Tân Lang Biến Tân Nương

Chương 52

Bối Hiểu Ninh vừa mở cửa, Bạch Bản và Đồng Hoa Nhi lập tức quẫy đuôi chạy đến. Bối Hiểu Ninh ngồi xổm xuống, tháo giày, tiện tay sờ sờ đầu chúng nó.

Đi vào phòng ngủ, không thấy Lăng Tiếu, Bối Hiểu Ninh lắng tai nghe, trong phòng tắm có tiếng nước xối. Hắn không yên lòng đi vài vòng trong phòng, cuối cùng tầm mắt rơi xuống bao thuốc ở đầu giường.

Lăng Tiếu tắm rửa xong lại cạo râu, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ho khan. Y lấy khăn tắm quấn tạm thắt lưng, mở cánh cửa thông giữa phòng ngủ và phòng tắm.

“Hiểu Ninh? Sao em lại…”

Bối Hiểu Ninh trong tay cầm điếu thuốc, mặt nhăn mày nhíu nhìn về phía Lăng Tiếu, “Sao anh thích nổi cái thứ này nhỉ?”

Lăng Tiếu bước vài bước đến trước mặt hắn, đoạt điếu thuốc trong tay hắn, “Hút thuốc hại sức khỏe lắm.”

“Thế mà anh còn hút?”

“Ừ thì… Sao hôm nay em không đi làm?”

“Lần sau anh có thể nói có đĩa bay.(1)”

“Không thích anh hút thuốc lá à? Chưa từng thấy em nói qua. Được rồi, nếu em không thích anh có thể thử cai xem sao, nhưng có thể bỏ được hay không cũng không chắc lắm.” Nói xong Lăng Tiếu lại đút điếu thuốc hút dở kia vào miệng rất hưởng thụ mà hút sâu một cái, “Ừm, thuốc Hiểu Ninh hút qua mùi vị cũng là tốt hơn hẳn.”

Bối Hiểu Ninh lườm y một cái, đi qua người y, đi vào phòng khách ngồi xuống ghế salon. Lăng Tiếu vừa hút thuốc vừa đi theo, ngồi xuống ngả ngớn bên cạnh Bối Hiểu Ninh, “Aiz, hỏi thật, sao hôm nay em không đi làm?”

“Không đi.”

“Xin nghỉ à?”

“Nghỉ việc.”

Lăng Tiếu ngồi thẳng dậy, “Thật hay đùa?”

“Tôi đùa anh làm cái gì?”

“Cuối cùng em cũng nghĩ thông suốt rồi?” Lăng Tiếu vừa muốn cao hứng, lại nghĩ không đúng lắm, “Em từ chức là vì đi bệnh viện đi?”

Bối Hiểu Ninh không trả lời. Lăng Tiếu cợt nhả đá bắp chân hắn một cái, “Này? Ông nội thế nào rồi? Không sao chứ?”

“Không sao, bây giờ đã qua cơn nguy hiểm.”

“Ừ, vậy là tốt rồi.”

“Nhưng sau này không thể để ông lo lắng hay tức giận.”

Lăng Tiếu gật đầu, thân vừa nghiêng muốn đứng lên, Bối Hiểu Ninh đã vươn tay kéo y lại.

“Tiếu.”

“Ừ?” Lăng Tiếu quay đầu nhìn thẳng vào hai mắt Bối Hiểu Ninh, chờ hắn tiếp tục nói. Bối Hiểu Ninh bị y nhìn như vậy, dũng khí khó khăn lắm mới  tích đủ thoáng cái biến mất sạch chả thấy tăm hơi. Hai người đối mặt trong chốc lát, Bối Hiểu Ninh chột dạ rời mắt cúi xuống nhìn đầu gối chính mình.

“Tiếu, hai chúng ta…”

Lăng Tiếu biến sắc, đột nhiên đứng lên, “Anh phải ra ngoài bàn công việc bây giờ, em tự…”

“Tiếu, chúng ta…”

“Em tự ăn chút gì đi, nếu đến bệnh viện thì…”

“Tiếu…”

“Gọi điện báo anh một tiếng…”

“Tiếu!”

“Đừng nói gì!”

