khiết nghe thấy tiếng giày cao gót, ngẩng đầu nhìn lên phát hiện là Quý Liên Tinh.
"Tiểu Tôn, có chuyện muốn thương lượng với cô một chút được không?" Quý Liên Tinh cúi đầu khi nói chuyện, Tôn Khiết ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên tóc nàng.
"Được, có chuyện gì thế?"
"Tối thứ sáu ngày mốt cô có rảnh không? Cùng nhau ăn một bữa cơm, tất cả mọi người đều sẽ tới."
"Được, đương nhiên có thể, lúc nào tôi cũng rảnh." Tôn Khiết thích tham gia náo nhiệt nhất, nhiều người chơi vui, cô nàng phản ứng vài giây, còn nói: "Là có ngày lễ gì sao? Tất cả mọi người đều muốn tới."
"Không phải ngày lễ, ngày mốt là sinh nhật tôi ~" Quý Liên Tinh dừng một chút, còn nói: "Còn có một việc muốn nhờ mọi người phối hợp, chính là tôi muốn......"
Nàng nói ra kế hoạch của mình, vẻ mặt Tôn Khiết dần dần thay đổi, cuối cùng thành công biến thành một quả chanh.
"Cô đối với cô ấy cũng quá tốt rồi đó! Có điều kế hoạch này không tồi, hu hu hu, có chút ngưỡng mộ là sao vậy ta? Tình yêu của tôi chừng nào mới tới......"
Quý Liên Tinh cười nhìn cô nàng, ý vị sâu xa: "Sắp rồi ~ gần đây không phải cô rất vui sao?"
Tôn Khiết cười ngây ngô: "Rất vui sao? Ha ha, tôi cũng không biết tại sao lại vui như vậy."
"Ha ha, vui vẻ là tốt rồi." Quý Liên Tinh nghĩ thầm mỗi ngày cô nàng nhìn thấy mặt Mạnh Tiêu đều cười toe toét, vậy mà còn không nhận ra sao!
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường à.
Quý Liên Tinh đi rồi, Tôn Khiết tiếp tục cầm điện thoại di động nói chuyện với Mạnh Tiêu, vừa gửi nhãn dán vừa cười với màn hình điện thoại, Mạnh Tiêu nói cô ấy bận xong công việc, lát nữa sẽ tới tìm.
Tôn Khiết đặt di động xuống, khóe miệng nhếch lên, cầm ly nước trên bàn đứng dậy đi vào phòng trà......
*
Hôm nay trời quang, ánh mặt trời vừa vặn, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu xuống sàn nhà.
Trong phòng làm việc, Giang Thự đang nghiêm túc làm việc, lúc cô làm việc luôn nghiêm túc nghiêm cẩn.
Cốc cốc ——
Có người gõ cửa.
"Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, rất nhanh đi vào một người đàn ông, là khuôn mặt quen thuộc.
Một thời gian không gặp, Lý Hướng Ngạn trở nên càng thêm bảnh toản, thời gian trước anh luôn ăn khuya có chút mủm mỉm, hiện tại lại gầy đi, trông thuận mắt hơn rất nhiều.
Giang Thự nhìn anh một cái, "Đến sớm vậy sao?"
Lý Hướng Ngạn nhún vai, "Không còn sớm nữa, sắp đến giờ cơm trưa rồi, đây không phải đến ăn chực em bữa cơm sao?"
"Anh nên ăn trưa rồi hãy trở lại, buổi trưa em còn phải ăn cơm với Tiểu Quý."
Nghe xong lời này, Lý Hướng Ngạn nhịn không được ném một ánh mắt xem thường, có chút chịu không nổi nhưng lại đang cố nén, cuối cùng vẫn là không nhịn được, phun tào nói: "Nhìn xem cái đức tính này của em, từ khi yêu đương về sau con mẹ nó chính là một kẻ yêu đương não tàn!"
Giang Thự cũng không nói, "Ừ, em là yêu đương não tàn đó rồi sao?"
"Em cầu anh làm việc mà ăn trưa không dẫn anh đi! trọng sắc khinh bạn đến mức này thì hơi quá đáng rồi đấy nhá!"
Giang Thự cười ra tiếng: "Ai nói không dẫn anh đi, cơm trưa khẳng định cùng ăn."
Lý Hướng Ngạn bước ra ngoài lại thu chân về, vẻ mặt kiêu ngạo: "Vậy còn nghe được!"
