Tần Ninh Phấn Đấu

Chương 49

Lửa lớn trong thành chính thiêu đốt tròn một đêm.

Đến sáng sớm, bến tàu số mười bảy, cộng thêm bến tàu số mười sáu, đều bị đốt sạch.

Khói đen bị gió thổi tan, lộ ra vách tường hợp kim đứt gãy. Dấu vết do nổ mạnh để lại vẫn có thể phân biệt rõ ràng.

Quan hạc bị dẫn ra khỏi nơi giam giữ tạm thời, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hít ngược một hơi khí lạnh, triệt để choáng váng.

“Đã điều tra rõ, đầu nguồn phát nổ là chiến hạm vận tải thành Đá.”

Hai đội hồng chuẩn bay ra khỏi bến tàu, mở máy ghi chép, trọng điểm chỉ ra vài điểm chứng cứ, thuyết minh vắn tắt cho Bạch Nham.

“Chiến hạm vận tải của thành Đá?”

“Đây là xác động cơ tìm được.”

Hồng chuẩn phóng to chi tiết, nhìn thấy vỏ kim loại quen thuộc, sắc mặt quan hạc trắng bệch.

Bọn họ đều rất rõ ràng, nguyên nhân phát nổ lần thứ hai không rõ, nhưng lần đầu tiên tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, lại càng không phải vấn đề cấu trúc tinh hạm.

Nếu thời gian đầy đủ, bọn họ sẽ làm được bí mật hơn.

Nhưng mà, khi hắc ưng liên lạc, nội bộ thành Đá đang gặp rắc rối. Không biết vì nguyên nhân gì, tinh cầu nguyên thủy ở biên giới tinh thành đột nhiên xuất hiện khô hạn trên diện rộng.

Nguồn nước khô kiệt, thực vật nhanh chóng giảm thiểu, dị thú chết hàng loạt.

Để đảm bảo nguồn cung cho trong thành, rất nhiều chiến hạm vận tải được phái ra buôn bán.

Hai chiếc lái đến thành Vũ là loại cũ.

Chung quy, vì tộc đàn, không thể vì phối hợp kế hoạch của hắc ưng mà nổ mất hai chiến hạm vận tải tốt nhất.

Từ sau khi tộc trưởng hắc ưng đời trước qua đời, quan hệ giữa thành Đá và thành Rừng dần dần trở nên tế nhị.

Một mặt, Ô Đàn tận lực duy trì quan hệ với thành Rừng; một mặt khác, lại không quên đề cao cảnh giác, đề phòng bị hắc ưng bán, trở thành vật hi sinh bất cứ lúc nào.

Tin tức về bạch đầu hải điêu truyền ra, Ô Đàn cảnh giác, lập tức thanh tra trong thành chính. Tuy không phát hiện khác thường, nhưng hạt giống nghi ngờ đã chôn xuống, không tín nhiệm thành Rừng tăng lên cao nhất.

Chẳng qua tình thế mạnh hơn người.

Tộc đàn khủng điểu luôn không được các tinh thành khác chấp nhận. Thành Băng cùng là tộc lông vũ đi dưới đất, cũng đối với bọn họ kính nhi viễn chi.

Vừa phải đề phòng hắc ưng, lại không thể không hợp tác với đối phương, cảm giác vô cùng khó chịu.

Lần này, nếu không phải hắc ưng đưa ra bảng giá đủ cao, đối tượng gây phiền phức lại là thành Vũ, Ô Đàn tuyệt đối sẽ không dễ dàng gật đầu.

Đáng tiếc nghìn tính vạn tính, chung quy sót Bạch Hử.

Con thiên nga sống mấy nghìn năm này, gặp nhiều âm mưu quỷ kế. Sau khi biết vũ hoàng bệnh nặng, hạ liên tiếp vài mệnh lệnh, im hơi lặng tiếng bày ra một tấm lưới lớn, chỉ chờ con mồi đâm đầu đi vào.

Nếu hắc ưng cùng khủng điểu thông minh, trước khi hành động, nhất định sẽ suy tính nhiều lần.

Đáng tiếc, sự thật đã thành.

