Tần Ninh Phấn Đấu

Chương 23

Mặt trời treo giữa không trung, thiên không xanh lam, mênh mông vô bờ.

Sau khi núi lửa phun trào, rừng rậm hóa thành hư ảo.

Bốn phía hải đảo, ngọn lửa lụi tắt, hơi nóng tan đi.

Nhiệt lượng còn sót lại gặp phải gió biển, bốc hơi thành từng mảng sương trắng, tầng tầng lớp lớp, giống như lụa mỏng màu xám nhạt, mông mông lung lung, bao phủ cả tòa hải đảo, cũng dần dần khuếch tán đến mặt biển.

Vây quanh ở rìa hải đảo, nước biển sôi trào dần dần trở nên bình tĩnh.

Sóng biển phập phồng, một lần lại một lần cọ rửa bờ cát, mang đi dấu vết dung nham để lại.

Hố cát cua ánh trăng đào ra, sâu đến mấy chục mét, như những lốm đốm đen nhánh, rải rác ở trên bờ biển.

Đá ngầm bên bờ biển, đa số bị dung nham cắn nuốt, hoặc bị cua ánh trăng đập ra nghiền phẳng, mang vào đáy biển.

Gió biển thổi qua, mảnh vụn còn sót lại, càng trở nên nát vụn.

Đàn cá quy mô nhỏ nổi lên mặt biển, gặp bóng mờ từ không trung rơi xuống, lại lặn vào đáy biển. Cua ánh trăng vi phạm tập tính, chiếm đóng khắp rạn san hô, hạ quyết tâm, không phải tất yếu tuyệt đối không ra ngoài.

Kẻ săn mồi trong biển, phát hiện nguy hiểm trước một bước, tránh né vào sâu trong lòng biển, thủy chung không thấy bóng dáng.

Khoảng không trên hải đảo, mười mấy con tín thiên ông kêu to lượn vòng, chậm chạp không có rơi xuống.

Bạch Hử ngồi trên lưng tín thiên ông, quan sát cả tòa hải đảo, vẻ mặt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.

Sau khi truyền tống đến tinh cầu nguyên thủy, y không sốt ruột đi vào miệng núi lửa, mà là điều khiển tín thiên ông bay vòng quanh hải đảo, lần lượt kiểm tra các nơi cột sáng mọc lên.

Cuối cùng khẳng định, nơi này đích xác có di tích của tộc đàn nhạc trạc.

Vì sao lúc trước không phát hiện ra, chỉ có thể quy cho di tích chôn sâu dưới đất, chưa gặp đúng thời cơ, vẫn luôn chưa “khởi động”.

Dung nham lan tràn qua rừng rậm, toàn bộ đã nguội lạnh.

Ngọn lửa cùng dung nham vẽ thành đồ đằng, cô đọng thành màu đen trong sương mù, bao trùm cả tòa hải đảo.

Tỉ mỉ phân biệt, có thể nhìn ra, đây là một con phượng hoàng đang tung cánh bay cao.

Đuôi phượng hướng tây, đầu phượng chỉ thẳng hướng đông.

Ba người Lật Nhan được cứu ra khỏi miệng núi lửa, mặt mũi xám đen, đuôi tóc bị đốt trọi, toàn thân chật vật.

Đổi mấy con tín thiên ông, đều không đồng ý chịu chở.

Vừa mồ hôi lại vừa bùn, toàn thân trên dưới đầy tro núi lửa, lông vũ nhất định sẽ bị bẩn.

Các tín thiên ông đồng loạt quay đầu, vẻ ghét bỏ không cần nói cũng hiểu.

Ba người bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình bay ra khỏi miệng núi lửa, thanh lý sạch sẽ, mới miễn cưỡng trèo lên lưng chim.

“Bạch chủ.”

So với hai quan an toàn, tình huống của Lật Nhan hơi tốt hơn một chút. Vào trong biển ngâm một lúc, thay một bộ trường bào, miễn cưỡng có thể nhìn.

“Đó là một con chim non, lông vũ màu đen.”