Lăng Tiếu đứng tại chỗ, chậm rãi cắn chặt răng, “Anh có thể xem như em chưa nói gì.”

“Chúng ta tách ra một thời gian đi.”

“Em hỏi anh có muốn cùng em bên nhau trọn đời, nhưng bây giờ… lại nói muốn rời khỏi anh. Hiểu Ninh, đừng đùa giỡn người khác như vậy.” Hai mắt Lăng Tiếu nhìn chằm chằm mặt đất, tiếng nói nhỏ dần.

“Tiếu… Xin lỗi…”

“Đừng nói lỗi lầm gì cả, đây không phải chuyện xin lỗi là xong.”

‘Chúng ta tạm thời tách ra một thời gian thôi…”

“Tạm thời là bao lâu? Một ngày, hai ngày? Một năm, hai năm? Hay là mười năm, hai mươi năm? Cuộc đời có bao nhiêu lần tạm thời?

“Tôi…”

“Em gạt được người khác, nhưng em gạt được chính mình sao? Em có thể quên anh sau đó sống cuộc sống bình thường như những kẻ khác sao?”

“Hiện tại tôi không nghĩ được nhiều thế, trong lòng tôi rất rối rắm, anh hãy cho tôi thời gian suy nghĩ.”

“Suy nghĩ cái gì? Nghĩ xem là chọn anh hay chọn người nhà em?”

“Cha nói sau này ông sẽ mặc kệ chuyện của tôi, để tôi tự suy nghĩ xem nên làm thế nào. Nhưng ông nói rất đúng, ông tôi chỉ có một…”

“Người yêu thì có thể có nhiều ư?”

“Không phải thế, là tôi…”

“Anh không đồng ý.”

“Cái gì?”

“Anh không đồng ý chia tay em. Một ngày cũng không được, một phút, một giây cũng không được!” Lăng Tiếu hung hăng dụi thuốc lá xuống gạt tàn.

“Tiếu…”

“Em đi, Bạch Bản với Đồng Hoa Nhi thì sao?”

“Lúc tôi đi vắng anh vẫn chăm sóc chúng tốt mà? Sang xuân mỗi ngày mang chúng nó ra ngoài đi dạo một chút, sau này hàng năm mang đi tiêm phòng một lần alf được… Nếu thực sự anh không chăm được, thì cứ để tôi mang chúng nó đi…” Bối Hiểu Ninh cảm thấy tiếng nói của mình ngày một bị nghẹn lại trong cuống họng.

“Thế anh thì làm sao bây giờ?”

“Anh… Anh từ nhỏ đã rất kiên cường…” Trên đùi Bối Hiểu Ninh bắt đầu xuất hiện vệt nước ướt át, “Nhiều năm như vậy anh cũng chịu được một mình… Nhanh lắm… Tất cả đều thành quá khứ, anh có thể… Có thể lại đi tìm người mình thích… tìm mỹ nữ ngực bự…”

Lăng Tiếu khom lưng ôm lấy Bối Hiểu Ninh, “Anh không cho em đi.”

“Tiếu…”

“Anh không cho em đi! Em là của anh, vĩnh viễn đều là của anh!”

“Tiếu, anh buông tay.”

“Gặp được em là bồi thường của ông trời cho anh… Ai cũng không thể mang em rời khỏi anh!”

“Anh buông tay!” Bối Hiểu Ninh dùng sức lực toàn thân đẩy Lăng Tiếu ra.

Lăng Tiếu đứng không vững ngã ngồi xuống đất, Bối Hiểu Ninh liền cất bước chạy ra cửa.

“Hiểu Ninh!”

Bối Hiểu Ninh mở cửa, lại dừng lại, “Mấy ngày nữa tôi qua đón Bạch Bản và Đồng Hoa Nhi.”

‘Ầm’ một tiếng, cửa đóng sầm lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Lăng Tiếu. Bạch Bản và Đồng Hoa Nhi không hiểu xảy ra chuyện gì sớm đã trốn vào một góc.

Bối Hiểu Ninh chui vào một cái taxi, nước mắt chảy đầm đìa. Tài xế hỏi vài lần, hắn mới nói ra mình muốn đến bệnh viện. Đợi đến bệnh viện, xuống xe, Bối Hiểu Ninh mới phát hiện mình đang đi dép lê đến.