Hai người đồng thời rơi vào trong lưới, không chết cũng sẽ lột một tầng da.

Trên mặt đất, quan hạc ngửa đầu nhìn phế tích của bến tàu, nghe được đối thoại giữa Bạch Nham và hồng chuẩn, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: Xong rồi, thật sự xong rồi!

Chủ ý của bọn họ là gây ra rối loạn ở thành chính, chuyển dời ánh mắt thiên nga. Cường độ vụ nổ trước đó đã tính toán tốt, không muốn phá hoại thật.

Hiện tại ngược lại tốt, hai bến tàu hoàn toàn hư hại, nói không liên quan đến bọn họ, ai tin?

Sớm biết là kết quả như vậy, đánh chết bọn họ cũng không đến thành Vũ.

Mệnh lệnh của chủ thành đương nhiên quan trọng, nhưng mạng sống của bản thân còn quan trọng hơn!

Quan hạc không dám oán giận Ô Đàn, một bụng lửa giận toàn bộ nhằm vào hắc ưng.

Không phải đối phương nhiều chuyện, nhất định muốn cứu bạch đầu hải điêu ra, bọn họ làm gì mạo hiểm phiêu lưu lớn như vậy, đến địa bàn của thiên nga nổ hạm!

“Áp giải đi.” Bạch Nham lạnh băng nói.

Quan hạc ủ rũ, không có một chút ý định chống đối.

Hi vọng chủ thành đừng quên bọn họ, tốt xấu nghĩ cách. Cho dù không cứu ra được, đến biên giới đào quặng, cũng tốt hơn mất mạng.

Quan hạc bị mang đi rồi, Hồng Liên hai bước tiến lên, mở miệng hỏi: “Chuyện thành rồi, có lập tức thông báo cho Bạch chủ không?”

“Chờ một chút.” Bạch Nham nói, “Trạm không gian gửi tin về lại nói.”

“Cũng được.” Hồng Liên cong môi, nhìn về phía bến tàu số mười bảy, “Gấp không gian nơi này làm quá đẹp, thật nên cảm ơn bạch chuẩn.”

“Đúng vậy.” Bạch Nham mở máy truyền tin, thông báo cho tháp chỉ huy mặt đất, bến tàu khôi phục vận hành.

“Nếu biết nội tình, không biết hắc ưng cùng khủng điểu có tức chết không?”

Tốn bao nhiêu công sức, tự cho là làm kín đáo, lại bị Bạch chủ đùa như đùa khỉ, chín phần sẽ lỗ vốn đến không còn gì.

“Theo tôi thấy, xa không chỉ như vậy.” Bạch Nham cũng cười.

Bến tàu bị “nổ hỏng”, đầu nguồn là động cơ của chiến hạm vận tải. Chứng cứ vô cùng xác thực, thành Đá không thể chống chế.

Bạch đầu hải điêu trốn khỏi hành tinh khai thác quặng, theo dõi theo tín hiệu, hắc ưng cũng chạy không thoát.

Có một có hai, không thể tiếp tục có ba có bốn.

Đầu tiên là thuốc dụ cá mập, tiếp theo là thám thính tình báo, hiện tại lại nhân lúc Bạch chủ không ở trong thành, chơi những thủ đoạn này.

Quả nhiên là không sợ không làm, chỉ sợ không chết.

Bạch Nham thu hồi ánh mắt, nói với Hồng Liên: “Muốn cá cược không?”

“Cược gì?”

“Nếu có người không biết thu liễm, kết quả cuối cùng, mười phần sẽ hối hận được sinh ra trên đời.”

“Không cược.” Hồng liên lắc đầu.

Kết quả rõ ràng, lại không bị thiên thạch đập đầu, kẻ ngốc mới đi cược.

Những mưa gió giữa các tinh thành, tạm thời không liên quan gì đến Tần Ninh.

Bến tàu bị nổ, cũng không ảnh hưởng đến trong trung tâm thành.

Mấy ngày kế tiếp, các chim non theo nhịp độ quen thuộc, qua lại giảng đường chính và khu ký túc xá, khắc khổ học tập, mỗi bữa thêm cơm, nghiêm túc ứng đối mỗi lần kiểm tra.