Anh vẻ mặt thần bí, từ trong túi móc ra một thứ, đó là một cái hộp, đặt ở trước mặt Giang Thự, "Thứ này chế tác xong cho em rồi nè, anh bỏ ra nhiều công sức như vậy, em ngược lại không hao tâm xíu nào, con mẹ nó có biết bộ kinh điển có giới hạn này đắt tiền khó lấy lắm không."
Giang Thự nhận lấy hộp mở ra nhìn, khóe môi nở nụ cười, xem ra rất hài lòng, nói chuyện với Lý Hướng Ngạn cũng dịu dàng hơn: "Cảm ơn nhiều, cảm ơn nhiều, thời điểm mấu chốt vẫn là anh hữu dụng."
Đây là một trong những món quà sinh nhật cô chọn cho Quý Liên Tinh, là một cặp nhẫn, tạm thời không lấy được nhưng vô cùng thích, đang lo lắng, không ngờ bên Lý Hướng Ngạn lại có quan hệ thay cô lấy được.
Lý Hướng Ngạn mồm mép đùa giỡn, bắt đầu bla bla: "Anh hữu dụng, chỉ biết nói miệng thôi, không thể làm chút hành động thực tế sao? Gần đây hơi thiếu tiền, em hiểu ý chứ?"
"Phụt......" Giang Thự mỉa mai một tiếng, thu dọn đồ đạc đứng dậy, "Đi thôi, xuống lầu mời anh ăn một bát bún đắt tiền nhất."
"Em từ khi nào lại keo kiệt vậy hả!!!" Ngoài miệng nói như vậy, cơ thể Lý Hướng Ngạn cũng rất thành thật, đi theo Giang Thự xuống lầu ăn cơm, bởi vì anh thật sự đói bụng.
Cơm trưa là một quán bún qua cầu, mùi vị cũng ngon, chỉ có thể nói là nát nhừ, miễn cưỡng có thể quấn bụng trong hoang mạc ẩm thực này.
Đang là giờ ăn cơm cao điểm, người tới nơi này rất nhiều, ba người cũng may chạy đến sớm, tìm được chỗ trống ngồi xuống.
Lý Hướng Ngạn cầm thực đơn gọi một loại bún qua cầu sang trọng.
Giang Thự nhìn thấy trên thực đơn viết 2-3 người ăn cơm, hết lần này tới lần khác Lý Hướng Ngạn còn nói anh một mình có thể ăn hết, liền hỏi một câu: "Anh ăn hết không đấy?"
"Đừng quan tâm lung tung chuyện này! Sức ăn của anh anh biết rõ."
Quý Liên Tinh cười nói: "Anh Tiểu Lý nhất định là đói bụng rồi! Hơn nữa sức ăn của đàn ông không giống nhau."
Lý Hướng Ngạn điên cuồng gật đầu, "Xem đi, đây chính là khác biệt! Muốn nói săn sóc vẫn là Tiểu Quý săn sóc, em thật sự không được." Anh chỉ vào Giang Thự làm một cái thủ thế "No".
Trong lúc ba người chờ thức ăn bắt đầu nói chuyện, Lý Hướng Ngạn chủ yếu hỏi một ít tình huống công ty mới của Quý Liên Tinh, chủ đề của hai người rất nhiều, Giang Thự ở một bên nghe.
"Hai người các em thật đúng là có duyên, công ty cũng ở cùng một tòa nhà, vậy chẳng phải mỗi ngày đều có thể ở trong phòng làm việc của Giang Thự ——." Lý Hướng Ngạn kéo dài âm điệu, sửa miệng nói: "Làm chút chuyện kỳ quái, ví dụ như uống cà phê gì đó phải không?"
Giang Thự nhịn không được chen vào: "Anh thật là, cái gì cũng có thể nghĩ về phương diện đó."
"Này này này cũng không thể trách anh nghĩ nhiều nha, phòng làm việc của em thật sự rất tiện nghĩ có được hay không?" Lúc nói chuyện Lý Hướng Ngạn lại nhìn Quý Liên Tinh một cái, sửa lại ngữ khí, cười nói: "Có điều Tiểu Quý của chúng ta rất bận rộn ha."