Bối Hiểu Ninh ngẩn ngơ tại bệnh viện ba ngày, tới ngày thứ tư bị cha hắn bắt trở về nghỉ ngơi. Trước khi đi, Bối Hiểu Ninh ở hành lang bệnh viện nói với cha: “Cha, sau này… con sẽ không gặt lại Lăng Tiếu nữa.”

Rốt cục đợi được những lời này, nhưng cha hắn nhìn con mình khuôn mặt tiều tụy, hai mắt trống rỗng vô thần nhìn mình, lại không cảm thấy nổi nửa phần vui sướng. Do dự hồi lâu ông mới ho khan nói: “Ta sẽ nói cho ông nội.”

Trở về nhà mình, Bối Hiểu Ninh tắm rửa sơ qua, thay một thân quần áo sạch sẽ. Sau đó hắn đứng trước gương trong phòng tắm nhìn chính mình. Mấy ngày nay không ngủ nổi, nhưng hắn một chút cũng không mệt mỏi, chỉ là người trong gương sắc mặt tái nhợt, vành mắt hãm đen.

Tiếu mà thấy, nhất định sẽ đau lòng đi? Bối Hiểu Ninh nhìn phía sau trống trải của mình trong gương, trước mắt hiện lên hình ảnh Lăng Tiếu ôm một vòng lấy hắn từ phía sau…

Giật mình, hình ảnh vỡ tan, Bối Hiểu Ninh tự tát một cái. Hắn xoay người nhìn quần áo lấm bẩn, nghĩ là nên đi đón Bạch Bản và Đồng Hoa Nhi đi thôi. Ngồi xổm xuống lấy điện thoại trong túi quần.

Ngày ấy rời khỏi Lăng Tiếu Bối Hiểu Ninh liền tắt máy. Ở bệnh viện mãi không đi, là vì hắn sợ trở về sẽ nhịn không được mở điện thoại. Hiện tại điện thoại khởi động lại, có tín hiệu, quả nhiên hiện lên một tin nhắn.

Bối Hiểu Ninh nắm chặt điện thoại di động, đến khi âm báo tin nhắn ngừng hẳn, tổng cộng có bốn mươi tin. Bối Hiểu Ninh ngón tay run run, cuối cùng vẫn ấn nút ‘đọc’. Phát hiện đó toàn bộ đều là tin nhắn của Lăng Tiếu:

Em ở đâu?

Tại sao tắt máy?



Anh đến nhà em tìm em, em không ở nhà, rốt cuộc em ở đâu?



Ở bệnh viện sao?

Mở máy rồi gọi ngay cho anh.



Em ở đâu? Muốn ánh sốt ruột chết phải không?



Anh muốn nói chuyện với em.

Không muốn gọi cho anh? Nhắn tin cũng được.

Không phải xảy ra chuyện chứ? Anh rất lo lắng, nhắn lại cho anh một chữ thôi cũng được!



Tại sao vẫn tắt máy? Anh đã gọi cho em cả vạn lần rồi.

Được rồi, anh quyết định tìm tất cả bệnh viện, tất cả phòng bệnh, anh không tin không tìm được em.

Xem hết tin nhắn, Bối Hiểu Ninh lại quay đầu nhìn thời gian. Từ khi hắn rời khỏi nhà Lăng Tiếu cho đến năm tiếng trước, có sáng sớm, có giữa trưa, có nửa đêm, có rạng sáng, cứ đều đều không tới hai ba giờ lại có một tin nhắn. Rất rõ ràng, Lăng Tiếu cở bản cũng không ngủ nổi.

Bối Hiểu Ninh cảm thấy một cơn khó thở cuồn cuộn trong ***g ngực, vội tìm số của Lăng Tiếu, tìm được cuộc thoại ‘Tiếu’, nhấn gọi, nhưng điện thoại lại truyền đến tiếng báo “Di động đã tắt máy”.