“Dưới miệng núi lửa đích xác có di tích cổ của tộc đàn nhạc trạc.”

“Chỉ kém một chút là thần có thể bắt được con chim non kia.”

“Kích thước rất nhỏ, không thấy rõ đồ đằng. Hai cánh mở ra đúng là có chút tương tự.”

Căn cứ phán đoán của Lật Nhan, hoàn toàn tham khảo từ Bạch Hử. Giúp hắn chắc chắn nhất, chính là phương thức tấn công của Tần Ninh. Tìm khắp vực Lam, không có bất cứ tộc đàn nào giống như hai người.

Bạch Hử gật đầu.

“Cậu vất vả.”

Mắt Lật Nhan sáng lên, đang định tỏ vẻ, không cần khen ngợi quá đáng, hủy bỏ thẩm vấn chuyện phá hủy tinh hạm, không đệ trình nghị viện chủ thành truy cứu trách nhiệm là được rồi.

Còn chưa nói ra khỏi miệng, chợt nghe Bạch Hử nói: “Chuyện bắn phá tinh hạm, ta tạm thời ém xuống, sẽ không đưa lên nghị viện chủ thành. Thành Đá vốn vô lý, cũng không thể cường ngạnh truy cứu.”

“Đa tạ Bạch chủ!” Lật Nhan lộ ra nụ cười.

“Nhưng mà, tộc trưởng tộc cuồng điêu đã biết.”

Tươi cười cứng ở trên mặt, sắc mặt Lật Nhan trắng bệch, chớp mắt ngũ lôi oanh đỉnh.

Lão cha?

Như vậy còn ghê hơn giáng chức!

“Sau khi trở về nên làm như thế nào, tự cậu cân nhắc. Đề nghị của ta, cậu có thể về thành Vũ trước, chuyện trạm không gian tạm thời giao cho Lật Minh.”

Lật Nhan triệt để há hốc mồm.

Không phải đâu.

Lão cha biết còn chưa xong, còn phải rời trạm không gian?

“Có ý kiến?”

“… Không có.” Hắn nào dám.

“Tinh cầu biên giới truyền tin lại, trùng triều năm nay e là sẽ sớm hơn trước đây.” Bạch Hử nghiêng đầu, khẽ cười nói, “Điều cậu về thành Vũ, cũng vì sớm đề phòng.”

“Rõ!”

Vài câu nói, Lật Nhan đầy máu sống lại.

Tộc nhân đi cùng với Bạch Hử nhún vai, hai con cuồng điêu chạy đến sau, thật sự là không đành lòng nhìn thẳng.

Quan chỉ huy, ngài có thể có chút tiền đồ hay không?

Tùy hứng đâu?

Bá đạo đâu?

Đều bị núi lửa đốt hết rồi à?

Lật Nhan đều không để ý.

Nhớ lại năm đó, hắn vẫn còn là con chim non, không sợ trời không sợ đất, cả gan khiêu khích Bạch Hử, hậu quả nghiêm trọng đến nằm mơ cũng sẽ tỉnh lại. Cho đến bây giờ, ký ức quay về, vẫn sẽ dựng ngược cả lông.

Mấy con đang cười đến rung cả lông kia, toàn bộ đều coi như không phát hiện.

“Bạch chủ, con chim non kia bị nhốt ở dưới núi lửa, sợ là không dễ thoát thân.”

Nói cách khác, có phải nên xuống dưới núi lửa xem xem hay không?

Ba người Lật Nhan còn bị nướng thành như vậy, đủ thấy uy lực của núi lửa phun trào.

Cũng không có mười phần chắc chắn, kia nhất định là nhạc trạc.

Nếu chỉ có một phần huyết mạch truyền thừa, hoặc căn bản chính là tính sai, con chim non kia, có khả năng rất lớn sẽ mất mạng.

“Không cần.”

“Bạch chủ?”