Quý Liên Tinh gật đầu, "Thật ra chỉ là ngủ trưa thôi, những thứ khác cũng không có gì hay để làm, thời gian giữa trưa chỉ có nửa giờ, căn bản không đủ cho bọn em ——" Nàng đột nhiên bị nghẹn, cảm thấy không thể nói tiếp được nữa, "Hả? Sao bún còn chưa ra vậy ta?"
Ba người đều ăn ý không tiếp tục chủ đề này nữa, giống như bị Lý Hướng Ngạn làm chệch hướng, luôn có chút màu sắc.
Bữa trưa cuối cùng cũng được mang lên bàn, rất phong phú lượng cũng đủ, Lý Hướng Ngạn hâm nóng đồ ăn kèm, chờ ăn ngấu nghiến.
"Nhắc mới nhớ ngày mốt là sinh nhật của em phải không?" Anh thản nhiên hỏi: "Sắp xếp thế nào?"
Trước mắt chỉ định tổ chức sinh nhật bình thường, sau đó mọi người tụ họp cùng nhau ăn một bữa cơm gì đó."
"Ồ ~ Sinh nhật bình thường." Lý Hướng Ngạn cố ý nhìn Giang Thự một cái, trong ánh mắt có chuyện, nhưng không nói rõ.
Ngược lại Giang Thự vẻ mặt bình tĩnh, không có cảm xúc gì đặc biệt, còn giả mù sa mưa nói thêm một câu: "Đúng vậy, chỉ là sinh nhật bình thường, ăn một bữa cơm cũng rất tốt."
A, phụ nữ.
Một tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị, bây giờ còn nói "Bình thường", là thật sự rất "Bình thường", Lý Hướng Ngạn cười mà không nói, cảm thấy người phụ nữ Giang Thự này ngoài lạnh trong nóng là thật.
Bún rất nóng, nhưng Lý Hướng Ngạn cũng rất đói, sau đó lúc ăn cơm không nói gì, toàn bộ quá trình đều ăn.
Sức ăn của Quý Liên Tinh nhỏ, rất nhanh đã đặt đũa xuống.
Trong lúc đó có vài cuộc điện thoại gọi tới, Quý Liên Tinh cũng không bắt máy. Giang Thự tùy ý liếc nhìn qua màn hình điện thoại di động của nàng, kết quả người phụ nữ này thế mà lại lấy tay che kín màn hình.
Giang Thự:?
Quý Liên Tinh chỉ có thể lúng túng cười.
Giang Thự:?
Quý Liên Tinh lại lúng túng cười.
Ánh mắt hai người giao nhau đã đối chiến một hiệp, ngay khi Giang Thự sắp mở miệng chất vấn, cuộc điện thoại kia lại gọi tới, Quý Liên Tinh vội vàng nghe điện thoại, một mình đứng dậy đi ra ngoài.
Không nghe được nàng nói gì với người ở đầu dây bên kia, chỉ thấy bước chân nàng rất nhanh, trực tiếp ra ngoài tiệm nghe.
Làm cái gì thần bí bí, gần đây đang liên lạc với người thần bí nào?
Giang Thự gắp một miếng bún bỏ vào miệng, hỏi Lý Hướng Ngạn: "Anh nói xem cô ấy đang gọi điện thoại cho ai?"
Lý Hướng Ngạn nuốt thức ăn xuống, tiện nói: "Vậy đương nhiên là cùng tình nhân rồi, còn có thể là ai đúng không? Tiểu Quý của chúng ta nổi bật như vậy bây giờ lại là bà chủ, người chảy nước miếng nhiều lắm! Em 30 rồi, lại qua mấy năm nữa mặt có nết nhăn thì làm sao? Giữ không được nha!"
Ở phương diện này Giang Thự vẫn là rất có tự tin, hơn nữa qua vài năm cho dù có nếp nhăn cũng là chuyện tự nhiên, không ai trẻ mãi được.
Nhưng Lý Hướng Ngạn nói như vậy chính là muốn chết, mặc dù là nói đùa đấy, Giang Thự vẫn dỗi trở về: "Dùng gương soi chính mình được không? Anh xem gần đây có trai đẹp nào tìm anh không?"
Lý Hướng Ngạn nghẹn họng, thành công bị đâm vào chỗ đau.
"Không có anh chàng đẹp trai nào tìm anh là bởi vì ——"
Giang Thự ngắt lời anh: "Bởi vì anh không được, lúc còn trẻ h.am muốn quá độ."