Bối Hiểu Ninh suy nghĩ một chút lại gọi đến nhà Lăng Tiếu, không ai tiếp. Thở dài, Bối Hiểu Ninh đứng lên lầm bầm một câu: cũng tốt. Sau đó hắn cầm ví cùng chìa khóa ra ngoài.

Tới nhà Lăng Tiếu, Bối Hiểu Ninh trực tiếp mở cửa ra, nhưng không thấy Bạch Bản và Đồng Hoa Nhi như mọi khi chạy ra đón. Hắn nhăn mặt, đứng ở cửa gọi thử một tiếng: “TIếu?”

Không ai đáp.

“Bạch Bản? Đồng Hoa Nhi?”

Trong phòng yên ắng, không một tiếng động. Bối Hiểu Ninh đi vào, xem một vòng, không có ai, cũng không thấy hai con chó đâu.

Một hồi, Bối Hiểu Ninh liền ngã xuống giường, dùng chăn mền lừa gạt bản thân. Trong đầu rối như tơ vò, tâm lý khó chịu như bị một bàn tay bóp chặt… Quá mệt mỏi rồi, Bối Hiểu Ninh rất nhanh liền mơ mơ màng màng ở trong trạng thái hít thở không thông này mà ngủ thiếp đi.

Trong mộng, Bối Hiểu Ninh và Lăng Tiếu vẫn còn đang vô cùng hạnh phúc cùng nhau ăn cơm. Đột nhiên Bối Hiểu Ninh thấy Bạch Bản và Đồng Hoa Nhi rơi từ trên lầu xuống, hắn sợ hãi, liều mạng chạy theo Lăng Tiếu gọi, bảo y mau chạy đi xem, Lăng Tiếu nhưng lại mặt không đổi sắc ngồi trước mặt hắn, không chút động lòng…

Bối Hiểu Ninh đột nhiên bừng tỉnh, cả người đã mồ hôi đầm đìa. Tựa vào đầu giường thở hổn hển một lát, trấn định lại được một chút, hắn cầm điện thoại di động gọi lại cho Lăng Tiếu.

Lúc này gọi được, tim Bối Hiểu Ninh hơi đập dồn.

R’s: chương này buồn quá nha :’(

Chương  53

“Alô?” Là thanh âm của phụ nữ.

Bối Hiểu Ninh cúp điện thoại, động tác nhanh đến nỗi chính hắn cũng không ngờ.

Quý Huyên Đình nhìn hai chữ ‘Hiểu Ninh’ trong nhật ký cuộc gọi, do dự một chút, liền nhấn ‘Delete’, sau đó nhét lại điện thoại vào áo khoác Lăng Tiếu.

Một lát sau, Lăng Tiếu từ thư phòng đi ra.

“Nói chuyện với ông ngoại xong rồi?”

“Ừ.” Lăng Tiếu đi tới bên cạnh bàn ăn, khoác tay lên ghế dựa rồi châm một điếu thuốc.

“Ông nói sao?”

“Ông nói chuyện của tôi tôi tự mình quyết, tự nói chuyện với cô. Đi thôi, chúng ta ra sân ngồi một lát.”

Lăng Tiếu cầm áo khoác lên, nhìn thoáng qua điện thoại, “Vừa nãy hình như có tiếng điện thoại kêu mà nhỉ.”

“Không có. Em ngồi đây nãy giờ mà.”

Đi ra ngoài, Lăng Tiếu ngồi xuống ghế gỗ trong sân, Quý Huyên Đình bưng theo hai tách cà phê ngồi xuống đối diện y.

“Ông ngoại bắt gọi anh tới, là giận à?”

“Không. Là muốn tôi đến nói chuyện với ông chút thôi.”

“Hôm qua em gọi cho anh toàn máy bận, sau đó em gọi đến quán bar. Nghe nói… Nghe nói mấy ngày nay anh đều đi tìm Bối Hiểu Ninh.”

Lăng Tiếu uống một ngụm cà phê, “Ừ, trong nhà em ấy xảy ra chút chuyện, em ấy không chịu gặp tôi.”

“Chắc là… Người nhà hắn biết chuyện hai người, nên kiên quyết phản đối?”

“Ừ.”

“Thế anh tính thế nào?”

“Tôi nhất định không buông tay, tôi sẽ không để hạnh phúc cứ như vậy tuột khỏi tay.”

