Tân Lang Thứ 7

Chương 34

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


Đang đi thì bất chợt một ngọn gió lạnh thổi vào người của tôi, làm tôi rùng mình, hai tay vô thức nắm chặt vào nhau để giữa ấm.


Bây giờ cũng đã là khoảng thời gian chuyển mùa, vì vậy những ngọn gió lạnh sẽ bắt đầu thổi nhiều hơn, kết hợp với những cơn mưa rào rơi, tạo ra bầu không gian lạnh lẽo, nhất là vào buổi tối.


Tôi nghĩ bắt đầu từ sau ngày hôm nay, mỗi khi ra đường tôi nên mặc áo lạnh vào người để giữ ấm, tránh trường hợp bị cảm lạnh.


Vừa suy nghĩ tôi vừa đưa mắt nhìn xung quanh, đột nhiên tôi cảm thấy hình như có cái gì đó không đúng thì phải.


Tôi bất giác giựt mình một cái, vội vội vàng vàng dụi mắt, rồi nhìn kỹ lại thêm một lần nữa.


Lúc này phát hiện ra xung quanh tôi đều là những bụi tre gai, khung cảnh trường học quen thuộc không biết đã biến đi đâu rồi.


Cảm thấy có chuyện không ổn, tôi liền lấy điện thoại di động ở trong túi ra, mau chóng bật đèn pin lên, chiếu xung quanh. Trong phạm vi ánh sáng chiếu rọi hoàn toàn không có một ai hết.


Gió đột ngột thổi mạnh hơn, nó khiến cho những cây tre va chạm vào nhau vang lên tiếng kèn kẹt rợn người liên hồi, tôi bị âm thanh này làm chú ý, theo phản xạ tự nhiên liền chiếu đèn về phía đó.


Khi ánh sáng chiếu lên thân tre, mắt của tôi liền trông thấy một vệt máu quẹt ngang, những vệt máu như vậy xuất hiện dày đặc trên từng đốt tre, như thể đang bày một trận pháp gì đó vậy.


Nổi sợ hãi trong lòng của tôi bắt đầu dậy sóng, chân lùi ra xa, cố gắng giữ an toàn nhất có thể với những cây tre gai này.


"Xào xạc... xào xạc...".


Âm thanh từ phía trong những bụi cây vang lên, nó lớn tới mức lấn ác cả tiếng gió và tiếng kèn kẹt khi thân tre va chạm vào nhau.


Dưới ánh đèn mờ mờ tối tối, những cái bóng đen xuất hiện phía sau những cây tre gai, bộ dáng của bọn họ rất kỳ lạ, tướng đi vặn vẹo không hề giống người bình thường một chút nào hết.


Tay tôi run lên bần bật, làm cho điện thoại trong tay cũng lay động theo, ánh sáng đèn pin theo đó mà chiếu loạn xạ.


Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nơi này là đâu? Tại sao tôi lại xuất hiện ở đây chứ?


Trong đầu của tôi liên tục hiện ra những câu hỏi mà hoàn toàn không có câu trả. Hiện giờ mọi chuyện diễn ra quá nhanh và kỳ lạ, làm cho tôi rối tung cả lên, không biết nên xử lý làm sao nữa.


Khoan đã, có khi nào chuyện này liên quan tới vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 hay không?


Tôi như thể ngộ ra một chuyện quan trọng vậy, đúng thiệt là trong hoàn cảnh hiện tại, ngoài cách giải thích nó có liên quan tới vụ án mạng vầy, thì không còn cách giải thích nào khác nữa.


Có điều vấn đề trước mắt là ai có thể làm ra chuyện này?


Những thứ xung quanh lúc này, đối với một người bình thường thì hoàn toàn không thể làm ra được, nhưng mà từ những gì kỳ lạ và và khó giải thích được của vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 thì hung thủ rất có thể lắm.


Đó là một kẻ có thể khiến cho nạn nhân phải mua một bộ đồ cưới áo dài đỏ, liên tục gây ám ảnh đối với bọn họ, rồi lại khiến cho bọn họ phải bất chấp mọi thứ đi tới khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt để bị sát hại, đồng thời có những ý nghĩ rất không bình thường, khả năng là rất cao.


Càng suy nghĩ tôi lại càng cảm thấy hợp lý, chỉ là nếu như nói kẻ đứng đằng sau chính là hung thủ, thì coi bộ hắn đang lẩn trốn ở đâu đây thôi.


Tôi hít một hơi lạnh để lấy lại bình tĩnh, bàn tay cầm thật chặt chiếc điện thoại di động, chầm chậm chầm chậm chiếu ánh sáng ra xung quanh.


Bóng tối dày đặc bị thứ ánh sáng của đèn pin điện thoại xé toạt ra, để lại những hình ảnh đáng sợ của bóng người vặn vẹo và vết máu trên thân tre.


Tuy quan sát vài lượt vẫn không tìm thấy kẻ nào, nhưng cũng vì điều này mà tôi cảm thấy bớt lo lắng hơn, đồng thời cũng phát hiện ra, những cái bóng người vặn vẹo kia không phải đang muốn tiến tới gần chỗ tôi, mà là bọn họ muốn thoát ra khỏi đám tre gai. Điều này cũng có nghĩa là có kẻ đã giam cẩm bọn họ lại. Nhưng mà mục đích là gì?


"Ù ù... ù ù... "


Ngọn gió rất lạnh bất ngờ thổi mạnh qua, nó khiến cho dòng suy nghĩ của tôi bị gián đoạn.


"Võ Duy Phúc".


Một giọng nữ vang lên, âm thanh vọng vọng khắp mọi nơi, tôi theo phản ứng tự nhiên, liền vội vàng chiếu đèn pin của điện thoại về phía sau để coi thử là ai.


Ánh sáng mờ mờ ảo ảo chiếu rọi ra khung cảnh sân trước của khu ký xá nam trường đại học y Dạ Nguyệt.


Tôi giựt mình, tự hỏi sao mình lại có mặt ở chỗ này chứ, rõ ràng là tôi đã về khu ký túc xá mới, nơi đó cách chỗ này một đoạn khá xa kia mà.


"Sao vậy? Nơi này không phải rất đặc biệt sao hả?"


Giọng nữ lúc nãy lại vang lên, kết thúc câu nói là một tràng cười hết sức kinh dị.


Âm thanh vọng ra từ sau lưng tôi, nên tôi ngay tức khác quay người nhìn lại.


Ánh đèn chiếu thẳng vào một cô gái mặc đồ cưới áo dài đỏ, mái tóc phía sau rất dài, rũ xuống tận mặt đất, phần phía trước che hết phân nữa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi môi tô son đỏ như máu, làn da trắng bệch, khóe miệng đang nhếch lên một nụ cười ma quỷ. Song, nhìn tổng thể thì cô ta trông cực kỳ xinh đẹp.

Bình Luận (0)
Comment