Tân Lang Thứ 7

Chương 23

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


Người kia im lặng nhìn chằm chằm vào tôi mà không nói thêm bất kỳ câu gì.


Tôi không quan tâm nhiều tới cậu ta, định đưa tay đóng cánh cửa lại, chợt lúc này không gian xung quanh chuyển lạnh, đó là một sự lạnh lẽo như thể từ dưới âm ti dâng trào lên vậy.


Vô thức tôi rùng mình một cái, trong lòng nổi lên một trận bất an, hình như sắp có chuyện gì không hay xảy ra rồi.


"Bịch".


Còn chưa biết nên làm gì, thì bất chợt ở bên cạnh vang lên một âm thanh khá lớn, tôi theo phản ứng tự nhiên ngay lập tức quay về phía đó nhìn.


Chàng trai từ nãy tới giờ nói chuyện với tôi đột nhiên té xuống đất, da dẻ trên người của cậu ta vừa chuyển sang màu trắng bệch vừa bong tróc một cách nhanh chóng, mái tóc dần dần mọc dài ra, giăng khắp mọi nơi.


Tôi giựt mình, cảm thấy tình huống đang trở nên nguy hiểm, người kia chắc chắc không phải là con người rồi.


Còn đang hoang mang không biết nên làm sao, thì thứ kia khẽ cử động, nó ngước mặt lên nhìn tôi, từ một khuôn mặt điển trai, bây giờ lại trở thành một khuôn mặt hết sức kinh dị, máu từ những chỗ da nứt nẻ trào ra, đôi mắt đen ngòm, cái miệng đầy máu và răng mọc xiêu vẹo.


"Duy Phúc".


Bỗng ở phía sau lưng tôi có một tiếng kêu rất lớn vang lên, âm thanh này rất quen thuộc, cho dù tôi không quay lại nhìn, thì cũng biết người đó không ai khác chính là Trần Phi Võ.


Anh ta tiến tới sát người tôi, đưa súng hướng về thứ kinh dị kia, rồi bắn một phát.


"Phằng".


Âm thanh giòn tan, sau tiếng súng bắn chính là giọng hét đầy đau đớn của thứ kinh dị, tiếp đó nhanh như chớp cả thân người của nó đều tan thành tro bụi.


Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến cho tôi không kịp phản ứng được gì, chỉ biết đứng thẩn người mà nhìn mọi chuyện.


"Duy Phúc, tôi để cảnh cáo cậu biết bao nhiêu lần rồi, nhất định không được xen vô điều tra vụ án mạng liên hoàn này mà, lúc nãy xém chút xíu nữa là có chuyện xảy ra rồi đó".


Anh ta nghiêm giọng, nói thẳng vào mặt tôi, dáng vẻ giờ phút này cực kỳ hung hăn, như muốn nuốt sống tôi tới nơi vậy.


"Gì chứ? Việc có điều tra hay không là chuyện riêng của tôi, không mắc mớ tới anh, anh nói tôi xen vô, vậy tại sao lại không nhìn lại mình kia chứ? Chẳng phải anh luôn xuất hiện mọi lúc mọi nơi, và xen vô chuyện của tôi hay sao? Anh thiệt phiền phức".


Tôi chẳng biết tại sao mình lại không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân nữa, cứ như vậy mà liên tục nói ra những lời trách cứ, mặc dù anh ta vừa mới cứu mạng tôi.


Trần Phi Võ "hừ" một cái đầy vẻ bực tức, lập tức đưa tay kéo cả người tôi đối diện với anh ta, trầm giọng hỏi "Cậu nói như vậy có nghĩa là tôi đã làm sai sao? Tôi ngăn chặn cậu vào nguy hiểm là tôi sai sao? Tôi cố gắng cứu sống cậu hết lần này tới lần khác là tôi sai sao? Hả? Duy Phúc? Võ Duy Phúc?"


Do không gian ở thư viện vô cùng yên tĩnh, nên từng lời từng chữ của Trần Phi Võ nói ra đều rõ ràng rành mạch, đôi chân mày của anh ta khẽ nhíu lại, ánh mắt như muốn tra hỏi, buộc tôi nhất định phải đưa ra một câu trả lời thỏa đáng nhất.


"Phi Võ, thiệt tình tôi không có nói anh sai, cũng chưa từng nghĩ anh làm sai".


Tôi thở dài, dịu giọng trả lời "Nhưng mà, tôi thật sự không thể nào hiểu nổi tại sao anh luôn luôn ngăn cản tôi như vậy, luôn luôn xuất hiện mỗi lúc mọi nơi, những điều này làm cho tôi vô thức phải nghi ngờ hành động này của anh là có vấn đề, rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với anh mà anh phải làm như vậy chứ?"


"Là tôi lo lắng cho cậu, tôi không muốn cậu chết".


Trần Phi Võ thu lại ánh nhìn của mình, trầm giọng lên tiếng "Trước đây tôi có quen biết một người, có tính cách giống hệt như cậu, cũng là vô tình bị kéo vào điều tra vụ án mạng liên hoàn này, lúc đó tôi không những không ngăn cản mà còn giúp đỡ cho cậu ta, bởi vì tôi nghĩ, có thêm người điều tra sẽ càng nhanh chóng kết thúc vụ án này hơn, nhưng mà tôi không thể ngờ tới, cậu ta bởi vì điều tra mà đã bỏ mạng. Sự việc cậu ta chết đã gây ra một cú sốc đối với tôi, khiến cho tôi cực kỳ hối hận và ám ảnh. Bây giờ nhìn thấy cậu sắp bước vào vết xe đổ của cậu ta, tôi thiệt sự thiệt sự  chẳng thể nào trơ mắt đứng nhìn được, nổi sợ hãi trong lòng không tài nào kiếm chế được, cuối cùng chính là liên tục ngăn cản cậu".


Giọng nói của Trần Phi Võ càng lúc càng nhỏ dần, đôi mắt của anh ta hiện tại cũng hoen đỏ, âm thang vang lên tạo ra cảm giác rất nghẹn đắng ở trong lòng, nghẹn đắng tới mức cả bầu không gian đều trở nên ưu buồn.


Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, nghiêm túc nói "Tôi hiểu những điều mà anh lo sợ, tôi cũng biết được rằng, nếu như bản thân mình tiếp tục điều tra sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, có khi mất mạng không chừng. Nhưng mà, nếu như cứ tiếp tục để mọi chuyện diễn ra như vậy, thì còn có rất nhiều người chết hơn nữa, hung thủ vẫn sẽ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cuối cùng sẽ tạo thành một cơn ác không không bao giờ có thể thức dậy được".


Nói tới đây tôi ngừng lại, đưa tay nắm chặt lấy vai của Trần Phi Võ, rồi mới cất lời tiếp "Tôi không muốn thấy ai phải chết vì vụ án mạng này, vì vậy anh đừng ngăn cản tôi nữa, có được hay không?"

Bình Luận (0)
Comment