“Cố chấp thế sao?”

“Hiếu Ninh chính là… Người duy nhất trong từng ấy năm bước vào lòng tôi. Tôi tuyệt không thể mất đi em ấy.”

“Tiếu.” Quý Huyên Đình bưng tách cà phê đang lạnh dần trong tay, nhưng một ngụm cũng nuốt không trôi, “Anh thay đổi.”

“Thật?”

“Phải… Em còn ôm một tia hy vọng cuối cùng.” Vành mắt Quý Huyên Đình đỏ hồng, “Nhưng mà, bây giờ xem ra… Quên đi. Em cùng anh nhiều năm như vậy, anh cũng không thay đổi nửa phân, hiện tại vì hắn, anh có thể trong thời gian ngắn như vậy thay đổi hoàn toàn. Có lẽ từ lúc trước em và anh… thực sự có vấn đề. Chỉ là… không ngờ, cuối cùng em lại thua một nam nhân.”

Lăng Tiếu đem cái tách trong tay Quý Huyên Đình để xuống bàn, nắm tay cô, “Như vậy không phải rất tốt sao? Nói rõ cô là người phụ nữ xuất sắc nhất.”

Quý Huyên Đình cười cười, nước mắt cuối cùng chảy xuống, “Là em bỏ lỡ thời gian chúng ta cùng một chỗ, không tranh thủ phần cảm tình kia…” Cô lau lau trên mặt, buông thõng bả vai, thở dài, “Tốt lắm! Tất cả đều đã là quá khứ. Thực ra trong khoảng thời gian này em đã suy nghĩ kỹ lắm rồi. Chỉ là vừa lúc được nghỉ, nên muốn đến nhìn ông ngoại, ông nói em đừng đi vội, đợi anh đến nói chuyện. Bây giờ ngay cả ông ngoại cũng bị anh thuyết phục, em càng không có gì để nói. Nhưng lời chúc phúc em thực sự nói không ra, nhưng cũng hy vọng Bối Hiểu Ninh có thể sớm ngày hồi tâm chuyển ý. Được rồi, vừa nãy hắn mới gọi điện cho anh.”

“A?!”

“Bối Hiểu Ninh vừa rồi có gọi cho anh.”

“Lúc nào?” Lăng Tiếu vội vàng lấy điện thoại ra xem.

“Không cần xem. Bị em xóa rồi. Xin lỗi.”

Lăng Tiếu lắc đầu, ý bảo không sao, sau đó gọi lại. Nghe một lát, y buông điện thoại.

“Sao vậy?”

“Lại tắt máy rồi.”

“Vậy…”

“Quên đi. Biết em ấy không sao là được, dù sao nói qua điện thoại cũng không rõ, lát nữa tôi về tìm em ấy. Chúng ta vào nhà thôi, bên ngoài rất lạnh.” Lăng Tiếu đứng lên.

Quý Huyên Đình cũng đứng dậy theo, “Mai anh về à?”

“Vốn định mai về. Nhưng bên công ty có chuyện cần tôi, nên tôi lưu lại thêm mấy hôm.”

“À. Vậy mai em về trước.”

“Được, tôi đưa cô đến sân bay.”

Một tháng sau.

Mẹ Bối Hiểu Ninh mang theo hộp cơm đến tìm Bối Hiểu Ninh.

Gõ hồi lâu, không ai mở cửa, mẹ Hiểu Ninh đành phải tự dùng chìa sơ cua của mình để mở cửa. Vừa vào phòng đã bị khói thuốc lá xông mũi, bà nhíu nhíu mày, đi vào phòng ngủ nhìn qua. Mỗi lần bà đến đều thấy một cảnh giống nhau, chăn nệm trên giường nhăn nhúm ôm lấy một thân người, người bên trong vẫn không nhúc nhích.

Mẹ Hiểu Ninh nhấc chăn lên, “Hiểu Ninh, Hiểu Ninh! Tỉnh tỉnh, xế chiều rồi, mau đứng lên! Mẹ mang bánh sủi cảo dưa chua ngươi thích ăn nhất đến đây.”