Lấy ba người Tần Ninh làm tham chiếu, đàn chim non hăng hái cố gắng. Chỉ dùng thời gian hai tháng, đã nắm vững ba loại ngôn ngữ thông dụng của thành Vũ, học được lượng lớn kiến thức căn bản về tinh hạm, vượt trước tiến độ của chương trình học.

“Giảng viên, em muốn xin tư liệu mới.”

Tiến độ của Tần Ninh cũng đang tăng nhanh.

Cùng gia tăng với chiều cao, còn có độ dày của tư liệu đã đọc.

“Ngoài ra, em hi vọng xin văn hiến thuật ngữ chuyên ngành, làm tham khảo khi đọc.”

Hứng thú của hai thiên nga, đều ở chỉ huy tinh hạm.

Khi Tần Ninh vùi đầu vào động cơ tinh hạm, bọn họ chuyên tâm vào chiến dịch kinh điển.

Từ thời thái cổ, đến tộc lông vũ nội chiến, lại đến chiến tranh ngoài tinh vực. Trong quá trình học tập, tỉ mỉ nghiền ngẫm mỗi trận chiến, ghi lại tâm đắc, không ngừng đưa ra sách lược và quan điểm mới.

Lúc có thời gian rảnh, Tần Ninh cũng sẽ tham gia vào cuộc thảo luận của hai người. Thông qua tham khảo lẫn nhau, đạt được ích lợi không nhỏ.

Bởi tốc độ học tập của ba người, giảng viên khôi chuẩn phá lệ, cho phép bọn họ ngoài giờ học đi vào bến tàu dưới lòng đất.

Loại phân biệt đối xử này, không hề dẫn đến các chim non bắn ngược.

Mà ngược lại, biết ba người Tần Ninh có thể vào bến tàu, tinh thần học tập của mọi người càng mạnh mẽ.

Cùng với hâm mộ người khác, không bằng tự thân cố gắng.

Chỉ cần chăm chỉ chịu khó, cho dù không thể đạt đến độ cao như phượng hoàng, cũng sẽ trở thành người nổi bật giữa đồng tộc.

Mỗi lần đi vào bến tàu dưới lòng đất, học về kết cấu tinh hạm, nghiên cứu bộ phận tạo thành, Tần Ninh luôn sẽ có thu hoạch mới.

Quan sát chiến dịch kinh điển, lại là một loại toàn tâm trải nghiệm khác. Trừ không có “tình tiết cốt truyện”, hoàn toàn giống như đang xem bom tấn chiến tranh.

Âm thanh, ánh sáng, hình ảnh, toàn bộ đều là tốt nhất.

Vũ trụ rộng lớn, tinh hạm khổng lồ, ánh lửa nở rộ trong bóng đêm, giống như hiện ra chân thật ở trước mắt.

Không biết là người đặt ra chương trình ác thú vị, hay là xuất phát từ nguyên nhân gì khác, chiến tranh giữa tộc lông vũ và tộc trùng, thường xuyên làm người xem trợn mắt há mồm, im lặng không nói gì.

Trong lần chiến dịch nào đó, tộc trùng chết sạch toàn quân.

Làm quan chỉ huy, công tước tộc trùng ngồi khoang cứu sinh lao ra khỏi tinh hạm.

Chưa chạy được bao xa, đã bị tàu con thoi phá hỏng vách khoang, túm râu, cứng rắn kéo ra khỏi thân khoang, lật bụng trói lại.

Nhìn thấy một màn này, không chỉ Tần Ninh, Bạch Lam cùng Bạch Hi đều cười ra tiếng.

“Năm một nghìn một trăm tám mươi sáu lịch vũ trụ.”

Quét qua dòng chữ chuyển động phía dưới hình ảnh, có thể suy ra, trận chiến này xảy ra vào thời thái cổ.

“Trên tàu con thoi có đồ đằng uyên sồ.” Bạch Hi ngẩng đầu lên, cẩn thận phân rõ hình vẽ tinh mỹ, nói, “Nghe nói bọn họ thích ăn kiến nhất.”

