Chuyển ngữ: Wanhoo
Xung quanh yên lặng như tờ.
Tuy cô gái chỉ ngạo mạn, không hề dữ dằn, nhưng không ai dám nghi ngờ độ chân thực của câu nói ấy.
Dân Thiên Thánh Thành cúi đầu yên lặng không dám nhìn mặt cô.
Liễu Vô Dục phiền muộn.
Xem ra Tà Thần hồi phục nhiều hơn ông ta nghĩ.
"Thưa ông trưởng." Tà tu trẻ truyền âm bí mật, ngưng trọng nói: "Hình như yêu nữ này dùng tà pháp, mới vài ngày đã lên Xuất Khiếu."
Liễu Thị họ chỉ có Liễu Vô Dục đang ở cảnh giới Xuất Khiếu, các đệ tử mạnh nhất chưa đến cảnh giới này.
Liễu Vô Dục trả lời lạnh lùng: "Không sao."
Yêu nữ tăng nhanh tu vi nhưng không biết chiến đấu, chỉ là người phàm trần chợt phi thăng.
Chỉ cần không phải thần linh, ông ta được ba vị tiên nhân chống lưng dư sức tiêu diệt yêu nữ.
Trong suy nghĩ của Liễu Vô Dục, yêu nữ là kẻ châm mồi lửa sống lại Phất Thần.
Ông ta bóp chết yêu nữ trước là có thể khống chế mức độ Phất Thần sống lại.
A Ngưu nhìn Thanh Hòa, mong chờ vào cô gái thong dong, ung dung có thể trở thành người cho mình tin tưởng.
Cậu ta không cầm được lòng van xin: "Chúng con không có ý bất kính Đạo Tôn đại nhân, xin tiên tử..."
Thanh Hòa nghe A Khưu nói nên phân tâm, chính lúc này đôi mắt vẩn đục của Liễu Vô Dục lóe sáng.
Chính là lúc này!
Ông ta nói không sao nhưng thực chất đang đợi cơ hội đánh lén.
"Lên!"
Kiếm linh bay lên trời tạo thành trận kiếm lao mũi nhọn về phía Thanh Hòa.
Một phần khác chém rách bộ mặt giả nhân giả nghĩa lao xuống tàn sát dân Thiên Thánh Thành.
"Á! Mẹ ơi mẹ!!!"
"Tha cho tôi á!"
"Tại sao! Chẳng phải các ông đã nói rồi sao!"
Liễu Vô Dục chỉ trơ mắt nhìn những khuôn mặt nhăn nhó đau đớn.
Hóa ra sau khi thăm dò ra A Ngưu là người biết cách mở phong ấn, Liễu Vô Dục không cho phép giữ lại nhân chứng sống.
Ông ta chém cả hai chỗ, bỗng chốc nơi đây trở thành lò luyện ngục chốn trần gian.
Thanh Hòa phẩy tay áo dùng pháp bảo hộ thân.
Cổ tay hơi nóng, ánh sáng vàng chói lóa lan rộng cuốn sạch thiên địa, chỉ cảm nhận được linh lực khủng khiếp bùng nổ.
Ban nãy cô còn chê Phất Thần dùng dao mổ trâu giết gà, giờ thì khâm phục rồi.
Đợi ánh sáng tắt, lấy Thanh Hòa làm trung tâm, mười mét xung quanh tất cả cây cối, hoa cỏ, đất cát và các tà tu vây quanh cô đều bị chôn vùi.
Cô không thể giết người vô tội, vậy nên có sàng lọc để lại những người khác ở trong hố đen.
Liễu Vô Dục thấy cảnh này lại càng xụ mặt.
Chớp mắt ngắn ngủi sáu đệ tử giỏi hy sinh, mất sạch hồn phách...!Đòn tấn công vừa rồi đạt chuẩn tu vi ở cảnh giới Hóa Thần!
Lại có ba tà tu bốc hơi.
Liễu Vô Dục không nhịn được nữa, hạ quyết tâm dùng quân cờ mạnh nhất mà ba tiên nhân cho ông ta.
Nghe nói là pháp bảo giết thần có thể làm Tà Thần bị thương nặng.
Tiên nhân chỉ cho ông ta ba mũi tên, ông ta phải bắn chết yêu nữ bằng một mũi tên.
Liễu Vô Dục tạo pháp thuật ẩn náu, giảm sự hiện diện của mình đến mức thấp nhất rồi lắp tên, giương cung, nhắm thẳng ngực cô gái.
Cô gái bỗng nhiên bay lên thoát khỏi các tà tu bao vây tấn công, không để ý mũi tên ẩn.
Mũi tên rời cung.
Hừ.