“Ừm…” Bối Hiểu Ninh than một tiếng, trở mình, mở mắt, hai mắt rời rạc nhìn về phía mẹ, “Mẹ? Mẹ đến lúc nào thế?”

“Sao lại ngủ say đến thế hả, ta gõ cửa mãi cũng không nghe thấy.” Mẹ Hiểu NInh gấp chăn mền để sang một bên, lại kéo rèm cửa sổ, “Đi, ra ngoài, ra phòng khách, ăn sủi cảo.”

Bối Hiểu Ninh dụi mắt, bò xuống giường, theo sau mẹ ra phòng khách, “Con không đói bụng.”

Mẹ Hiểu Ninh mở hộp cơm ra, để lên bàn trà, “Không đói cũng phải ăn, ta vừa mới nấu xong.” Vừa nói vừa mở tủ lạnh, “A?! Cái mùi gì đây? Đây là… Đây không phải thịt muối lần trước mang cho ngươi sao? Sao lại không ăn?!”

Bối Hiểu Ninh không lên tiếng, ngồi xuống ghế dựa cầm một miếng sủi cảo nhét vào miệng, vô vị nuốt xuống.

“Rửa tay chưa?” Mẹ Hiểu Ninh một bên bỏ thịt muối đã hỏng vào thùng rác, một bên nhìn Bối Hiểu Ninh.

“Không sao, cũng chẳng chết được người.”

“Aiz—“ Bà thở dài, quay lại nhìn tủ lạnh trống rỗng, lại nhìn xuống thùng mì ăn liên dưới chân, “Ăn mì gói mãi mà được à?”

Bối Hiểu Ninh cầm bao thuốc trên bàn, lấy ra một điếu châm lên, “Ăn cái khác không vào.”

Mẹ Hiểu Ninh đi qua ngồi bên người hắn, “Hiểu Ninh… Ngươi xem ngươi vây giờ đi, không ngủ thì lại hút thuốc, gầy thành thế nào rồi? Một tháng rồi, còn muốn như vậy tới khi nào hả? Cha ngươi mãi mới bỏ được thuốc, bây giờ lại đến lượt ngươi học hút. Hai người các ngươi thế …”

Bối Hiểu Ninh mặt không đổi sắc nghe mẹ than phiền, tâm tư sớm đã bay lên đến chín tầng mây: lâu như vậy y cũng chẳng có động tĩnh gì… Nhất định đã sang Mỹ rồi. Nhưng mà… cái người nghe điện thoại kia rốt cuộc là ai? Là Quý Huyên Đình sao? Không thể nào? … Chắc là người phụ nữ khác của y, cũng không nên… Kháo! Mẹ kiếp lại bắt đầu nghĩ vớ nghĩ vẩn! Tốt nhất là lại đi ngủ một giấc, nằm mơ so với nghĩ lung tung còn tốt hơn…

“Hiểu Ninh! Hiểu Ninh!” Mẹ lại đẩy đẩy hai cái trên đùi Bối Hiểu Ninh, “Lại làm sao đây? Có nghe thấy ta nói cái gì không?!”

“A? Cái gì?” Tàn thuốc rơi xuống tển đùi Bối Hiểu Ninh, hắn tiện tay phủi xuống, tàn tro rụng lả tả.

“Cha ngươi nói mấy ngày nữa cho ngươi đến ở chỗ Tứ thúc và Lục thúc một thời gian, nếu có thể tìm được công việc thì lưu lại luôn. Nếu không thì ra nước ngoài đến chỗ cụ ngươi cũng được.”

Bối Hiểu Ninh vò vò đầu tóc rối tinh, bây giờ tóc thật dài, hai mắt nhìn xuống đất, “Con mệt.”

“Ngươi… Rồi, vậy tự suy nghĩ kỹ đi, có muốn đi hay không, đi được thì nói đến chỗ nào. Thôi, ta đi.” Mẹ Hiểu Ninh nhìn Bối Hiểu Ninh hiện tại mang cái dạng này cũng bất lực, đành thở dài, lắc đầu đứng lên.

Bối Hiểu Ninh theo bà ra cửa, mẹ lại đột nhiên quay lại nhìn thẳng con mình.