Thời thái cổ, tộc lông vũ gần như ăn khắp vũ trụ.

Bất luận là sinh mệnh ở tinh vực nào, chỉ cần có thể vào bụng, đều có thể xếp vào thực đơn. Trong đó, tộc trùng chiếm tỉ lệ cao nhất, cũng được hoan nghênh nhất.

“Chu tước thích hung thú, thanh loan thích thú móng guốc, thiên nga không kén chọn, nhạc trạc thích nhất cá.”

“Mấy cái này cậu cũng biết?”

“Đúng.” Bạch Lam cười gật đầu, “Ba ba nói cho mình biết.”

Trải qua vạn nghìn năm tháng, bị ngoại tộc cực lực xóa đi, đổi thành bất cứ tộc đàn nào khác, đều sẽ biến mất trong sông dài lịch sử.

Nhưng phượng hoàng là ngoại lệ.

Chỉ cần thiên nga còn tồn tại, lịch sử cùng truyền thống của tộc đàn, vẫn mãi truyền thừa bất diệt.

Các tộc lông vũ khác trải qua mấy đời, thậm chí mấy chục đời, những con chim xinh đẹp kia vẫn trẻ tuổi như trước. Muốn hoàn toàn chôn vùi lịch sử của phượng hoàng, trừ khi giết sạch thiên nga giống như bốn tộc khác vậy.

Đáng tiếc, muốn làm được việc này rất khó.

Trong năm tộc phượng hoàng, sức chiến đấu của thiên nga là mạnh nhất.

Muốn tiêu diệt bọn họ, đầu tiên phải bảo đảm, bản thân sẽ không bị một cánh quạt bay trước.

Thiên nga lui về sống ở thành Vũ, nhìn có vẻ yếu thế. Trên thực tế, hơi có gió thổi cỏ lay, lập tức sẽ làm đối thủ ăn không ngon ngủ không yên.

Trong bến tàu dưới lòng đất, ba con chim phượng vừa học, vừa thảo luận thực đơn của tộc đàn.

Nói đến sau này, nhìn nhìn lẫn nhau, miếu ngũ tạng đồng thời vang lên.

“Đói bụng?”

“Đói bụng.”

“Cá nấu hay thịt nướng?”

“Muốn cả!”

Thiết bị chứa vật mở ra, quan sát chiến đấu bình thường, biến thành cắn thịt cá xem bom tấn.

Ở sát bên tường, người máy ống trụ phát hiện nguồn nhiệt, đèn xanh trên đỉnh đầu sáng lên hai lần.

Tìm kiếm mệnh lệnh trong chương trình, không có lựa chọn ngăn cản chim non dùng cơm.

Xác nhận không có sai lầm, ống trụ hạ thấp độ cao, lại rơi vào ngủ đông.

Ăn uống no đủ, thưởng thức xong hai trận chiến tranh với tộc trùng, ba con chim phượng nấc một cái, đứng lên, rời khỏi bến tàu dưới lòng đất.

“Lần sau xem vực Lam nội chiến đi?”

“Văn hiến có ghi lại, chiến tranh năm đó vô cùng thảm thiết, không dưới trăm tộc đàn bị diệt sạch.”

Nói đến đây, hai người đồng thời dừng lại, áy náy lướt qua đáy mắt.

Sau khi nhập học, ba con chim phượng sớm chiều ở chung, tình bạn trở nên tương đối thâm hậu.

Cho dù là vô tâm, bọn họ cũng không muốn làm Tần Ninh đau lòng.

“Xin lỗi.” Bạch Lam nói.

Tần Ninh cười, một tay khoác lên vai Bạch Lam, nói: “Không sao. Dựa theo tiến độ học tập, chúng ta không thể luôn xem tộc trùng.”

“Thật không sao?”

“Thật.”

Bạch Lam nhẹ nhàng thở ra, sau đó bản năng hạ vai xuống tránh đi.

Con chim nào đó toàn thân đều là mùi của Bạch chủ, thật lòng áp lực như núi.

