Tàn Ngọc Li Thương

Chương 36

Trong Hàn Vân các Liễu Tàn Ngọc ngồi bên bàn đá trong hoa viên. Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó hỏi Tiểu Thúy đang rót trà cho hắn: “Tiểu Thúy, từ khi ta trở về không thấy qua Tiểu Mạt. Nàng ở đâu?” Tuy rằng cùng mình không quan hệ nhưng dù sao cũng là người từng tiếp xúc. Nhìn lá trà trôi nổi trong chén. Tâm cũng giống như lá trà này. Gần đây luôn hữu ý hay vô ý trốn tránh Liễu Tàn Nguyệt, ngẫm lại vài ngày này, mày liễu nhăn lại, sau lần đó Tiêu Kình cũng không phái người tới đây. Nhiều nhất còn hai ngày. . Hừ. Là nhắc nhở mình nhanh lên. .

Tiểu Thúy đang chuyên tâm đùa nghịch điểm tâm trên bàn không phát hiện biểu tình biến hóa của Liễu Tàn Ngọc. Tiếp tục động tác trả lời: “Trang chủ thấy Tiểu Mạt thông minh nên để nàng đi quét tước thư phòng . . Trang chủ không nói với Tàn Ngọc thiếu chủ sao?”

Liễu Tàn Ngọc lắc lắc đầu sau đó cười nói: “Kia ý của phụ thân là Tiểu Thúy không đủ thông minh. . Ha hả. . Tiểu Thúy phải cố gắng . .”

Mặt Tiểu Thúy ửng đỏ trừng mắt nhìn Liễu Tàn Ngọc, lại thấy Liễu Tàn Ngọc cười càng thêm vui vẻ, bất mãn nói: “Tàn ngọc Thiếu chủ cười Tiểu Thúy ngốc. . Hừ. . Tiểu Thúy bây giờ còn phải đi lấy điểm tâm Tàn Ngọc thiếu chủ thích nhất.” Nói xong căm giận đi đến trù phòng.

“Ha hả. . Ngươi một chút cũng không ngốc mà. .” Liễu Tàn Nguyệt chắc chắn không dùng người vô dụng. Cười nhìn người rời đi, thanh âm Liễu Tàn Ngọc hỗn loạn trong gió nghe không rõ ràng lắm. .

Tiểu thúy mới vừa đi ra khỏi Hàn Vân các liền thấy Liễu Tàn Nguyệt cách đó không xa. Tiến lên cung kính hành lễ: “Trang chủ. .”

Liễu Tàn Nguyệt không nhìn đến người tới mà vẫn nhìn chỗ Liễu Tàn Ngọc. Thanh âm lạnh như băng nghe không ra hỉ giận từ trên đỉnh đầu Tiểu Thúy: “Lui ra. .”

“Vâng .” Cung kính đứng dậy Tiểu Thúy nhanh chóng ly khai.

Một lát sau Liễu Tàn Nguyệt mới chậm rãi tiêu sái tiến vào Hàn Vân các. . Đã thấy Liễu Tàn Ngọc nhìn mặt hồ không biết đang suy nghĩ cái gì. Cảm giác có người đến, ngoái đầu nhìn, lại thấy là Liễu Tàn Nguyệt, liền cười nói: “Ta còn tưởng Tiểu Thúy trở lại. .”

Liễu Tàn Nguyệt ngồi bên người Liễu Tàn Ngọc, cầm tay trái của hắn. Cảm giác tay bị nắm, trong nháy mắt Liễu Tàn Ngọc cứng ngắc. Hơi nhíu mi: “Ngọc nhi. . Ngày lạnh. . Không nên ngồi bên ngoài. .” Ngữ khí cũng ôn nhu như có thể an ủi lòng người.

Ngốc lăng. . . Lập tức cười: “Phụ thân muốn uống trà sao. .” Nghe vậy Liễu Tàn Nguyệt buông tay Liễu Tàn Ngọc ra, xem như nhận lời. Liễu Tàn Ngọc cầm lấy ấm trà vì Liễu Tàn Nguyệt rót một ly.

Liễu Tàn Nguyệt nhìn chén trà trong tay, con ngươi phi thúy trầm xuống. Liễu Tàn Nguyệt liền đem trà trong chén uống cạn: “Ngọc nhi. . Vì sao thích uống trà như vậy.” Liễu Tàn Nguyệt nhìn đôi mắt tử sắc, thản nhiên hỏi.

Liễu Tàn Ngọc cười cười nói: “Uống trà có thể khiến người ta bình tĩnh trở lại, giống như mặt nước không hề gợn sóng. Như vậy mới có tâm tình hiểu rõ mọi chuyện. .”