“Sao ạ?” Bối Hiểu Ninh cảm giác bà có chuyện muốn nói.

“Ừ… nếu không…” Nội tâm bà rối loạn một lát, cuối cùng lời muốn nói lại thôi, “Không có gì, lát nữa phải ăn thêm sủi cảo, ăn không hết thì cất vào tủ lạnh.”

“Vâng, đã biết.”

Mẹ vừa đi, Bối Hiểu Ninh lại lần nữa bò lên giường.

Ngày thứ hai, Bối Hiểu Ninh bị một trận đập cửa không ngừng đánh thức.

Mở cửa ra, lại là Vương Tinh cùng ông nội.

“Ông?! Tiểu Tinh?!”

Bối Hiểu Ninh vội vàng lấy thêm hai đôi dép đi trong nhà.

Ông nhìn Bối Hiểu Ninh một lúc, mới cởi giày vào nhà. Bối Hiểu Ninh đỡ ông ngồi xuống ghế, “Ông, sao ông lại đến đây?”

Vương Tinh rót nước cho ông Bối Hiểu Ninh, sau đó cũng ngồi xuống, “Mẹ ngươi nói không sai nhỉ? Không đập cửa đến hàng xóm hai bên đều ùa ra ngươi nhất định chưa chịu dậy a.”

“Ta không nghe thấy. Ngươi về bao giờ?”

“Hôm trước.”

Bối Hiểu Ninh kéo ghế ngồi đối diện ông, “Ông, ông mới ra viện chưa được bao lâu. Sao không ở nhà nghỉ ngơi…”

“Ở nhà nghỉ ngơi? Ta xem nếu ta không đến mạng ngươi cũng khó giữ rồi!”

Bối Hiểu Ninh cười cười, “Đâu nghiêm trọng đến thế, cháu đây vẫn còn có thể nói cười, quá tốt mà?”

“Quá tốt?!” Ông Bối Hiểu Ninh quay đầu nhìn Vương Tinh.

Vương Tinh vỗ vỗ sau lưng ông, để ông đừng nóng giận, “Hôm qua bác sau khi rời khỏi nhà ngươi thì đến nhà ta. Vừa khóc vừa nói ngươi bây giờ không ngủ thì lại hút thuốc, không mở điện thoại, không lên mạng, không xem TV. Mỗi ngày ăn một gói mì ăn liền, gầy gần trơ xương ra rồi.”

“Ông của ta…”

“Hôm nay ta đến nói cho ông, thật sự không nhìn nổi nữa.”

Bối Hiểu Ninh ngồi bên cạnh ông, ôm cánh tay, “Ông, ông đừng nghe Tiểu Tinh nói càn, đừng nóng giận, ngàn vạn lần đừng nóng giận. Là cháu muốn ở nhà yên tĩnh, không phải cố ý.”

Ông nắm cổ tay Bối Hiểu Ninh, “Giận? Ta còn giận cái gì?! Ta đau lòng muốn chết! Xem cái cổ tay ngươi đi, gầy đến thế này rồi, quá… Thành cái dạng gì đây? Hả?! Cha ngươi cái đồ hâm, cháu ta thành thế này rồi cũng không đến nói cho ông nó biết!”

“Là cha cháu sợ ông lo lắng mà?”

“Nó biết cái gì! Mẹ ngươi cũng vô dụng! Chỉ có Tiểu Tinh hiểu ý lão già này! Ta không muốn ngươi như vậy, là nghĩ tốt cho ngươi, để ngươi sau này có thể sống cuộc sống an nhàn bình thường, không phải muốn ngươi mỗi ngày chết đi sống lại. Chuyện các ngươi, ta hiểu. Chúng ta khi xưa, có mấy tên phú gia công tử đều thích chơi mấy trò rác rưởi, thích bao tiểu quan (2), ta đều nghe nói cả. Đương nhiên tuổi trẻ các ngươi bây giờ không giống thế. Trước kia đa phần là bị bắt ép, các ngươi với nhau thì lại là tự nguyện. Nhưng mà đến cuối cùng cũng không thể kết hôn sinh con như những cặp vợ chồng bình thường khác a, có thể lâu dài được sao?”