Không phải tất yếu, tốt nhất đừng cách quá gần.

Trong khu ký túc xá thứ nhất, đa số các chim non đã ăn xong bữa trưa, đang nghỉ ngơi.

Trong thành phát nổ, quanh sân trường tăng mạnh phòng vệ, hồng chuẩn cùng du chuẩn ngày đêm thay phiên. Hiệu trưởng bạch chuẩn tuyên bố, tạm dừng chương trình học hai ngày, các chim non có thể chơi đùa thỏa thích.

Hiếm có thời gian nghỉ, đàn chim non lựa chọn thả lỏng hoàn toàn.

Từ buổi sáng thức dậy, đến mặt trời lặn đi ngủ, ăn đủ tám bữa, lại thêm ba bữa điểm tâm.

Sau khi ăn no, kết bạn vào rừng chơi đến điên.

Nội dung cuộc chơi, đơn giản là truy đuổi dị thú, vây bắt hung thú, cuối cùng bưng lên bàn ăn.

Đối với việc này, dã thú trong rừng rất muốn kháng nghị.

Thế nhưng nắm đấm không bằng ai, chỉ có thể lau nước mắt, cùng nhau cố gắng. Sau đó khi chim non đuổi theo, nhấc chân chạy càng nhanh càng tốt. Không nhất định phải nhanh hơn thợ săn, chạy vượt qua đồng bạn bên cạnh, là có thể sống thêm mấy ngày.

Chơi mệt, đàn chim non lại ăn một bữa, trở về phòng ngã đầu liền ngủ.

Cuộc sống tốt đẹp a.

Ba người Tần Ninh từ bến tàu về, các chim non đều đã chìm vào mộng đẹp.

Bên bờ hồ tĩnh lặng, làn gió lướt qua mặt nước vô cùng mềm nhẹ.

“Ngày mai gặp.”

Trở lại nhà gỗ, Tần Ninh ngã vào trên giường, theo thói quen cọ cọ lông dài ấm áp.

Các bạch tuộc nhỏ được thả ra khỏi thiết bị chứa vật, nhanh chóng nảy đến chân giường, tranh đoạt vị trí có lợi.

Đang lúc Tần Ninh mơ mơ màng màng ngủ, hắc trạc đột nhiên phát ra ánh sáng nhẹ.

Ánh sáng lấp lánh, hệ thống giao dịch nhắc nhở, có kí chủ định vị tọa độ, đề nghị nói chuyện.

“Lúc này… Không phải lại Phúc Thanh đấy chứ?”

Thở dài một tiếng, Tần Ninh ngồi dậy.

Xác nhận tọa độ của đối phương ở vực Xám, ấn ấn thái dương, mở giao diện giao dịch.

Ánh sáng trắng thoáng qua, Tần Ninh nhìn kỹ lại.

Trong màn hình không chỉ có Mãnh Thất, còn có Pant.

Đây là xảy ra chuyện gì?

“Nói ra rất dài.” Pant cười khổ một tiếng.

Kiểu tóc Mohican biến thành húi cua, người cũng gầy rất nhiều. Vẻ mặt tiều tụy, có vẻ mặt càng dài.

Không đợi Tần Ninh tiếp tục hỏi, Mãnh Thất tiến đến trước màn hình, nói: “Tần Ninh, có thể giao dịch vũ khí với cậu không? Càng nhiều càng tốt!”

Tần Ninh đầy đầu mờ mịt, kỳ quái nói: “Chú cần vũ khí làm gì?”

Theo cậu biết, vực Xám đang vội vàng kiến thiết, tạm thời không có nguy cơ chiến tranh.

“Thịt con bọ ngựa kia!” Mãnh Thất nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm tay, “Con sâu vực Đen ghê tởm kia, hắn vậy mà dẫn người đánh cướp Pant!”

“Cái gì?”

“Đừng nghi ngờ, hắn làm thật.” Pant mở miệng nói, “Mấy hôm trước, tôi vận chuyển hàng hóa đến vực Cam, bị hắn định vị tọa độ. Tưởng giao dịch bình thường, không đề phòng gì nhiều. Kết quả, chưa lái đi bao lâu, liền gặp phải tinh hạm tộc trùng.”