Liễu Tàn Nguyệt lẳng lặng nghe Liễu Tàn Ngọc nói. Một lát sau mới mở miệng: “Ngọc nhi. . Ngươi về phòng trước đi. . Đợi lát nữa ta bảo người gọi Tiểu Thúy đem điểm tâm vào trong phòng. .” Lại nhìn Liễu Tàn Ngọc nói tiếp: “Ta còn có việc. . Nhớ rõ buổi tối cùng nhau ăn cơm. .”

“Ân. .”Liễu Tàn Ngọc cười đáp, liền xoay người vào phòng đóng cửa lại. Thẳng đến cảm giác được hơi thở của Liễu Tàn Nguyệt biến mất mới xụi lơ ngồi dưới đất. Nắm chặt sợi chỉ mảnh bạch sắc trên tay kia. Cười nhẹ: “Ha hả. . Ha hả. . Vì sao. . Ta rốt cuộc vì sao. .”

Sau khoảng thời gian một chén trà nhỏ. Người đẩy cửa vào cũng không phải Tiểu Thúy mà là Tần Bích Sương. Liễu Tàn Ngọc cười nói: “Tại sao là ngươi đưa điểm tâm đến. . Tiểu Thúy đâu. .”

“Tiểu Thúy có một số việc. . Trang chủ kêu ta đưa điểm tâm đến cho ngươi.” Nói xong nhẹ nhàng đặt điểm tâm trong tay lên bàn. Cũng chưa có ý định đi, ngược lại còn ngồi bên cạnh Liễu Tàn Ngọc.

Cầm lấy điểm tâm giống như vô tình nhìn đến. Ánh mắt lại quét về phía Tần Bích Sương đang ngồi cùng mình. Cười hỏi: “Có chuyện gì không. .”

“Chỉ là sợ thiếu chủ nhàm chán. Nghĩ muốn bồi Thiếu chủ trò chuyện mà thôi. .” Tần Bích Sương cười nói. Không nghĩ tới ngay cả nói cũng chưa nói đã bị đuổi mình đi chứ. .

“Muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng. .” Đem điểm tâm để vào trong miệng. Lại mở miệng nói: “Bất quá từ khi ta gặp ngươi, ngươi đều gọi ta là Tàn Ngọc, thực dễ gọi a. .” Nở nụ cười, Liễu Tàn Ngọc thản nhiên nói.

Hiển nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của Liễu Tàn Ngọc, Tần Bích Sương xấu hổ cười cười: “Nga. . Tàn Ngọc, làm sao biết được. .” Đối với việc hắn làm sao biết cảm thấy rất hứng thú, Tần Bích Sương lập tức quên xấu hổ lúc trước.

“Ân. . Tiểu Phong nói cho ta biết. .” Cười cười lại nói: “Bích Sương, tên kia rõ ràng chưa nói gì với ngươi. . Lại hăng say gọi Tàn Ngọc. . Nói như vậy. .” Nhớ tới biểu tình lúc Độc Cô Phong nói với mình, Liễu Tàn Ngọc cười càng vui vẻ.

“Nga. . Nguyên lai là Phong nói lại. . Phải cho hắn một trận. .”Tần Bích Sương giống như tức giận nói. Lập tức vừa cười vừa túm túm mặt Liễu Tàn Ngọc nói: “Ngươi cười nhiều như thế này thật là tốt. . Bằng không sẽ rút gân. .”

Ngốc lăng nhìn động tác của Tần Bích Sương. Sau đó xoa xoa chỗ vừa bị nắn. Cười nói: “Bích Sương, ngươi thật là kỳ quái. Ta luôn không cười như vậy sao.”

Tần Bích Sương nghe vậy bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi a. .” Chẳng lẽ chính mình cũng không phát hiện sao. Nhìn mục mâu tử sắc của Liễu Tàn Ngọc lộ ra vẻ nghi hoặc, liền đổi đề tài: “Về sau bảo ta Tiểu Sương, gọi Phong bằng Tiểu Phong, lão nhân cũng bị người gọi thành trẻ. Mà ta cũng trẻ. . Cho nên bảo ta Tiểu Sương. .”

Biết Tần Bích Sương cố ý nói sang chuyện khác. Liễu Tàn Ngọc cũng không hỏi nhiều. Cười cười, miễn cưỡng nói: “Tiểu Sương? . . Ân. . ?”

Tần Bích Sương cười nắc nẻ. Cảm giác kiểu cười này so với khuôn mặt băng lãnh của Liễu Tàn Nguyệt còn khủng bố hơn.

Bình Luận (0)
Comment