Liễu Vô Dục hừ lạnh, chỉ đợi mũi tên đâm vào trái tim giết chết yêu nữ phiền phức.
Nhưng...
Khuôn mặt kia bỗng kinh ngạc.
Bầu trời đột ngột tối sầm, mây đen kéo đến sấm chớp giật đùng đùng.
Khoảnh khắc thần linh cảm nhận được cô gái ở trong tình thế nguy hiểm, ngài nói cho thế gian biết thân quyến của Thiên Đạo được chở che.
...Bất kính nàng đồng nghĩa bất kính thần linh.
Thiên lôi dữ tợn giáng lửa điện xuống cánh rừng, gột rửa vùng đất.
Liễu Vô Dục lập tức ý thức được nguy hiểm chỉ muốn xin tha.
Làm gì cũng được chỉ cần được sống...!Nhưng đã muộn.
Bất kể là kẻ lùi bước hay xông lên tấn công cô, khoảnh khắc thiên lôi giáng xuống tất cả kẻ địch tấn công Thanh Hòa đều bị đất trời quét sạch.
Cái gọi là có ba tiên nhân chống lưng cho tà tu Liễu Thị chẳng chống được một cái chớp mắt, ngay lập tức biến thành bụi trong tia sét.
Dân Thiên Thánh Thành sợ hãi trước áp lực đáng sợ từ đất trời vội vàng quỳ rạp ra đất, tiếng sấm sét dữ dội xâm chiếm đầu óc.
Khoảng trời huyền bí rộng lớn bất chợt che lấp thế gian.
Đáp lại lời cầu nguyện của cô gái.
Phất Thần chấp nhận hiến tế máu thịt của bản thể, hiện thế trong nguyên dạng.
Liễu Vô Dục ngẩng đầu ngỡ ngàng.
Uổng công ông ta sống một nghìn ba trăm hai mươi mốt năm nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của thần linh.
Tà Thần trong truyền thuyết bốn tay năm miệng mê hoặc con người bằng tà thuyết, bốn tay cầm đao kiếm cung kích tàn bạo dữ tợn.
Ông ta khinh thường dáng vẻ thần linh trong truyền thuyết.
Ba đầu sáu tay thì đã sao, ông ta chỉ cần mang lại lợi ích cho Liễu Thị.
Nhưng khoảnh khắc thần linh xuất hiện trước mặt, tướng mạo và dáng vẻ khác hoàn toàn trong lời đồn.
Ngài xõa mái tóc đen dài, dung mạo mỹ lệ lạnh lùng uy nghiêm.
Đôi mắt của thần linh trống rỗng, khiến người ta rung động như nhìn ngắm biển sao trên bầu trời đêm.
Con người với thần linh như giọt mưa với mặt nước mênh mông, như hạt bụi với núi cao.
Đó là khoảng cách xa vời mà không ngôn từ nào miêu tả được, khoảng cách khiến Liễu Vô Dục không dám kháng cự.
Tại sao lại thế này!
Tại sao lại thế này?
Ba tiên nhân ấy không nói thế này!!!
Hóa ra, thần linh mà con người sợ hãi, âm mưu cả vạn năm lại lớn lao, đẹp đẽ thế này sao?
Phất Thần nhấc tay bóp vụn mũi tên lao vào Thanh Hòa, mũi tên ẩn được nói là có uy lực có thể giết thần.
"Mắt" của hắn nhìn Liễu Vô Dục, khuôn mặt vô cảm không buồn không vui, không ghét cũng chẳng giận.
Nhưng Liễu Vô Dục khó thở như bị bóp nghẹt trái tim.
"Không được phạm thiên uy."
"Liễu Vô Dục."
Thần linh cảnh cáo lạnh lùng.
"Ngươi phạm vào cấm kị."
Cô gái trốn sau lưng thần linh ló đầu ra giơ tay cho Liễu Vô Dục xem.
Hóa ra, không biết cánh tay trắng nõn bị đường kiếm của tà tu khứa chảy máu từ khi nào.
...Bất kính nàng tức bất kính thần linh.
Liễu Vô Dục quỳ phịch xuống đất dập đầu lia lịa: "Thiên Đạo đại nhân, tiểu nhân tự biết phạm tội chết nhưng thật ra tiểu nhân không đ...!Á."
Cổ họng hét tiếng kêu ngắn mà kỳ lạ.
"Rất ồn ào."
Phất Thần thờ ơ.
Bùm.
Đó là âm thanh cơ thể người nổ tung biến thành những bụi máu li ti.
Ông trưởng của Liễu Thị làm trời làm biển hơn một nghìn năm ở ma đạo chính thức yên lặng mãi mãi..