Dựa vào sự bảo vệ của máy giao dịch, Pant mới nhặt về được một cái mạng.

Tộc nhân cùng thuyền không may mắn như hắn, tất cả đều bị bắt đi, đã là dữ nhiều lành ít.

“Đám tộc trùng tham lam kia!”

Loại hành vi cướp bóc này, có thể nói là âm hiểm bỉ ổi đến cực điểm.

Nhớ lại tình hình lúc ấy, hai mắt Pant đỏ lên, trên mặt tràn đầy thù hận.

“Lên hạm đều là kiến quân đội, bọn chúng cướp đoạt tất cả!”

Nghe lời này, Tần Ninh càng cảm thấy ngạc nhiên.

Cậu nghe được từ chỗ Phúc Thanh, Link đắc tội kiến quân đội, trục xuất khỏi vương thành của vực Đen.

Làm sao lại hợp tác đi cướp Pant?

“May mà lúc ấy có tinh hạm vực Cam đi qua, tôi mới giữ được tính mạng.”

Nếu không, máy giao dịch hao hết năng lượng, vẫn cứ chết trong vũ trụ như thường, chết không còn xác.

“Tôi muốn báo thù, nhất định phải báo thù, không tiếc bất cứ giá nào!”

Cổ họng Pant khàn khàn, trong mắt đã có ánh nước.

Tần Ninh nhíu chặt chân mày.

Cậu đồng tình cảnh ngộ của Pant, cũng có thể hiểu sự đau đớn của đối phương. Nhưng vấn đề là, trong tay cậu thật sự không có vũ khí.

Hai chiến hạm lớn là di sản tộc đàn để lại, tuyệt đối không thể nào lấy ra giao dịch.

“Rất xin lỗi.” Tần Ninh nói, “Nếu là đồ ăn, tôi còn có thể nghĩ biện pháp. Nhắc đến vũ khí, tôi thật sự bất lực.”

Pant không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, dùng sức lau mặt.

“Không sao, tôi lại nghĩ cách khác.”

Trước khi liên lạc với Tần Ninh, hắn đã cố gắng vài lần.

Vũ khí vực Xám cùng vực Cam quá mức lạc hậu, hoàn toàn không phải đối thủ của tộc trùng. Kí chủ vực Đỏ yêu cầu trao đổi thịt dị thú, hắn thật sự không thể cung cấp.

Tần Ninh vực Lam, gần như là hi vọng cuối cùng.

Hiện tại…

Mãnh Thất dùng sức vỗ vai Pant, dường như đang cho hắn lòng tin.

Giao diện giao dịch chuẩn bị tắt đi, Tần Ninh đột nhiên nghĩ ra một ý.

“Đợi đã!”

“Cái gì?”

“Tôi nghĩ đến một người.” Tần Ninh nói, tốc độ rất nhanh, “Kí chủ Phúc Thanh ở vực Tím, anh liên lạc qua chưa?”

“Chưa.” Pant lắc lắc đầu, “Lúc này, bọn họ khẳng định đều đang ngủ đông.”

Vực Tím đa số là tộc đàn máu lạnh, rời giường khí rất lớn. Tùy tiện đánh thức, đừng nói giao dịch, làm không tốt có khi lại sẽ thêm một kẻ địch.

“Phúc Thanh tỉnh rồi.” Tần Ninh nói, “Mấy hôm trước tôi mới giao dịch với chú ấy.”

“Thật sao?”

Nếu là Phúc Thanh, có lẽ có thể dùng gia vị để trao đổi.

Pant rốt cuộc nhìn thấy hi vọng.

“Chỗ tôi có chút thịt cá.”

Tần Ninh mở thiết bị chứa vật, lấy ra bốn năm khúc cá, thêm một cái chân thú.

Lượng cơm mỗi ngày đều đang gia tăng, đây là hàng tồn duy nhất của cậu.

“Cảm ơn!”

Pant thành tâm nói lời cảm tạ.

Thịt cá biến mất trong ánh sáng trắng, các loại đá quý ngọc trai chồng thành núi nhỏ.

