Tàn Ngọc Li Thương

Chương 41

Một đám thôn dân làm thành một cái vòng lớn, ném đồ ăn hư thối vào bóng trắng ở trung tâm, không ngừng thốt ra nhưng lời nhục mạ: “Yêu quái. . Cút khỏi nơi này. .”

“Yêu quái. .”

“Yêu quái. .”

Tiếng mắng chửi không ngừng, mà thiếu niên đứng ở giữa lại như không nghe được. Sở Hồng Tú không hiểu, thân ảnh người nọ rất thấp bé. Tựa hồ chỉ lớn hơn mình vài tuổi mà thôi. Vì sao những người đó phải đối với hắn như thế. Còn nhục mạ hắn như vậy? Mà thiếu niên không có phản ứng gì chỉ lặng lặng nhìn một phương. Lúc này nàng mới phát hiện thiếu niên kia có đôi mắt tử sắc. Trách không được thôn dân phản ứng như thế.

“Tú. .nhìn cái gì? . .” Thẳng đến khi Trác Tâm gọi, Sở Hồng Tú mới phát hiện tầm mắt mình mục mâu tử sắc kia hấp dẫn: “Tâm tỷ tỷ. . Vì sao có đôi mắt tử sắc. . Những người đó sẽ đối với hắn như vậy. . Tuy rằng thực kỳ lạ. . Nhưng không cần phải như vậy a. .” Sở Hồng Tú vẫn nhìn thiếu niên coi người chung quanh đều không tồn tại.

Trác Tâm nghe vậy ngây ngẩn cả người. Theo tầm mắt Sở Hồng Tú nhìn lại. Quả thực nhìn thấy một đôi mắt tử sắc bất kể như thế nào đều không thể che lấp: “Lại giống như Khuynh . . .” Thì thào nói nhỏ một câu.

“Cái gì. . ?” Sở Hồng Tú lúc lúc này mới lấy lại tinh thần, không nghe được lời của Tâm tỷ tỷ là môn chủ.

Trác Tâm cười cười nói: “Không có gì. . Bất quá Tú cũng đừng nhìn, lần này chỉ đi theo ta làm nhiệm vụ. .”

“Vâng. Tâm tỷ tỷ. .” Cười khẽ thè lưỡi. Nhưng tầm mắt không nghe theo vẫn dán trên người thiếu niên. Chỉ thấy một vị nữ tử thần sắc kích động đột nhiên nhảy vào trong đám người.

“Nguyệt. . Thế nào. . Có bị thương không. . Ân? . .” Nữ tử kích động vuốt đầu thiếu niên. Hất đi đồ ăn hư thối dính trên bạch y. Mà thiếu niên lúc này mới như phục hồi tinh thần nhìn nữ tử. Có một ti bi thương hiện lên trong mắt, rồi lập tức tĩnh lại giống như hồ nước không gợn sóng.

“Ha. . Yêu quái kia mà cũng có người bảo vệ. .” Một thôn dân trưng ra bộ mặt chán ghét nói.

“Là ai đem đồ vật bán cho đồng lõa của yêu quái kia. .” Lập tức nhìn đến mục mâu lam sắc của nữ nhân, cười nói: “Quả nhiên chỉ có yêu quái mới có thể dưỡng ra yêu quái a. .”

“Tránh ra tránh ra. . Mới vừa bảo người ta giết con hắc cẩu. . Mau lấy huyết cẩu tưới lên yêu quái kia. Nghe nói tưới lên hắn sẽ biến mất. .” Một nam tử vội vàng chạy tới, còn cầm theo một đại dũng. .

Thiếu niên bị gọi là Nguyệt đột nhiên dùng một chút lực, đẩy nữ nhân đang còn phủi phủi người hắn.

“Xoạt. .” Người nọ đem toàn bộ thùng huyết đổ lên người thiếu niên, thân áo trắng kia cũng vì vậy mà nhiễm đỏ. Trên người nữ nhân phía sau cũng không nhiễm nửa vết máu.