Ông nói một phen nào là “Trò rác rưởi” “bao tiểu quan” làm hai người Bối Hiểu Ninh và Vương Tinh sửng sốt, hai người nhìn nhau, muốn cười mà không dám, đành cúi đầu.

Ông thở dài, nói tiếp: “Haiz— nhưng mà… Quên đi! Mấy ngày nay ta cũng nhĩ kỹ rồi, con cháu có phúc của con cháu! Ngươi muốn tìm ai thì tìm đi, đi tìm thằng nhóc kia đi.”

“A?” Bối Hiểu Ninh ngẩng đầu.

“Ngươi đi tìm cái người gọi là Tiếu kia đi. Ta nhìn không nổi ngươi tự hành hạ chính mình, mỗi ngày đều đau khổ. Ta muốn chính là đứa cháu cười cười nói nói của ta, không phải cái ống khói bây giờ. Ta cũng không muốn ngươi ghi hận chúng ta cả đời.”

“Nhưng mà…”

“Không cần lo lắng thân thể ta, ổn cả. Tối thiểu so với thân thể ngươi bây giờ còn khỏe hơn. Nếu cứ thế này ta mới mau chết ấy. Sau này chỉ cần mối ngày để ta thấy ngươi vui vẻ hạnh phúc, như vậy chính là ngươi hiếu thận rồi.”

Bối Hiểu Ninh chậm rãi ngả đầu xuống vai ông, “Ông…”

Ông Hiểu Ninh cảm giác được trên vai mình nóng lên, mũi cũng thấy chua xót, nhưng ông vẫn rất giữ thể diện trước mặt cháu, nhịn, đầy Bối Hiểu Ninh ra đứng lên, “Rồi rồi, ta đi.”

“A?” Bối Hiểu Ninh lau mắt ngẩng lên, “Đi luôn ạ?”

“Không được à? Ngươi xem ngươi trông có giống người rừng không? Hả? Ban ngày ban mặt, rèm cửa cũng không kéo! Cả phòng toàn mùi khói thuốc, lại còn mùi thức ăn ôi thiu. Mau mau dọn dẹp đi, còn có đi cắt tóc ngay, vừa mới thấy còn suýt hù chết ta! Ta đi.”

Bối Hiểu Ninh đứng lên, “Về nhà ạ?”

“Ta đến chỗ cha ngươi. Thằng hâm này, vừa cố chấp vừa bảo thủ. Ta xem ngươi sớm muộn cũng học cái thói này của nó!”

Bối Hiểu Ninh đi giày, theo Vương Tinh đưa ông xuống nhà gọi taxi.

Xe chạy một lúc, ông Bối Hiểu Ninh sợ tài xế nghe thấy, liền che miệng thì thầm hỏi Vương Tinh: “Cái cậu kia… gọi là cái gì Tiếu?”

“Lăng Tiếu.” Vương Tinh thì thầm vào tai ông.

“Y đang làm gì?”

“Mở quán bar.”

“Quán bar? Hừ! Sau này bảo nó kinh doanh đứng đắn chút.”

Vương Tinh vui vẻ, “Người ta đứng đắn lắm đó.”

“Cha mẹ nó đang làm gì?”

“Cháu nhớ lần trước Hiểu Ninh ca có nói y từ nhỏ đã mồ côi. Chỉ có ông ngoại, là người Đài Loan, bây giờ đang ở Mỹ.”

“Ôi— cũng là một đứa đáng thương… Cái gì?! Đài Loan?!” Âm lượng của gia gia tăng mạnh.

“Vâng? Sao… Làm sao ạ?” Vương Tinh hoảng sợ.

Ông Bối Hiểu Ninh hấp hé miệng, vẻ mặt không vui nhìn ra ngoài cửa xe, lầm bầm một câu: “Bà nó, cũng nửa đời người rồi, cuối cùng thế nào mà cháu ta vẫn rơi vào tay bọn này chứ.”

R’s: cuối cùng cũng hết bế tắc TT^TT

Chú thích:

(1)  Bánh sủi cảo dưa chua:



(2)    Tiểu quan: aka nam kỹ, aka MB aka Call boy ^^

Bình Luận (0)
Comment