Trong màn hình, Pant vẫn đang không ngừng nói cảm ơn.

Tần Ninh giơ tay lên, nói: “Nếu cần hỗ trợ, có thể lại liên lạc với tôi.”

Trong mắt Pant lại ngấn nước. Lần trước là bi thương, lần này là cảm động.

“Ngài vĩnh viễn là bằng hữu của tôi!”

Máy giao dịch tắt, Tần Ninh cất châu báu đi, nằm lại trên giường.

Nhìn nóc nhà, nghĩ đến những chuyện Mãnh Thất và Pant gặp phải, không nhịn được thở dài một tiếng. So với bọn họ, mấy ngày ở hoang đảo kia của cậu, thật sự không tính là cái gì.

Trong vương thành, vũ hoàng càng thêm suy yếu, mấy lần rơi vào hôn mê.

Ngại vì loại tình huống này, các chủ thành không thể không thay đổi kế hoạch, số ngày quay về không ngừng kéo dài.

Ngày thứ hai sau khi đến vương thành, mọi người thành Vũ liền quay về kỳ hạm.

“Hành quán đơn sơ, ở không quen.”

Sau đó, đoàn người thành Nham cùng thành Xanh cũng rời khỏi hành quán.

Hắc ưng kéo căng thần kinh, lo sợ bị phát hiện cái gì.

Một ngày qua đi, hai ngày qua đi, sau đó là ngày thứ ba, ngày thứ tư… Bảy ngày trôi qua, Bạch Hử chậm chạp không có động tĩnh.

Đến ngày thứ tám, thành Đá truyền đến tin tức, quan hạc bị thành Vũ bắt giữ, hắc ưng chợt cảm thấy không ổn.

Ngày thứ chín, lại có tin tức xấu truyền đến.

Bạch đầu hải điêu đến thành vệ tinh ở biên giới, mới phát hiện tàu bay có thiết bị theo dõi. Ý thức được tình huống nguy cấp, muốn lập tức đổi vị trí, ngoài thành vệ tinh chợt hiện tinh hạm thành Vũ.

Hai mươi mấy chiến hạm tuần tra vẽ đồ đằng thiên nga, chiếm cứ ở ngoài tầng khí quyển, giống như thợ săn cực có kiên nhẫn, vừa không phát động tấn công, cũng không thu lại vòng vây.

Thành Vũ chủ động gửi thông tin, yêu cầu của đối phương rất đơn giản: Mục tiêu của chuyến này là bạch đầu hải điêu. Hoặc là chủ động giao người, hoặc là điều động nhân viên đổ bộ, đi xuống bắt người.

Không đồng ý?

Rất tốt.

Cắt đứt thông tin giữa thành vệ tinh với bên ngoài, không cho phép bất cứ hạm thuyền gì ra vào.

Thành Vũ quá mức ngang ngược, không nói đạo lý?

Thành Rừng phái năm chiến hạm, vô cớ tấn công trạm không gian của thành Vũ. Còn cố ý truyền tống tàu bay, mang bạch đầu hải điêu đi. Từng chuyện một bày ra đó, rốt cuộc ai mới là vô lý?

“Cho dù là hắc ưng chủ thành ở đây, cũng nhất định phải nộp bạch đầu hải điêu ra, đồng thời cho một lời giải thích hợp lý. Bằng không, tinh hạm thành Vũ tuyệt đối sẽ không rút lui.”

“Anh muốn khai chiến sao?!” Quan chỉ huy thành vệ tinh khàn cổ họng.

“Khai chiến hay không, quyền lựa chọn ở thành Rừng.”

Ngồi trong khoang chỉ huy, Bạch Nham không muốn nhiều lời, hạ lệnh trước mặt quan chỉ huy.

Từ đó, thành vệ tinh trở thành đảo biệt lập với tinh vực, triệt để đoạn tuyệt liên hệ với bên ngoài.

Thành Rừng có thể phái hạm đội cứu viện.

Vấn đề là, như vậy nhất định sẽ gây ra chiến tranh tinh thành, trả một cái giá nặng nề.