Thiếu niên không có phản ứng gì đi đến trước mặt người lúc trước mở miệng mắng chửi. Thanh âm thiếu niên mềm như tơ lại mang theo lãnh ý: “Ngươi vừa mới nói cái gì. . Ngươi nói lại xem. .” Máu tươi theo khuôn mặt thiếu niên chậm rãi chảy xuống, tựa như Tu La quanh thân tản ra hàn khí.

Người nọ lui từng bước, sắc mặt trắng bệch. . Mở miệng nói lắp: “Yêu. . Yêu. . Yêu. . Quái. . Ngươi. .” Nhìn đôi mắt thiếu niên trầm xuống, rốt cuộc nói không được. Người chung quanh thấy vậy đều lui về phía sau vài bước.

Ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên đảo quanh mọi người. Lập tức mở miệng nói: ” Chỉ cần ta còn sống . . . Nhất định sẽ giết các ngươi. . .” Giờ phút này khuôn mặt nhỏ nhắn dinh đầy máu có chút dữ tợn. .

Thôn dân nghe vậy các thất kinh hét lớn. Sau đó đều chạy trốn khỏi thiếu niên. Trong miệng không ngừng nói yêu quái. .

“Nguyệt. .” Nữ nhân ngồi dưới đất dường như mới hoàn hồn. Từ trên mặt đất bò lên đi đến bên người thiếu niên khẽ gọi. Vừa định chạm vào mặt thiếu niên, thiếu niên lại lui về phía sau từng bước. Nữ tử cúi thấp đầu, nước mắt trong hốc mắt xoay tròn: “Nguyệt. . Thực xin lỗi. . Đều là ta không tốt. . Nguyệt. .”

Thiếu niên dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt lại phát hiện càng lau càng không sạch sẽ. Ngẩng đầu nhìn đôi mắt rưng rưng của nữ tử, nở nụ cười nhu hòa: “Nương. . Ta là Ngọc nhi. .”

Sở Hồng Tú muốn tại khuôn mặt tươi cười kia bắt được cảm xúc khác. Lại phát hiện trên khuôn mặt tươi cười chỉ bao hàm nồng đậm ôn nhu, nhìn không ra một chút bi thương. . Vì sao? . . Vì sao? . . Sở Hồng Tú không rõ. Đột nhiên Sở Hồng Tú nhìn thấy một thân ảnh dị thường quen thuộc. “Tiêu môn chủ. . ?” Kinh ngạc nhìn người chậm rãi đi đến bên thiếu niên.

Thiếu niên rõ ràng cảm giác được người đứng sau mình không đến hai bước. Quay đầu lại, đập vào mắt là một mảnh lam y. Ngẩng đầu là con ngươi hắc sắc thâm thúy đang gắt gao nhìn mình. Cảnh giác lui về phía sau từng bước. Lúc thiếu niên nghĩ nam nhân này vẫn nhìn hắn như vậy. Người nọ rốt cục mở miệng . .

“Muốn đến Huyết Sát Môn hay không . .” Tiêu Kình cười nói, lại làm cho người ta cảm thấy âm trầm.

Thiếu niên lãnh nghiêm mặt. Chọn mi hỏi: “Dựa vào cái gì khẳng định ta sẽ đi cùng ngươi. .”

Tiêu Kình không giận, vẫn tươi cười nhìn về phía nữ tử phía sau, nói: “Ta có thể cho nương của ngươi chỗ ở tốt, áo cơm vô lo. . .Chỉ cần ngươi gia nhập môn phái chúng ta. . Thay ta làm việc. .”

Thiếu niên lúc này mới cẩn thận đánh giá nam tử trước mắt. Nhìn y phục hắn tuy bình thường nhưng vải là loại tốt nhất. Nhìn mẫu thân phía sau. Lại nhìn đôi mắt thâm thúy tràn đầy kiên định kia: “Hảo. .”

Tiêu Kình cười cười. Hắn biết nhất định có thể thành công: “Vậy đi theo ta.”

Xoay người, nở nụ cười tàn nhẫn. Thực muốn nhìn một chút bộ dáng thống khổ trên gương mặt xinh đẹp kia sẽ là dạng gì. . Ha hả. .

Bình Luận (0)
Comment