“Hướng đông.” Bạch Hử ngẩng đầu, tóc dài bị gió thổi lên, hai mắt màu khói ôn nhuận nhu hòa, giống như có thể hút người vào trong, “Di tích cổ của tộc đàn nhạc trạc, cửa ra hẳn là ở phía đông. Nếu nó có thể an toàn chạy trốn, nhất định sẽ xuất hiện ở phía đông hải đảo.”

“Ngài xác định?”

Thật sự không phải đi xuống miệng núi lửa?

Đó dù sao cũng là con chim non.

“Xác định.”

Di tích cổ sẽ không tổn thương huyết mạch của tộc đàn.

Đồ đằng nhạc trạc trải rộng trên hải đảo, chính là minh chứng tốt nhất, cũng là chỉ dẫn. Trừ nhạc trạc, không có bất cứ chủng tộc, bao gồm cả y, có thể làm cho đồ đằng hiện ra.

Bạch Hử không muốn nhiều lời, mọi người cũng không lại hỏi, tín thiên ông vẫy cánh, cưỡi gió biển bay về phía đông.

Dưới núi lửa, chiến hạm vận tải men theo đường sông, một mạch đâm thẳng về phía trước.

Gặp đá đâm đá, gặp núi phá núi, gặp phải dòng chảy ngầm chảy xiết, rít lên một tiếng, trực tiếp bay qua ngay bên trên.

Trải qua va chạm liên tục, thân hạm trải rộng hố lõm, vết xước loang lổ, một đường nối tiếp một đường.

Đầu hạm tổn hại nghiêm trọng nhất, gần như lõm vào toàn bộ.

Trong khoang điều khiển, Tần Ninh ném ghế chỉ huy, mượn dây kim loại trên đùi, đem bản thân trói vững vàng trước đài khống chế.

Làm ra hành động này, thật sự là vì bất đắc dĩ.

Đừng nhìn thân hạm vết thương chồng chất, hư hại quá mức, trên thực tế, tốc độ nửa điểm không chậm, cho nên Tần Ninh muốn đẩy cửa cabin, bỏ hạm chạy trốn cũng không làm được.

“Làm sao đổi phương thức điều khiển?”

Chấn động hơi dịu đi, Tần Ninh vội vàng túm lấy một viên cầu lam, muốn hỏi rõ ràng, phải làm sao để đổi từ lái tự động thành thao tác tay.

Mới học việc lên đường cũng không có gì.

Chỉ là còn tiếp tục như vậy, không đợi chạy ra khỏi lòng đất, cậu sẽ bị đâm choáng trước.

Nói được một nửa, thân hạm chợt lật nghiêng, xuyên qua khe hẹp giữa đá lớn.

Chiến hạm ma sát vách đá, trong tiếng chói tai, tóe ra từng đợt tia lửa.

Lại một lật nghiêng xinh đẹp, Tần Ninh thành công cắn phải đầu lưỡi đau đến chảy nước mắt.

Cầu lam rời tay, bắn lên đài khống chế, bắn ngược lại, không biết đụng phải nút nào, tốc độ của chiến hạm vận tải lại nhanh hơn.

Liều mạng ôm lấy cột kim loại dưới đài khống chế, Tần Ninh đã không muốn nói thêm cái gì.

Trên thực tế, gặp phải rung động lòng người như vậy, hành trình như xe qua núi, cậu cũng không thể nói cái gì.

Liên tiếp hai lần va chạm mạnh, động cơ bên phải xảy ra vấn đề, đột nhiên tắt ngúm.

Động lực giảm một nửa, tốc độ của thân hạm cũng giảm bớt theo.

Ngọn đèn trên đỉnh khoang chợt lóe, lúc sáng lúc tắt.

Không đợi Tần Ninh hoàn hồn, âm thanh lạnh lẽo như kim loại truyền vào trong tai.

Một bên động cơ lụi tắt, hệ thống điều khiển khởi động chương trình khẩn cấp, tập trung năng lượng, chiến hạm vận tải gia tốc tiến lên, bước vào “điên cuồng” cuối cùng.

Thân hạm lấp lánh ánh sáng, thẳng tắp xông về phía trước.

Rầm.