Tinh hạm thành Vũ vây mà không đánh, không khác gì đang cảnh báo đối phương, trước khi quyết định, tốt nhất suy nghĩ cẩn thận.

Liên tục đều là tin tức xấu, hắc ưng chủ thành sứt đầu mẻ trán, không nghĩ ra một cách nào. Từ khi chấp chưởng nghị viện đến nay, lần đầu tiên bị ép đến nước này.

Dựa theo tính cách của hắn, bạch đầu hải điêu đã không còn tác dụng, hẳn là bỏ qua không chút do dự.

Nhưng hắn không thể.

Trong tay đối phương nắm giữ bí mật lớn, một khi bị vạch trần, hoàn toàn có thể phá hủy thành Rừng.

Cho nên, nhắm mắt nhắm mũi cũng phải mạo hiểm.

Kết quả vẫn là thất bại.

Thành Vũ giống như đã sớm dự đoán được hắn sẽ có hành động.

Một bước tiếp một bước, một vòng nối một vòng, như kẻ đi săn kinh nghiệm già dặn, hoàn toàn phối hợp với bước chân của con mồi. Cho đến khi lưới lớn mở ra, vòng khóa thắt chặt, mới đột nhiên lộ ra răng nanh.

Đúng lúc này, máy truyền tin đột nhiên vang lên.

“Nghị trưởng, chủ thành Vũ gửi tin đến, hi vọng nói chuyện với ngài.”

Bạch Hử?

Có ý không nhận, thế nhưng đối phương chiếm hết ưu thế.

Hắc ưng chủ thành cắn chặt răng, rốt cuộc cảm nhận được, cái gì gọi là vô lực.

“Ưng Kiền.”

Trong màn hình, Bạch Hử ngồi dựa vào ghế chỉ huy, mỉm cười chào hỏi.

Khuôn mặt tinh xảo, đẹp đến làm người nín thở.

Tóc dài khoác lên trên vai, điểm xuyết đá quý ngọc trai, hoa lệ hơn cả hoàng kim.

“Bạch Hử.” Hắc ưng chủ thành vẻ mặt âm trầm, “Có gì chỉ giáo?”

“Không đến mức chỉ giáo.” Bạch Hử cười nói, “Muốn mời cậu xem một thứ.”

Vừa nói chuyện, vừa lấy ra một cái bình cách ly. Mảnh gỗ dài bằng ngón út, một mặt còn sót lại đồ đằng nhạc trạc.

“Đây là cái gì?”

“Ta nghĩ cậu hẳn là rõ ràng.”

Bạch Hử cầm bình cách ly, nhẹ nhàng lắc lư, đưa đến trước thiết bị chiếu sáng.

Mảnh gỗ phát ra ánh sáng đỏ, sắc mặt hắc ưng cũng thay đổi.

“Loại phóng xạ này, sẽ làm cho tộc lông vũ trở nên suy yếu.” Bạch Hử bình tĩnh nói, “Vì sao vũ hoàng sinh bệnh, ta nghĩ, cậu biết rõ hơn nhân viên chữa bệnh nhiều.”

“Ngài đang uy hiếp tôi?”

“Uy hiếp?”

Bạch Hử bỏ bình cách ly xuống, nụ cười biến mất, đôi mắt màu khói ngưng ra băng lạnh, khí thế kinh người.

Cách màn hình, hắc ưng vẫn có thể cảm thấy áp lực, gần như không thở nổi.

“Tiếp đây, nếu chúng ta không thể đạt thành nhất trí, ta không ngại hủy diệt thành Rừng, giết sạch toàn bộ thân tộc của cậu.”

Giọng nói vẫn dễ nghe như vậy, lại tràn ngập hơi thở chết chóc.

“Hiểu chưa?” Bạch Hử hơi hơi nghiêng đầu, khóe môi cuộn lên độ cong lạnh như băng, “Đây mới là uy hiếp.”

Trong nháy mắt, hắc ưng chủ thành lạnh cả người.

Nhìn Bạch Hử, giống như đang nhìn ác ma đến từ thái cổ.

 

Bình Luận (0)
Comment