Lý Hướng Ngạn nóng nảy, vừa định oán hận trở về, kết quả Quý Liên Tinh liền gọi điện thoại xong trở về, vì thế lời Lý Hướng Ngạn đưa đến bên miệng lại nuốt xuống.
Nhưng cũng rất nghẹn, càng nghẹn càng tức.
Có thể nói anh không phải bất cứ thứ gì, nhưng không thể nói anh không được! Anh đã từng là nhân vật oai phong một cõi trong giới, sao có thể không được! Tuy rằng hiện tại là không được!
Lý Hướng Ngạn cúi đầu ăn bún, rít rít ăn hết hơn nửa bát, trút hết hơi vào thức ăn, trong lòng đã vì Giang Thự mà ghi nhớ, nhất định phải trả thù.
Đầu óc xoay vài vòng, rốt cục có chủ ý.
Anh nhìn Giang Thự, đột nhiên nở nụ cười.
Giang Thự cảm nhận được ánh mắt của anh, không hiểu sao cảm thấy có chút khiếp người.
"Cái đó Tiểu Quý, em còn nhớ lần trước anh nói với em, lúc em không ở đây, Giang Thự đều ở nhà ——"
Giọng Giang Thự lạnh xuống, "Lý Hướng Ngạn, em cảnh cáo anh, anh nói thử xem?" Ánh mắt lạnh lùng mang gai, giống như có thể bóp chết Lý Hướng Ngạn tại chỗ.
Lý Hướng Ngạn từ trước đến nay dũng mãnh, "Anh có cái gì không dám nói, đều là người một nhà, sợ cái gì!"
Quý Liên Tinh vốn đã quên chuyện này, Lý Hướng Ngạn nhắc tới lòng hiếu kỳ của nàng lại bị khơi gợi.
"Cái gì? Nói nghe một chút."
Giang Thự lại ngắt lời: "Không được!"
Quý Liên Tinh nhìn về phía Giang Thự: "Có bí mật gì em không thể biết sao?"
Lý Hướng Ngạn quyết tâm muốn báo thù, dưới mọi sự ngăn cản của Giang Thự vẫn nói toạc ra: "Không phải là vì em quá nhớ cô ấy trong vòng một ngày đã dùng nửa hộp bao ngón tay sao! Phụ nữ dám làm dám chịu."
Giang Thự quay đầu đi chỗ khác, tức giận đến nổ tung, trực tiếp chết được rồi, làm sao lại gặp phải loại đồng đội nát Lý Hướng Ngạn này chứ??? Bây giờ cô vô cùng hối hận vì đã nói thật với Lý Hướng Ngạn.
Quý Liên Tinh nghe được đáp án rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó khóe môi nhếch lên, cảm giác nói không nên lời.
Nửa hộp cũng chính là bốn cái, hai lần, thì...... cũng được đi. Dù sao người trưởng thành đều có nhu cầu, nhưng nàng tưởng tượng không ra bộ dạng Giang Thự như vậy, dù sao giờ phút này cô trông cấm dục như vậy, đứng đắn vô cùng.
"Tính tiền. "Giang Thự cầm di động đứng dậy.
"Để em cho." Quý Liên Tinh đứng dậy, giành trước một bước đến quầy thu ngân tính tiền.
Sau khi nàng đi, chỉ còn lại Giang Thự và Lý Hướng Ngạn.
Giang Thự liếc anh một cái, "Lý Hướng Ngạn, anh có thể chờ chết rồi đó."
Sau khi nhận được ánh mắt của Giang Thự, trong nháy mắt Lý Hướng Ngạn có chút hoảng.
"Anh...... anh anh......"
"Em nói rồi, anh chết chắc."
"Anh thế này cũng tính là nhẹ nhàng rồi chứ? Anh nói với cô ấy nửa hộp, còn giữ thể diện cho em, không nói thật ra là một hộp." Lý Hướng Ngạn vì muốn cho mình chết không quá thảm, lại kịp thời bổ sung một câu:"Hơn nữa rất bình thường mà, không ai cảm thấy có cái gì, đây là nhu cầu bình thường mà thôi......."
"Ha ha." Giang Thự trực tiếp bật cười, "Nói rất hay, có phải em muốn khen anh không? Ừ ừ, anh rất tuyệt."
Trong nháy mắt Lý Hướng Ngạn sởn gai ốc......