Đá huyền vũ bị đâm vỡ, chia năm sẻ bảy.

Rầm.

Đá hoa cương cứng chắc để lại lỗ hổng.

Rầm!

Một kích cuối cùng, bóng tối đột nhiên bị ánh sáng chinh phục.

Vách đá vỡ ra, nước sông ngầm mạnh mẽ phi nhanh.

Gió biển quen thuộc thổi thẳng vào mặt, bao bọc cả chiếc chiến hạm.

Động cơ bên trái công tác quá tải, sau khi lao ra khỏi vách đá, hoàn thành nhiệm vụ, rốt cuộc báo hỏng.

Chiến hạm vận tải mất đi động lực, hệ thống điều khiển liên tục phát ra cảnh báo.

“Nguy hiểm, nguy hiểm!”

“Đề nghị bỏ hạm!”

Va chạm cuối cùng, gáy Tần Ninh đập vào sàn hạm, đang đau đến co người.

Nghe được hệ thống cảnh báo, bất chấp cái khác, vội vàng túm lấy cầu lam, thu vào thiết bị chứa vật, đứng lên, xông ra cửa cabin.

Trong lúc va chạm, cửa cabin lõm vào, căn bản đẩy không ra.

Tiếng cảnh báo của hệ thống lại vang lên, tình huống vô cùng nguy cấp.

Tần Ninh cắn răng, bất chấp tất cả, hai tay thành vuốt, một phát xuyên thấu đỉnh, túm lấy mảnh khoang, hất bay toàn bộ.

Nhóm Bạch Hử ở ngay bên cạnh, nhìn thấy chiến hạm vận tải lao ra khỏi vách đá, rơi từ trên cao xuống, đang định đi lên cứu trợ. Nào ngờ, không đợi tín thiên ông bay đến, chiến hạm vận tải đã bị dỡ tan, đỉnh khoang bay ra, Tần Ninh xông ra từ chỗ vỡ.

Chiến hạm vận tải mất động lực, rơi vào trong biển, đập lên một đoàn bọt sóng trắng toát.

Tần Ninh mở hai cánh, muốn bay lên cao, lại không chống được váng đầu, lắc trái lắc phải, bay ra hình chữ S tiêu chuẩn.

Thấy cảnh này, mọi người tập thể rơi vào im lặng.

Đám người Lật Nhan nhịn không được quay mắt, nhìn về phía Bạch Hử.

Chim non nhạc trạc, đều là khác loại như vậy?

Bạch Hử không lên tiếng, mở cánh ánh sáng, rời khỏi tín thiên ông, ngược gió biển bay về phía Tần Ninh.

Di chứng sau va chạm, Tần Ninh đang choáng đầu váng óc, cảnh vật trước mắt đều là bóng chồng.

Hắc trạc phát động ánh sáng trắng, không đợi bọc người lại, trên lưng đột nhiên căng thẳng.

Quay đầu lại, đối diện một khuôn mặt tuấn nhã tinh xảo đến gần như không thể dùng ngôn ngữ hình dung.

Gió biển thổi qua, tơ vàng quấn quanh tóc đen.

Cánh ánh sáng vàng kim nhẹ nhàng lay động, dường như muốn bọc lấy cánh ánh sáng màu đen.

Bạch Hử siết chặt cánh tay, mang theo Tần Ninh bay lên mấy mét, nghiêng đầu nhìn qua đồ đằng màu đen, cởi bỏ dây thừng hợp kim trên đùi cậu, lộ ra nụ cười ôn hòa.

“Chào em.”

“…”

“Không phải sợ, ta không có ác ý.”

“…”

“Ta tên Bạch Hử, tộc đàn thiên nga, cũng là thân tộc của em.”

Tần Ninh chớp mắt, lại chớp mắt, trạng thái choáng váng không giảm nửa điểm.

Đối với tình trạng trước mắt, trong đầu đột nhiên toát ra một câu, cậu cố gắng trốn một đường, rốt cuộc vẫn là bị bắt?
Bình Luận (0)
Comment